Quán bar Lovers
Sáu giờ sáng, Lạc Thu Thủy cau chặt đôi mày tỉnh giấc, tối qua cô uống khá nhiều rượu nên bây giờ đầu đau nhức vô cùng, đôi mắt Lạc Thu Thủy đảo qua lại khi thấy căn phòng của mình ngủ lạ lẫm hơn nữa cô có cảm giác như có ai đó đang nằm bên cạnh, quay đầu nhìn sang cặp mắt của cô không thể mở to hơn được nữa, đập vào mắt Lạc Thu Thủy chính là Hà Lâm đang nằm ngủ say bên cạnh mình.
Lúc này, Lạc Thu Thủy mới chợt nhận ra bản thân không mặc gì cả chỉ có tấm chăn đang đắp trên người.
Lạc Thu Thủy hoang mang, vỗ mạnh vào đầu ráng nhớ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, khung cảnh tối qua từ từ hiện lên trong đầu của cô.
Tối qua, Lạc Thu Thủy và Hà Lâm cùng nhau đi uống rượu, sau đó hai người say bí tỉ, loạng choạng bước vào phòng nghỉ của quán ba tiếp đó Hà Lâm đã cưỡng hôn cô cô không những không chống cự còn thuận theo chấp nhận nụ hôn của anh, điều kinh khủng nhất chính là…chính là hình ảnh anh và cô quấn quýt với nhau hiện rõ mồn một trong đầu của cô.
“Hà Lâm! Anh còn ngủ được hả? Anh thức dậy cho tôi.” Lạc Thu Thủy tức giận, mím môi đạp Hà Lâm văng xuống giường, lớn tiếng gọi anh.
Hà Lâm nửa tỉnh nửa mơ ngước mặt lên nhìn Lạc Thu Thủy, không biết chuyện gì, nhìn thấy Lạc Thu Thủy cầm chăn che người như thế anh dần dần định hình được mọi chuyện, Hà Lâm cũng giống hệt như cô, ngỡ ngàng, kinh ngạc và hoang mang, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được.
Nước mắt lưng tròng Lạc Thu Thủy chỉ thẳng vào mặt Hà Lâm không ngừng mắng:
“Hà Lâm! Anh đúng là tên khốn, vô liêm sỉ anh dám nhân cơ hội tôi uống say mà giở trò với tôi.
Tên khốn! Tên biến thái! Lưu manh!” Vừa mắng cô vừa ném gối những thứ cô ném được cô đều cầm lên ném vào Hà Lâm.
Anh dùng tay che chắn đợi sau khi cô dừng ném anh vội lên tiếng nói: “Thu Thủy! Em bình tĩnh lại đi, đừng kích động.” Hà Lâm mơ hồ nhớ ra chuyện xảy ra tối hôm qua, anh vẫn ngồi dưới sàn nói tiếp, không dám lại gần Lạc Thu Thủy, sợ cô càng kích động, tức giận hơn: “Em đừng khóc, dù bây giờ em có mắng anh, đánh anh thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, em yên tâm anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Cút! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, chuyện xảy ra vào tối hôm qua anh cứ xem như là chưa có chuyện gì xảy ra đi, quên đi.
Kể từ giây phút này, anh hãy tránh xa tôi một chút, tôi và anh đừng có bất kì quan hệ gì với nhau.” Lạc Thu Thủy ngay lập tức đáp lại, cô không cần anh phải chịu trách nhiệm bởi vì cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này, Lạc Thu Thủy không phải là người quá bảo thủ mà bắt Hà Lâm cưới cô làm vợ.
Lạc Thu Thủy quấn chăn, nhặt quần áo đi vào phòng tắm, bên ngoài Hà Lâm nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, ngay ngắn lại đợi cô ra, nhìn thấy vết máu trên giường Hà Lâm càng nắm chặt bàn tay lại hơn, anh làm sao mà có thể không chịu trách nhiệm với Lạc Thu Thủy được chứ hơn nữa anh đã yêu thầm cô gần mười năm rồi nhưng vẫn không dám nói ra, có lẽ bây giờ chính là lúc anh phải bày tỏ tình cảm của mình, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cô.
\-----------------------------------------------------------------
Bây giờ là chín giờ sáng ở Ý, tại khu biệt thự Paradise, Đỗ Huệ Di, Lạc Thu Tử cùng Đỗ Minh Ngạn và Trịnh Xuyên đến vừa bước vào đã ngay lập tức có người chào hỏi dẫn mọi người trực tiếp đi lên tầng hai gặp Lion.
Lion thấy Đỗ Huệ Di xuất hiện liền ngay tức khắc nở nụ cười thân thiện, đứng dậy chào rồi mời cô ngồi, Đỗ Huệ Di cùng mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sao đột nhiên Lion lại thay đổi một cách chóng mặt như thế? Mới hôm qua còn nghêu ngao, lớn giọng cơ mà, Lion muốn giở trò gì nữa đây? Cô chau mày, nghi hoặc hỏi:
“Này, sao hôm nay thái độ của anh lạ thế? Tính giở trò gì đây?”
Lion cười hì hì, lắc đầu lia lịa, bộ dạng của anh vô cùng ngoan ngoãn: “Tôi thì giở trò gì được chứ.” Anh mau chóng lấy mảnh bản đồ ra đưa cho cô, anh đứng thẳng người nghiêm túc cúi đầu xin lỗi Đỗ Huệ Di: “Tại đây tôi xin lỗi cô vì những lời nói mà tôi đã nói vào ngày hôm qua, mong cô hãy bỏ qua cho tôi.”
Đỗ Minh Ngạn nhìn Lion với ánh mắt hoài nghi, không thể tin được, làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy được chứ? Rõ ràng hôm qua còn không xem ai ra gì hôm nay lại cúi đầu xin lỗi Đỗ Huệ Di, anh thật sự không tin đây có thể là cùng một người, nó khác xa với những gì mà anh biết về Lion.
Đỗ Huệ Di nhận lấy mảnh bản đồ trong sự nửa tin nửa ngờ, cô rất thắc mắc không biết vì sao Lion lại thay đổi đến vậy nhưng cô không hỏi, cô không muốn mình mất thời gian vào những chuyện này, Đỗ Huệ Di đứng dậy nói:
“Dù nói thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn anh vì đã giữ kĩ mảnh bản đồ này và giao nó lại cho tôi.”
“Không có gì đâu, đây là điều mà tôi nên làm mà.” Lion cười cười đáp, trong lòng thầm nghĩ anh không muốn giao cũng phải giao nếu không cái mạng nhỏ này của anh khó mà bảo toàn được.
Lấy được mảnh bản đồ thứ hai thành công, Đỗ Huệ Di cùng mọi người rời khỏi đấy, chiếc xe đã lăn bánh đi được một đoạn Lạc Thu Tử vẫn chưa tin được làm sao một con người có thể thay đổi chỉ trong một ngày chứ? Hôm qua Lion còn kẻ không sợ trời không sợ đất, nghênh mặt ra lời đề nghị bẩn thỉu kia với Đỗ Huệ Di, hôm nay lại ngoan ngoãn giao mảnh bản đồ ra hơn nữa cô còn nhận ra dường như Lion còn có chút sợ Đỗ Huệ Di, rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Lion thấy tất cả đều đã rời khỏi thì ngay lập tức ngã người ngồi xuống thở mạnh một hơi, anh sợ bản thân vô tình nói hay là làm gì đó phật lòng Đỗ Huệ Di thì cô sẽ mách với Tần Đình Danh ngay.
Ngồi xuống chưa đầy bảy giây thì Tần Đình Danh cùng Tôn Nam và Jay bước vào, Lion như một cái lò xo bật dậy ngay tức khắc, trong lòng lại bắt đầu căng thẳng, lo lắng.
Tần Đình Danh ngồi xuống ghế vắt chéo chân, lạnh nhạt cất giọng nói:
“Lion! Cậu hãy mau chóng giúp Tiểu Di điều tra về mảnh bản đồ thứ ba xem kẻ đang giữ mảnh bản đồ ấy đang ở đâu.” Anh cũng phải mau chóng giúp cô điều tra ra mảnh bản đồ ấy hiện đang ở đâu? Không những như thế sau khi biết người đang giữ mảnh bản đồ là ai anh còn phải điều tra lai lịch của kẻ đó để biết đường mà đối phó giúp cô.
Lion nghe thế thì gật đầu như băm tỏi anh sao dám nói không nhưng có một điều khiến anh vô cùng thắc mắc, tò mò từ hôm qua đến giờ, chịu không được nữa anh phải hỏi thôi: “Anh Đình Danh! Tại sao anh lại không trực tiếp ra mặt giúp chị dâu chứ? Anh trực tiếp ra mặt giúp chị dâu chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
“Hiện tại giữa tôi và cô ấy gặp chút vấn đề, tôi không tiện ra mặt.” Tần Đình Danh không nhanh không chậm cất tiếng đáp lại.
Lion nhìn Tần Đình Danh đầu không ngừng gật gù nếu Tần Đình Danh đã không muốn nói rõ thì anh cũng không dám mở miệng hỏi nhiều, có lẽ có những chuyện biết càng ít càng tốt.
Jay ngồi xuống bên cạnh Tần Đình Danh tựa lưng vào ghế hỏi: “Cậu muốn ở lại đây đến khi nào?”
“Đến khi nào Tiểu Di tìm và thuận lợi lấy được mảnh bản đồ tiếp theo thì tôi sẽ quay về.” Tần Đình Danh đáp.
“Vậy Tần thị thì sao? Cậu đừng quên bản thân là chủ tịch của Tần thị đấy.” Jay khẽ chau mày hỏi, trong lòng khá ngạc nhiên, bất ngờ khi lần đầu thấy Tần Đình Danh vì một người mà bỏ nhiều tâm tư, thời gian như thế hơn nữa đó còn là con gái.
Tần Đình Danh liếc mắt nhìn sang Tôn Nam, hờ hững phun ra một câu: “Chuyện ở Tần thị Tôn Nam sẽ lo.” Tôn Nam là cánh tay đắc lực của anh nên chỉ cần anh vắng mặt thì người ra mặt giải quyết thay anh hiển nhiên sẽ là Tôn Nam.
Tôn Nam đã đoán được Tần Đình Danh sẽ nói như thế, anh đã quá quen rồi, Jay nheo mắt nhìn Tôn Nam rồi nhìn sang Tần Đình Danh: “Nếu Tôn Nam quay về giúp cậu quản lý Tần thị thì ai sẽ ở đây bảo vệ an toàn cho cậu chứ?”
Tôn Nam khẽ liếc mắt nhìn Lion không cần nói cũng biết người đảm đương trách nhiệm này là ai rồi, Tần Đình Danh ngã người ra phía sau ghế giơ tay chỉ thẳng vào Lion nói: “Cậu ta sẽ phụ trách việc bảo vệ sự an toàn của tôi.” Lion trợn mắt ngạc nhiên chỉ vào bản thân mình, Tần Đình Danh khẽ gật đầu hỏi: “Sao hả? Không được sao?”
“Được, tất nhiên là được rồi, anh cứ yên tâm em nhất định sẽ bảo vệ anh chu toàn, không xảy ra chuyện gì cả.” Lion vỗ ngực lớn tiếng bảo đảm, chẳng qua việc này chỉ là làm cho có hình thức thôi chứ làm gì có ai dám động đến Tần Đình Danh chứ nếu có thì cũng không động đến được quần áo huống chỉ là muốn giết chết.