Tập đoàn Trương thị
Đến giờ nghỉ trưa, Lạc Thu Thủy kéo Lạc Thu Tử vào phòng làm việc của Đỗ Huệ Di bên trong phòng còn có Đỗ Minh Ngạn, Hà Lâm và Nhất Nhất, ấn vai Lạc Thu Tử ngồi xuống Lạc Thu Thủy khoanh hai tay lại nghiêm mặt hỏi:
“Thu Tử! Bây giờ em hãy mau khai thật cho chị và mọi người biết rốt cuộc giữa em và cái tên Lion đó có quan hệ gì? Tại sao anh ta lại nói mình là bạn trai của em?”
“Cũng chẳng có quan hệ thân thiết gì cả chẳng qua lúc em còn ở Ý trong lúc làm nhiệm vụ bất đắc dĩ anh ta trở thành bạn trai một ngày của em thôi, chỉ đơn giản vậy thôi.” Lạc Thu Tử nhún vai một cái, thản nhiên trả lời.
Mọi người vẫn không ngừng nghi hoặc, nhìn Lạc Thu Tử bằng ánh mắt khó tin, Đỗ Huệ Di ngồi bên cạnh hơi chau mày lại cất tiếng hỏi: “Vậy tại sao cậu lại quen biết với Lion? Sao trong ba năm qua mỗi lần cậu gọi về đều không nhắc đến chuyện này với bọn tớ?”
“Có gì đáng mà để nhắc đến đâu chứ, ba năm trước tớ vô tình cứu anh ta khi anh ta đang bị một đám người đánh sau đó thì anh ta bắt đầu đeo bám tớ cho đến bây giờ, mỗi lần nhìn thấy anh ta là tớ lại bực mình, khó chịu giống như là sắp lên cơn điên vậy.” Lạc Thu Tử đáp lại với dáng vẻ dửng dưng không thể thản nhiên hơn được nữa.
Lạc Thu Thủy vừa định mở miệng lên tiếng thì bị tiếng chuông điện thoại của Lạc Thu Tử cắt ngang, Lạc Thu Tử nghe điện thoại xong liền quay đầu sang nói với Đỗ Huệ Di: “Cảnh sát đã tóm gọn được rồi nhưng đáng tiếc thuộc hạ của ông ta đã nhận tội thay cho ông ta, không khai một chút gì liên quan đến lão độc ác đó cả.”
Đỗ Huệ Di nhếch môi cười nhạt một tiếng: “Tớ thừa biết rõ Tần Hải sẽ không dễ bị bắt như vậy tớ chỉ muốn đùa giỡn một chút và muốn ông ta bị tổn thất nặng nề sau vụ này.
Thu Tử! Sau này chỉ cần ông ta giao dịch bất hợp pháp thì cậu cứ ra tay như vậy còn về Tần thị thì có tớ và mọi người xử lý rồi.”
“Ok!” Lạc Thu Tử nhướng mày, khóe môi hơi cau lên đáp lại.
Tần gia
Xoảng! Tần Hải ngồi ở phòng khách dáng vẻ vô cùng giận dữ đập ly rượu xuống sàn nhà: “Con nhóc đó thật sự là muốn đối đầu với tôi rồi, nếu đã như thế thì tôi cũng không ngồi im như thế nữa.
Lão Nghiêm! Kể từ bây giờ chỉ cần nhìn thấy người của Trương gia thì ngay lập tức xử lý cho tôi, tuyệt đối không tha cho kẻ nào, nếu như gặp Đỗ Huệ Di hay bạn bè của cô ta thì khoan hãy giết cứ bắt lại cho tôi, tôi nhất định phải khiến cho bọn chúng nếm trải mùi vị đau khổ, sống không bằng chết là như thế nào?”
“Vâng ạ.” Lão Nghiêm khom người gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng đi hạ lệnh cho thuộc hạ làm theo những gì mà Tần Hải ra lệnh.
Hai bàn tay của Tần Hải siết chặt lại thành nắm đấm, trong ánh mắt tràn đầy cơn phẫn nộ, nghiến răng kèn kẹt nói: “Đỗ Huệ Di! Tôi sẽ cho cô biết Tần gia không phải muốn động là động đến, cho dù cô có được Đình Danh bảo vệ, che chở như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”
\---------------------------------------------------------------------
Tập đoàn Trương thị
Năm giờ chiều, Lion đứng ở sảnh Trương thị đợi Lạc Thu Tử tan làm, vừa nhìn thấy Lạc Thu Tử cùng Đỗ Huệ Di và những người khác bước ra từ thang máy Lion liền vui vẻ bước nhanh đến, Nhất Nhất bĩu môi vẻ mặt đầy khinh bỉ lên tiếng: “Ôi, cái tên sến súa chảy nước đó lại đến nữa, sắp phải ói nữa rồi.”
Lạc Thu Tử nhìn thấy Lion bước đến thì ngay tức khắc nhíu chặt đôi mày lộ rõ sự khó chịu, chán ghét, cô đã bị Lion bám dính như sam suốt ba năm cứ tưởng khi về đây là sẽ thoát được ai ngờ vẫn bị đeo bám mãi không thôi, lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực đến như thế.
Lion mặt mày tươi cười rạng rỡ đứng trước mặt Lạc Thu Tử: “Thu Tử! Anh đã cho người làm rất nhiều món em thích, bây giờ chúng ta hãy đi đến đó ăn đi.”
Hàng mày Lạc Thu Thủy hơi nhướng lên, quan sát Lion từ trên xuống dưới rồi nói: “Chỉ là đi ăn có cần phải ăn mặc như thế không?” Ăn mặc trịnh trọng như thế cứ như là đi gặp ba mẹ vợ không bằng.
Lion cười hì hì nhìn Lạc Thu Thủy: “Chị vợ! Em chào chị, sở dĩ em mặc như thế là muốn trong mắt Thu Tử em lúc nào cũng đẹp trai, phong độ ngời ngời.” Lion gọi hai tiếng chị vợ này không hề ngượng miệng một chút nào, thốt ra cứ như đã gọi quen rồi vậy.
Chị vợ? Khóe môi Lạc Thu Thủy giật giật vào cái không biết phải nói, phải phản ứng như thế nào? Nhất Nhất bĩu môi nhìn Lion cười nhạo, lẩm bẩm trong miệng: “Đẹp trai? Đúng là đã xấu mà còn ảo tưởng.”
“Này, cậu mới vừa nói cái gì? Cậu nói ai vừa xấu mà còn ảo tưởng?” Lion đứng gần Nhất Nhất nên có thể nghe từng câu từng chữ mà Nhất Nhất nói, vừa nghe anh đã nóng mặt lớn tiếng hỏi.
Nhất Nhất nhún vai tỏ vẻ ngây thơ, vô tội đáp trả: “Đâu có, tôi khen anh đẹp trai mà, đẹp trai nhất chuồng luôn đấy.”
Nghe Nhất Nhất khen đẹp trai Lion vuốt tóc, hất cằm chưa kịp tự đắc thì nghe vế của câu nói phía sau, mặt của Lion lại nóng bừng bừng, nhịn không được nữa mà xắn tay áo lên, tên nhóc này đúng là ngứa đòn mà: “Ý của cậu là sao hả? Cậu dám ví tôi là con vật sao?”
“Làm gì có, tôi đâu có nói anh là con vật đâu, đó là do anh tự nói đấy thôi.” Nhất Nhất vẫn trưng ra bộ mặt ngây thơ, vô tội của mình, thản nhiên đáp trả.
Lion hoàn toàn cứng họng không thể cãi thắng được, anh thật sự không biết bản thân đã gây thù chuốc oán gì với Nhất Nhất, tại sao cứ kiếm chuyện với anh mãi thế? Nhất Nhất cười khinh khỉnh vừa nhìn đã biết Lion nghĩ gì trong đầu, anh lí la lí lắc nói thầm trong lòng: “Anh không có gây thù chuốc oán gì với tôi cả chỉ là tôi thấy chướng mắt nên mới kiếm chuyện vậy thôi.” Dù sao phía sau anh cũng có Đỗ Huệ Di chống lưng anh không cần phải sợ gì cả.
\--------------------------------------------------------------------
Bây giờ đã là bảy giờ tối, Nhất Nhất nằm ở trong phòng chơi game mãi cũng chán, không có ai chơi hay nói chuyện với anh cả, anh quyết định đi dạo quanh thành phố xem thành phố mà chị Tiểu Di của anh lớn lên như thế nào? Đang đi Nhất Nhất bất chợt nghe thấy tiếng đánh nhau phát ra từ một con hẻm gần đó, anh bước nhanh đến xem thì phát hiện hai người đang bị đánh là thuộc hạ của Đỗ Huệ Di, chỉ cần liên quan đến Đỗ Huệ Di anh đều không thể mặc kệ,anh lớn tiếng hét lên: “Này! Các người là ai mà dám đánh người của tôi vậy hả? Các người chán sống rồi sao?”
Vừa định lớn tiếng quát tiếp Nhất Nhất nhìn thấy một trong số bọn người kia đã rút súng ra khiến cho những lời mà anh định thốt ra trở nên nghẹn lại, hai người đang nằm dưới đất kia đã thoi thóp sắp chết nhìn thấy Nhất Nhất thì vội dùng hết sức bình sinh nói: “Nhất Nhất thiếu gia! Cậu hãy mau chạy đi, đừng ở đây, nguy hiểm lắm, mau chạy đi đừng quan tâm đến chúng tôi.”
Nhất Nhất thiếu gia? Bọn người mặt mày dữ tợn kia nhìn nhau thì ra là người của Trương gia, không đợi Nhất Nhất kịp phản ứng bọn chúng đã lôi anh vào đánh tới tấp, hai người nằm ở kia muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm, hai bọn họ bây giờ ngay cả động đậy còn không được thì làm sao có thể cứu anh.
Nhất Nhất ôm đầu không thể phản kháng lại chỉ có thể mắng chửi không ngưng: “Tổ cha chúng bây! Đánh người cũng cần phải có lý do chứ, tụi bây mà đánh tao chết tao nhất định sẽ biến thành quỷ không tha cho chúng bây.”
Đúng lúc ấy, bọn người Tần Đình Danh vô tình đi ngang qua đấy nghe tiếng đánh nhau còn có tiếng chửi rủa không ngừng, mấy người các anh liếc mắt nhìn, Âu Hoằng Phong nhìn thấy người bị đánh là Nhất Nhất thì ngạc nhiên quay sang nhìn Tần Đình Danh cất tiếng: “Đó...đó chẳng phải là tên nhóc mà cậu mới vừa điều tra lúc nãy sao?”
Lục Dĩ Tường nghiêng đầu, hai tay khoanh lại dáng vẻ có hơi dửng dưng, hờ hững lên tiếng: “Nghe những gì mà Tôn Nam nói khi nãy thì có vẻ Tiểu Di của cậu khá xem trọng tên nhóc này, bây giờ nên cứu hay không cứu đây?” Vừa nói Lục Dĩ Tường vừa không ngừng quan sát vẻ mặt của Tần Đình Danh.
Ngay khi thấy cảnh tượng này sắc mặt của Tần Đình Danh đã xám xịt lại, bọn người đang đánh Nhất Nhất chính là thuộc hạ của Tần gia, hai người nằm dưới đất kia chưa biết sống chết như thế nào là thuộc hạ của Trương gia, sáng nay anh đã từng thấy qua một lần, chuyện này chắc chắn có liên quan đến ba của anh, anh phải tra rõ mới được.