Trương gia
Bảy giờ sáng, Đỗ Huệ Di vừa mới vệ sinh cá nhân, thay đồ xong từ từ cất bước đến cửa vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Lạc Thu Thủy dáng vẻ gấp gáp đi lên chưa kịp đứng lại đã nói với cô: “Huệ Di! Tần Đình Danh đang ở dưới lầu nói là muốn tìm cậu.”
Đôi mày Đỗ Huệ Di hơi chau lại bước nhanh xuống, Tần Đình Danh nghe tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống anh xoay đầu đưa mắt nhìn, nhìn Đỗ Huệ Di với dáng vẻ, ánh mắt rất điềm tĩnh nhưng nào có ai hay biết rằng trong lòng anh đã dậy sóng, từng cơn sóng dữ dội liên tục ập đến.
Cuối cùng anh cũng đã gặp được cô, suốt ba năm nay anh đắm chìm trong nỗi nhớ nhung cô không một ai có thể giãy bày, Tần Đình Danh khóa chặt Đỗ Huệ Di trong tầm mắt, khóe môi khẽ cong lên thành một đường cong tuyệt mỹ khi thấy cô đứng trước mặt của mình.
Đỗ Huệ Di nhìn Tần Đình Danh với cặp mắt sắc bén, cả người tỏa ra khí lạnh khiến người khác cảm thấy bản thân cứ như đang ở Nam cực vậy, cô lạnh lùng, xa cách cất giọng hỏi:
“Anh đến đây để làm gì?”
“Anh đã biết chuyện của tối hôm qua rồi, em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Tần Đình Danh muốn tiến đến gần Đỗ Huệ Di xem cô có bị thương ở đâu không nhưng chưa kịp bước đến thì đã bị Đỗ Minh Ngạn cản lại, đứng che chắn cho cô.
Tần Đình Danh quăng cho Đỗ Minh Ngạn một cặp mắt lạnh lẽo tựa như băng, ánh mắt ấy nếu có thể giết người thì không biết Đỗ Minh Ngạn đã chết bao nhiêu lần rồi, di chuyển tầm mắt nhìn Đỗ Huệ Di ánh mắt anh thay đổi ngay lập tức trở nên dịu dàng, ôn nhu đầy thâm tình, anh không nhanh không chậm nói:
“Anh đến đây là muốn thay mặt ba anh xin lỗi em.”
Đỗ Minh Ngạn hừ lạnh một tiếng, hàng mày nhíu chặt lên tiếng: “Đừng có ở đây giả nhân giả nghĩa nữa cậu hãy mau cút khỏi đây đi.” Anh hận không thể giết chết Tần Đình Danh ngay bây giờ, lòng của anh luôn có một nỗi sợ đó chính là sợ Đỗ Huệ Di mềm lòng không nỡ xuống tay với Tần Đình Danh, nhìn dáng vẻ đáng thương của Tần Đình Danh cô sẽ mủi lòng quay về bên cạnh con trai của kẻ thù.
Tần Đình Danh không hề để Đỗ Minh Ngạn vào mắt xem Đỗ Minh Ngạn như không khí, mắt anh luôn khóa chặt trên người Đỗ Huệ Di, anh dịu dàng, ôn nhu cất giọng nói với cô: “Tiểu Di! Em có thể cho anh một chút thời gian có được không? Anh có chút chuyện muốn nói riêng với em.”
“Giữa tôi và anh không có gì để nói hết, tôi cho anh ba giây rời khỏi đây nếu không anh đừng trách tôi, những lời tôi nói lúc trước không chỉ để nghe cho vui tai đâu.” Đỗ Huệ Di vẫn mang dáng vẻ lạnh tựa như băng đáp lại anh, đôi mắt của cô đã sắc bén hơn rất nhiều bên trong đấy còn mang một vẻ thần bí khó tả, không ai có thể biết được cô đang nghĩ gì?
Khóe môi Tần Đình Danh khẽ cau lên, anh bình thản nói: “Anh vẫn đứng ở đây không đi đâu cả trừ khi em đồng ý gặp riêng anh.
Anh cũng đã từng nói nếu như em có thể giết anh thì em cứ dứt khoát ra tay, anh sẽ không nói một lời nào cả nhưng điều quan trọng ở đây là em có thể không?” Tần Đình Danh từ từ tiến đến gần Đỗ Huệ Di đến khi cách cô chỉ còn ba bước anh mới dừng lại, vẻ mặt của anh vô cùng tự tin, biết rõ cô sẽ không nỡ xuống tay, kể cả lúc trước hay bây giờ cũng đều như thế.
Đỗ Huệ Di nhìn Tần Đình Danh bằng đôi mắt không chút gợn sóng, bàn tay thoăn thoắt của cô rút súng từ phía sau lưng của Hà Lâm một cách chớp nhoáng, Hà Lâm hơi giật mình chưa kịp định hình mọi chuyện thì đã nhìn thấy cô đang chỉa súng vào người của Tần Đình Danh, giọng nói không mang một chút cảm xúc gì của cô vang lên: “Anh đừng có thách tôi.”
Tần Đình Danh khẽ nâng mày của mình lên, dáng vẻ dửng dưng, bình thản nói: “Em cứ việc ra tay.” Anh rất muốn xem ba năm qua cô đã trở nên mạnh mẽ, dứt khoát như thế nào?
Pằng…Tiếng súng vang vọng khắp cả căn biệt thự, Tôn Nam đứng bên ngoài vừa nghe thấy tiếng súng liền hốt hoảng vội vã chạy vào bên trong, nhìn thấy Đỗ Huệ Di đang chỉa súng vào Tần Đình Danh Tôn Nam nhanh chóng bước đến gần xem, cặp mắt của anh trợn ngược lên ngay lập tức khi thấy bả vai trái của thiếu gia anh đang chảy máu, đôi mày chau lại anh cất tiếng: “Thiếu gia! Anh bị thương rồi, để tôi đưa anh đến bệnh viện.”
“Em đã trở nên mạnh mẽ, dứt khoát hơn rồi không hổ danh là người đứng đầu Trương gia và Trương thị.” Tần Đình Danh vẫn đứng im ở đấy, trên môi vẫn giữa nguyên nụ cười ấm áp, ôn nhu ấy.
Nói xong, anh cùng Tôn Nam rời khỏi đấy, anh rất vui khi thấy cô như thế chỉ khi trở nên mạnh mẽ, vô tình, lãnh khốc cô mới có đủ khả năng chống lại ba của anh.
Lạc Thu Thủy, Hà Lâm cùng Đỗ Minh Ngạn nhìn Đỗ Huệ Di bằng cặp mắt kinh ngạc, bất ngờ họ cũng giống như Tần Đình Danh luôn nghĩ cô sẽ không nỡ xuống tay, sẽ mủi lòng mà thôi nhưng tất cả đã lầm.
Ngay tại lúc này ba người mới thấy cô đã thay đổi, lãnh khốc, vô tình với kẻ thù thì không có gì lạ nhưng kẻ thù ở đây lại chính là người cô yêu thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Bệnh viện Ái Tâm
Tôn Nam đứng bên ngoài chờ đợi trong lòng thấp thỏm, lo lắng sợ Tần Đình Danh sẽ có chuyện gì, thiếu gia anh mà có xảy ra chuyện gì thật thì cái mạng nhỏ của anh cũng tiêu luôn.
Chờ thêm một lúc, cuối cùng Tần Đình Danh cũng bước ra, sắc mặt của anh đã trở nên nhợt nhạt hơn rất nhiều, đi phía sau là Hạ Tử Quyên, đứng ngang với anh cô nhếch môi cười một tiếng nói:
“Tôi chưa thấy ai bị trúng đạn mà lại cảm thấy vui vẻ như anh đó, bị người yêu bắn vui lắm sao? Mà nói thật lần này Huệ Di quay về thay đổi không ít đấy.”
Tần Đình Danh khẽ gật gù không nhanh không chậm lên tiếng: “Tiểu Di thay đổi nhưng cũng không thay đổi, có lúc cô ấy sẽ là Đỗ Huệ Di có lúc lại trở thành Trương Diệp Anh.” Nếu Đỗ Huệ Di hoàn toàn thay đổi thì đã một phát bắn thẳng vào tim anh rồi chứ không phải là ở bả vai.
Hạ Tử Quyên cười nhẹ đầu gật gật hiểu những lời anh nói duy chỉ có Tôn Nam đứng bên cạnh nghe là không hiểu gì, trong đầu toàn dấu chẩm hỏi.
Cái gì mà thay đổi nhưng không thay đổi? Rồi còn có lúc là Đỗ Huệ Di lúc thì Trương Diệp Anh? Đây là logic của những người đang yêu mới hiểu thôi sao?
\----------------------------------------------------------------------
Tám giờ rưỡi sáng, Đỗ Minh Ngạn, Lạc Thu Thủy cùng Hà Lâm và Đỗ Huệ Di bắt đầu đi đến tập đoàn Trương thị, một tiếng phanh xe chói tai vang lên Đỗ Huệ Di đang nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng bị chòm người ra phía trước, thuộc hạ lái xe cho cô vội quay đầu nói: “Tiểu thư! Chúng ta bị bao vây rồi.”
Cô cùng mọi người hướng mắt về phía trước, trước xe có rất nhiều xe đang bao vây lấy xe của cô những người trên xe bước xuống với sát khí đằng đằng, tay giơ súng lên bắn về xe cô không ngừng.
Đỗ Minh Ngạn nhíu chặt đôi mày hét lớn: “Bảo vệ Tiểu Di.”
Sớm đã dự đoán được những chuyện này Đỗ Minh Ngạn đã sắp xếp cho hai chiếc xe âm thầm đi theo bảo vệ cho Đỗ Huệ Di, những thuộc hạ trên hai chiếc xe ấy nhanh chóng có mặt bảo vệ an toàn cho cô.
Chỉ trong chớp mắt đã thấy nhiều người bị bắn ngã xuống, cũng may con đường này ít người dân sinh sống qua lại nếu không thì hại đến người vô tội rồi, Đỗ Huệ Di vẫn vô cùng điềm tĩnh rút súng bắn trả không khoan nhượng.
Từ đâu xuất hiện thêm hai chiếc xe màu đen, có rất nhiều người vội vàng xuống xe xả súng vào bọn người muốn ám sát Đỗ Huệ Di, một cô gái tóc búi cao mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu đen, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen chạy nhanh đến yểm trợ cho Đỗ Huệ Di, người con gái ấy mỉm cười liếc mắt hỏi: “Tớ không đến trễ chứ?”
Đỗ Huệ Di khẽ cong khóe môi chậm rãi đáp lại: “Không, cậu đến rất đúng lúc.”