“Thật không ngờ kẻ hạ thuốc tôi lại là cô đấy, không phải là tôi bảo cô tránh xa tôi và Tiểu Di càng xa càng tốt hay sao? Lần trước cô thoát được nhưng lần này cô không thoát được nữa đâu, cô đúng là gan to bằng trời mới dám mua chuộc nhân viên phục vụ hạ thuốc tôi.” Tần Đình Danh nhìn Mạc Kiều Nhiên với ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ hơn bao giờ hết, khóe môi anh nhếch lên nở một nụ cười mỉa mia, khinh bỉ một chút tài cán cũng không có vậy mà lại muốn hạ thuốc anh thật đúng là nực cười, hạ thuốc lộ liễu như thế có kẻ ngu mới không phát hiện ra.
Mạc Kiều Nhiên sợ hãi theo phản xạ lùi lùi ra sau, không ngờ chuyện này cũng không thể qua được mắt của Tần Đình Danh, cả người khẽ run rẩy cô mím môi đánh liều một phen bày ra bộ dáng đáng thương, trở thành một cô gái thâm tình vì tình yêu mà bất chấp mọi chuyện, Mạc Kiều Nhiên sụt sùi kéo lấy cánh tay của anh: “Đình Danh! Em làm như vậy cũng chính vì em quá yêu anh muốn anh có thể hoàn toàn ở bên cạnh em mà thôi.”
“Diễn đủ chưa? Cô cũng diễn dở tệ quá đấy.” Tần Đình Danh hất mạnh tay của Mạc Kiều Nhiên ra, phủi phủi cánh tay của mình: “Đừng có đến gần tôi, tôi không muốn động vào những thứ dơ bẩn.”
Mạc Kiều Nhiên vẫn cố diễn vở kịch đáng thương, si tình mặc cho Tần Đình Danh có phũ phàng, lạnh nhạt như thế nào: “Đình Danh! Tại sao anh lại có thể tuyệt tình như thế chứ? Tại sao Đỗ Huệ Di lại có thể có được tình yêu của anh còn em thì không thể chứ?” Mạc Kiều Nhiên kích động giọng nói có chút lớn, cô ta tiếp tục níu lấy tay của Tần Đình Danh, giọng điệu nhỏ nhẹ lại nói:
“Anh hãy quên Đỗ Huệ Di đó đi, cô ta không xứng với anh chỉ có em mới xứng với anh mà thôi.
Chúng ta hãy kết hôn đi có được không? Sau đó anh và em sẽ sinh ra những đứa con thật ngoan ngoãn, xinh đẹp.” Cô ta cố vẽ ra một bức tranh gia đình yêu thương nhau, cuộc sống tràn ngập màu hồng.
Anh quăng cho Mạc Kiều Nhiên một cặp mắt sắc bén như dao, giơ tay bóp mạnh hai bên mặt của cô ta, lãnh khốc, vô tình nói: “Kết hôn? Sinh con? Cô đang ảo tưởng đấy à? Mạc Kiều Nhiên! Cô xứng mang thai con của tôi sao? Tôi nói cho cô biết ngoại trừ Tiểu Di thì không có một ai xứng mang thai con của tôi cả, cô bảo Tiểu Di không xứng với tôi? Vậy cô hãy nói cho tôi biết Tiểu Di không xứng thì ai mới xứng với tôi? Cô sao? Cô có tư cách nói mình xứng hay không?”
Hai bên mặt của Mạc Kiều Nhiên bị Tần Đình Danh bóp đến đỏ ửng, đau đớn vô cùng, từng lời nói, ánh mắt của anh khiến cho cô ta run sợ, một câu một chữ cũng không dám nói nữa.
Tần Đình Danh di chuyển bàn tay rời khỏi mặt của Mạc Kiều Nhiên, phủi phủi vài cái anh nở một nụ cười quỷ dị, thâm hiểm khiến Mạc Kiều Nhiên không khỏi rùng mình, anh không nhanh không chậm cất tiếng: “Lion! Cậu vào đây cho tôi.”
Nghe Tần Đình Danh gọi Lion nhanh chóng có mặt chờ đợi anh ra lệnh, anh lãnh đạm chậm rãi nói: “Nếu cô ta đã muốn lên giường với người khác như thế thì cậu hãy cho cô ta toại nguyện đi.”
“Vâng.” Lion gật đầu vỗ tay vài cái ngay lập tức từ bên ngoài có ba người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào, Jay quả nhiên đoán không sai lúc nãy Jay đã bảo anh chuẩn bị trước Tần Đình Danh sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu, ban đầu anh còn bán tính bán nghi bây giờ thì anh đã hoàn toàn tin rồi.
Mạc Kiều Nhiên kinh sợ loạng choạng ngã xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu cả người run lẩy bẩy nắm chân của Tần Đình Danh khóc lóc, cầu xin: “Đình Danh! Em cầu xin anh anh hãy tha cho em, em biết lỗi rồi, em không dám hạ thuốc anh nữa, cầu xin anh hãy tha cho em…Từ nay về sau em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, xin anh đừng làm thế với em.”
Đáp lại sự van xin khóc lóc thảm thương ấy chỉ là sự vô cảm, tuyệt tình của Tần Đình Danh, anh giật mạnh chân mình ra lạnh lùng nhấc chân rời khỏi đấy, một cái nhìn, một chút thương xót cũng không có.
Mạc Kiều Nhiên chết trân, nước mắt rơi lả chả ngước mắt nhìn theo bóng lưng của Tần Đình Danh, cô đã sai rồi, sai lầm lớn rồi cứ ngỡ sự lạnh lùng, vô tình của anh chỉ là bề ngoài, bên trong anh sẽ thương hoa tiếc ngọc sẽ không nặng tay với phụ nữ nhưng Mạc Kiều Nhiên đã sai từ trước đến giờ kể cả bề ngoài hay bên trong Tần Đình Danh đều tuyệt tình, lãnh khốc, anh chỉ dành ánh mắt ôn nhu, thâm tình, cử chỉ dịu dàng cho một mình Đỗ Huệ Di mà thôi những người khác dù là nam hay nữ anh đều xem là một không nhân từ với một ai cả.
“Chăm sóc cô ta đi.” Lion lên tiếng ra lệnh cho ba người đàn ông ấy rồi bước ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, ba người đàn ông lực lưỡng ấy kéo Mạc Kiều Nhiên lên giường mặc cho cô ta phản kháng, chống cự, la hét cỡ nào cũng đều vô dụng.
Đây chính là cái giá mà Mạc Kiều Nhiên phải trả khi dám đắc tội với Tần Đình Danh đối với Tần Đình Danh đây đã là hình phạt quá là nhẹ nhàng rồi.
Rời khỏi Paradise, Tần Đình Danh lái xe đến nhà của Đỗ Huệ Di anh nhớ cô rồi, muốn được nhìn thấy cô, đậu xe cách nhà Đỗ Huệ Di không xa nơi đó còn là nơi khuất tầm mắt nên khó có ai phát hiện ra anh, nhìn thấy Đỗ Huệ Di mua gì đó về khóe môi Tần Đình Danh bất giác cau lên, đưa mắt nhìn theo cô một tấc cũng không rời.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên phá hỏng niềm vui của Tần Đình Danh, anh nhíu mày khi thấy người gọi đến là Tần Hải anh từ từ nghe điện thoại, bên kia Tần Hải vừa thấy anh nghe máy liền cất giọng: “Đình Danh! Tại sao con sang Ý mà không nói cho ba một tiếng nào thế? Liên lạc với con không được con có biết là ba lo lắng cho con cỡ nào không hả?”
“Ba gọi cho con là có chuyện gì thế?” Tần Đình Danh không đáp lại lời nói của Tần Hải, anh chỉ lạnh nhạt hỏi lại ba mình.
“Đình Danh! Con đừng như thế nữa có được không? Con đừng si tình với Đỗ Huệ Di nữa, con không thấy Đỗ Huệ Di lạnh lùng, tuyệt tình với con như thế nào sao mà con còn yêu nó sâu đậm như thế.
Con hãy quay trở về đi ba sẽ tìm cho con một cô gái tốt hơn Đỗ Huệ Di gấp trăm ngàn lần.” Tần Hải cảm thấy xót cho con trai của mình, ông không muốn Tần Đình Danh phải chịu đau khổ, giày vò vì Đỗ Huệ Di.
Tần Đình Danh không nhanh không chậm đáp lại: “Ba cũng thừa biết đó là điều không thể, cho dù ba có giới thiệu cho con một cô gái tốt hơn Tiểu Di gấp trăm ngàn lần thì con cũng không đồng ý.
Ngoại trừ Tiểu Di con không lấy bất cứ ai cả, không thấy được cô ấy thì con sẽ chọn sống cô độc hết cuộc đời này.” Tần Đình Danh cứng rắn, kiên quyết khẳng định với Tần Hải không phải Đỗ Huệ Di thì ai anh cũng không lấy, anh đã chọn Đỗ Huệ Di là cô gái cùng anh đi hết quãng đời còn lại nếu không phải cô thì anh lấy hay không lấy cũng đều vô nghĩa.
“Thật đúng là đứa cứng đầu cứng cổ.” Tần Hải tức giận cúp máy, ông không tin thời gian sẽ không thể khiến anh thay đổi ý niệm của mình, thời gian nhất định sẽ khiến tình yêu của Tần Đình Danh phai nhạt dần mà thôi.
Nhưng có lẽ Tần Hải đã quên rằng con trai ông đã yêu Đỗ Huệ Di tận mười mấy năm trời nếu thời gian có thể khiến Tần Đình Danh quên đi, không còn yêu Đỗ Huệ Di nữa thì anh đã quên từ lâu rồi không cần phải chờ đợi, si tình với cô đến bây giờ.