“Thu Tử?” Lạc Thu Thủy, Hà Lâm cùng Đỗ Minh Ngạn không hẹn đồng thanh gọi tên Lạc Thu Tử trong sự bất ngờ, ngạc nhiên.
Lạc Thu Tử cười nhẹ với ba người rồi giúp Đỗ Huệ Di xử lý bọn người kia, rất nhanh Đỗ Huệ Di cùng mọi người đã xử lý xong, Đỗ Minh Ngạn nhìn kẻ còn sống sót duy nhất rồi ra lệnh cho thuộc hạ: “Các người hãy mau hắn về tra hỏi xem ai là kẻ đứng sau?”
“Vâng ạ.” Hai người trong số những người ở đấy cung kính cất giọng, những người khác thì bắt đầu xử lý những cái xác một cách sạch sẽ, nhanh gọn nhất có thể.
“Ba năm không gặp thân thủ của em đã trở nên lợi hại như vậy rồi sao? Ban đầu chị cứ tưởng ba ngày là em đã khóc lóc đòi quay về không ngờ thoáng chốc đã ba năm em không những không khóc đòi về mà còn trở thành cánh tay đắc lực của Huệ Di giúp cậu ấy giải quyết những rắc rối, kẻ thù bên đấy, không hổ là em gái của chị.” Lạc Thu Thủy tự hào, đắc ý khoác tay qua cổ của Lạc Thu Tử không ngừng khen ngợi.
Lạc Thu Tử cười mỉm dáng vẻ vẫn dịu dàng, đầm thắm như trước không hề thay đổi, Đỗ Minh Ngạn nhìn Lạc Thu Tử khóe môi hơi cau lên, anh chậm rãi lên tiếng: “Thu Tử! Chào mừng em quay trở về.”
Lúc này Lạc Thu Tử mới di chuyển ánh mắt của mình nhìn về phía của Đỗ Minh Ngạn nở một nụ cười nhàn nhạt, ngữ điệu đầy xa cách cất lên: “Cảm ơn anh.” Từ khi đến đây cô đã cố tình tránh né anh, không muốn nhìn anh rồi khiến bản thân đau lòng nhưng cuối cùng cũng phải đối mắt với anh, bầu không khí ở đây ngay lập tức trở nên ngượng gạo, kì quái vô cùng.
Đỗ Huệ Di cảm nhận được bầu không khí kì lạ này bèn vội phá hỏng, lảng sang chuyện khác: “Thu Tử! Bây giờ cậu đã quay về rồi thì cậu hãy đảm nhiệm chức giám đốc sáng tạo của Trương thị đi, hiện tại vị trí đó vẫn còn trống đấy.”
“Sao chứ? Tớ đảm nhiệm?” Lạc Thu Tử tròn mắt kinh ngạc dùng ngón tay chỉ vào bản thân mình rồi lắc đầu lia lịa từ chối: “Thôi, tớ không đảm nhiệm đâu, tớ đâu có biết làm mấy vụ này bây giờ cậu bảo tớ đi đánh nhau còn được hơn đấy.”
“Cậu biết, cậu có khả năng, không nói nhiều nữa hôm nay cậu đến nhậm chức luôn đi.” Đỗ Huệ Di khẳng định Lạc Thu Tử hoàn toàn có khả năng đảm đương chức vụ này, cô hiểu bạn thân của mình không cho Lạc Thu Tử từ chối một lần nào nữa giọng điệu của cô chính là muốn ép cô bạn thân của mình phải đảm đương chức vụ này.
Mọi người ai nấy đều không hề cho Lạc Thu Tử một cơ hội nào để từ chối, miệng vẫn còn ú ớ thì cô đã bị mọi người đưa lên xe đi một mạch thẳng đến tập đoàn Trương thị.
Tập đoàn Tần thị
Một anh chàng có mái tóc đỏ chóe, tai phải của anh có đeo một khuyên tai nhỏ lí la lí lắc bước vào Tần thị đi thẳng đến quầy tiếp tân.
Nữ nhân viên tiếp tân vừa nhìn thấy anh thì đã bị mê hoặc, nhoẻn miệng cười tươi rói hỏi: “Xin hỏi anh muốn tìm ai ạ? Anh có phải là ngôi sao nào đó không?”
“Tôi không phải là ngôi sao nào cả nhưng độ đẹp trai của tôi chắc chắn hơn cả ngôi sao, tôi đến đây là để tìm chủ tịch, cô chỉ cần cho tôi biết chủ tịch Tần ở tầng nào là được rồi.” Lion hất mặt tự tin, vuốt tóc của mình đáp lại, từ điệu cười đến cách ăn nói của anh đúng chuẩn một bad boy chính hiệu, không hơn không kém.
“Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ? Nếu không có hẹn trước tôi không thể nào cho anh gặp chủ tịch được.” Nữ tiếp tân như bị câu mất hồn, mắt nhìn Lion đến một cái chớp mắt cũng không có, miệng cứ trả lời theo bản năng.
Lion vô tình nhìn thấy Tôn Nam đi vào liền vội kéo Tôn Nam đến nói: “Không cần phiền cô nữa tôi sẽ đi cùng người này lên đó.”
Tôn Nam đang gấp gáp thì đột nhiên bị kéo lại, hàng mày của anh nhíu chặt định mắng kẻ nào to gan dám kéo mình vừa nhìn thấy người kéo là Lion thì anh có chút bất ngờ quên mất chuyện phải mắng người, anh không nói gì phải tiếp tân trực tiếp cùng Lion đi lên phòng làm việc của Tần Đình Danh.
Cốc! Cốc! Cốc! Tôn Nam gõ cửa ba tiếng chờ đợi giọng nói từ bên trong vọng ta vừa nghe được anh liền nhanh chóng mở cửa đi vào, Lion bước nhanh đến đứng trước bàn làm việc của Tần Đình Danh mách chuyện: “Anh Đình Danh! Trợ lý của anh cũng quá là chảnh chọe đó suốt dọc đường đi em nói chuyện với anh ta nhưng một câu anh ta cũng không đáp lại.”
Tần Đình Danh cau mày không để tâm đến những lời Lion vừa nói, anh lạnh lùng phun ra một câu hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
“Em nhớ anh nên cố tình bay về đây chỉ để gặp anh thôi đấy.” Lion cười hì hì, điệu bộ của anh chính là muốn trêu chọc Tần Đình Danh.
Đôi mày Tôn Nam hơi nâng lên liếc mắt quan sát vẻ mặt của thiếu gia của mình, sắc mặt của Tần Đình Danh đã lạnh hơn rất nhiều, hơi thở như của ma quỷ đội mồ sống dậy, đôi mắt sắc lạnh giọng điệu không mang một chút cảm xúc nào anh thản nhiên hỏi Lion một câu: “Cậu còn dám mở miệng nói ra những câu sến súa, kinh tởm đó tôi sẽ cho cậu thành thái giám ngay lập tức luôn đấy.”
Lion trợn tròn mắt theo phản xạ anh vội lấy tay che cậu chủ nhỏ của mình lại, mím môi nhìn Tần Đình Danh như muốn nói: “Em sẽ im, có chết em cũng không dám nói như thế nữa.”
Tôn Nam gục mặt nhịn cười, nhịn đến đỏ cả mặt quên mất chuyện quan trọng, lúc này Tần Đình Danh mới chuyển tầm mắt sang nhìn Tôn Nam, không nhanh không chậm hỏi: “Cậu vào đây là có chuyện gì?”
Nghe anh hỏi thế Tôn Nam mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng cần báo, Tôn Nam vội nói với anh: “Chủ tịch! Tôi vừa nhận được tin Huệ Di tiểu thư bị người ta ám sát khi đang trên đường đến Trương thị.”
“Cái gì? Rồi cô ấy có bị làm sao không? Có bị thương chỗ nào không?” Tần Đình Danh thay đổi sắc mặt trở nên lo lắng, khẩn trương vô cùng, hỏi Tôn Nam dồn dập không kịp thở.
Lion chớp chớp mắt nhìn Tần Đình Danh đây là lần đầu tiên anh thấy được dáng vẻ lo lắng, sợ Đỗ Huệ Di có chuyện gì này của Tần Đình Danh khác hẳn với nét mặt dọa người lúc nãy.
Tôn Nam khẽ lắc đầu trả lời: “Chủ tịch yên tâm Huệ Di tiểu thư bình an vô sự ạ, không bị thương dù chỉ là một chút.”
Tần Đình Danh thở phào nhẹ nhõm ngồi lại xuống ghế, Lion bĩu môi phun ra một câu: “Anh đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn.” Ban đầu khi nghe Jay bảo Tần Đình Danh sủng vợ tận trời, là người có kiếp thê nô anh còn không tin bây giờ chứng kiến cảnh này anh đã hoàn toàn tin những gì mà Jay đã nói, cho dù đó có là kẻ thù muốn giết Tần Đình Danh đi chăng nữa thì Tần Đình Danh vẫn yêu đến chết sống lại.
Đôi mày Lion nâng lên, nhớ ra điều gì đó anh cười cười nói:
“Anh Đình Danh! Anh có muốn nắm bắt tin tức của chị dâu một cách chính xác, từng giây từng phút không? Anh có muốn em giúp anh theo đuổi lại chị dâu khiến chị anh chấp nhận anh một lần nữa không?”
Vốn dĩ Tần Đình Danh không hề để ý, lắng nghe những gì mà Lion nói toàn là những chuyện tào lao nhưng khi vừa nghe Lion nói những lời đấy anh dừng làm việc ngẩng đầu lên nhìn Lion với cặp mắt khó hiểu: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Lion hí ha hí hửng theo thói quen định ngồi lên bàn làm việc, chưa kịp đặt mông xuống thì đã bị cái liếc nhìn sắc bén của Tần Đình Danh làm cho hoảng sợ vội đứng ngay ngắn lại, anh cười cười như một tên ngốc nói với Tần Đình Danh: “Anh biết Lạc Thu Tử mà đúng không? Hiện tại Lạc Thu Tử chính là bạn gái của em, em có thể đường đường chính chính đến Trương gia tìm cô ấy, mỗi khi đến đó em đều sẽ giúp anh quan sát, ngăn chặn những kẻ đeo bám chị dâu.”
Một bên chân mày của Tần Đình Danh được nâng lên cao hết mức có thể, Lion thì cứ nhìn anh nhướng nhướng mày tưởng chừng hai mày của Lion sắp rơi xuống đến nơi, Tần Đình Danh cất giọng chậm rãi hỏi: “Cậu có điều kiện gì?” Tần Đình Danh vừa nhìn đã biết chắc chắn Lion không muốn làm không công, anh mặc kệ đó có là điều kiện gì chỉ cần có thể giúp cô quay trở về bên anh thì anh đều đồng ý.
“Em không có điều kiện gì cả em chỉ muốn anh đối tốt với em hơn một chút thôi.” Lion vẫn bày ra bộ dạng cợt nhã, thích đùa giỡn mặc cho Tần Đình Danh có lạnh lùng, âm u đến đâu.
Tần Đình Danh nghe những lời nói ấy đôi mắt anh nheo lại định phun ra chữ cút thì bị Lion chỉ tay, nghênh mặt cắt ngang: “Anh định nói cút chứ gì, em nói cho anh biết nếu như anh còn như thế em không giúp anh nữa đâu đấy.”
Tần Đình Danh nuốt chữ cút xuống bụng, anh nhịn vì sự nghiệp theo đuổi vợ anh nhịn, anh nghiến răng nói với Lion: “Được, tốt nhất là cậu giúp tôi thành công nếu không thành công tôi sẽ băm cậu đem đi nấu cháo đấy.”