Mục đích của Thẩm Vân Hạ hôm nay là muốn Sở Mộ Bạch nhanh chóng ký giấy ly hôn. Tuy nhiên, anh vẫn do dự nên cô không có ý định ở lại. Sau khi đã tỏ rõ lập trường của mình, Thẩm Vân Hạ đứng dậy ra về, mặc cho Sở Mộ Bạch vẫn còn ngồi đó.
Ra khỏi nhà hàng, Thẩm Vân Hạ đang chờ một chiếc taxi tới đón thì có một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô. Thẩm Vân Hạ tưởng tài xế đã tới, định leo lên ngồi thì Đặng Tư Thành bước xuống. Nhìn thấy anh, cô vô cùng bất ngờ.
“Vân Hạ!”
“Anh Thành!” Thẩm Vân Hạ hơi giật mình khi anh bước xuống.
Nhìn quanh một lượt, Đặng Tư Thành đề nghị: “Em rảnh không? Đi dạo phố với anh.”
Nhân cơ hội này, Đặng Tư Thành muốn vun đắp tình cảm của hai người. Anh thật sự mong có thể khiến Thẩm Vân Hạ được hạnh phúc. Tuy nhiên, sau khi gặp Sở Mộ Bạch xong, Thẩm Vân Hạ chẳng còn tâm trí gì để đi dạo nữa. Cô lắc đầu, chậm rãi nói với anh: “Bữa khác được không anh? Hôm nay em mệt, chỉ muốn về nhà thôi.”
“Vậy để anh đưa em về.”
“Dạ!”
Đặng Tư Thành mở cửa cho Thẩm Vân Hạ bước lên, sau đó anh ngồi vào. Chiếc xe rời đi, Sở Mộ Bạch đứng bên trong nhìn thấy, anh ghen nhưng chẳng thể làm gì khác được. Thời gian trước, khi Thẩm Vân Hạ dọn về nhà họ Sở sống, anh đối xử tệ bạc với cô nên Thẩm Vân Hạ mới tuyệt tình như vậy. Cũng phải thôi, ai lại tha thứ cho một người đã làm tổn thương mình hết lần này đến lần khác chứ.
Đưa Thẩm Vân Hạ về tới nhà, Đặng Tư Thành ân cần hỏi han cô: “Vân Hạ, em không khỏe trong người sao?”
Cô lắc đầu.
“Hay là anh đưa em đi bệnh viện khám nhé!” Đặng Tư Thành thực sự lo lắng cho cô. Anh không biết cô và Sở Mộ Bạch đã nói chuyện gì nhưng xem ra tinh thần của cô không được tốt lắm. Thẩm Vân Hạ nghe vậy chỉ gượng cười nói: “Em không sao, nằm nghỉ một chút là khỏe thôi.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi. Có gì thì gọi cho anh.”
“Em biết rồi.”
Chia tay Đặng Tư Thành, Thẩm Vân Hạ đi vào nhà. Bước qua bậc cửa, cô gặp Sở Mộ Nhiên:
“Có vẻ như chị rất vui vẻ với cuộc sống hiện tại nhỉ? Không có người này thì có người khác, quả là một phụ nữ bản lĩnh.”
Sở Mộ Nhiên nhìn thấy người đàn ông lạ đưa cô về nên nói móc. Tuy vậy, hôm nay tâm trạng Thẩm Vân Hạ không tốt, không có thời gian cãi lý với cô ta.
“Em nên dành sự quan tâm cho đám cưới của mình thì hơn. Biết đâu đến lúc đó, coi chừng chồng em cũng không có mà cưới đó.”
“Chị…”
Sở Mộ Nhiên giận đến tím mặt, chưa kịp đáp trả thì Thẩm Vân Hạ đã vào trong phòng, đóng sầm cửa lại. Khong lâu sau đó, Sở Mộ Bạch cũng về tới nhà. Vừa gặp anh, Sở Mộ Nhiên đã mách lẻo: “Anh không coi chừng vợ cẩn thận, có ngày bị cắm sừng cho mà xem.”
“Không phải chuyện của em.”
“Nhưng mà…”
Sở Mộ Bạch trợn mắt, Sở Mộ Nhiên đành giậm chân bỏ đi. Lên cầu thang, Sở Mộ Bạch tò mò muốn biết Thẩm Vân Hạ có đi chơi với Đặng Tư Thành không nên qua phòng cô thăm hai đứa con. Thấy Thẩm Vân Hạ ngồi đó, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc lại đây với bố nào!”
Nhìn thấy Sở Mộ Bạch, hai đứa nhỏ chạy tới xà vào lòng anh. Riêng Thẩm Vân Hạ thì xếp lại đồ đạc, không mang tới sự xuất hiện của anh. Một lúc sau, Sở Mộ Bạch nói với hai đứa nhỏ:
“Con dẫn em xuống nhà chơi đi, bố có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Vâng ạ!”
Khi chỉ còn lại hai người, Sở Mộ Bạch đứng trước mặt Thẩm Vân Hạ rồi hỏi cô: “Sao em không cho anh thêm một cơ hội?”
Thẩm Vân Hạ thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “Từ trước tới giờ, tôi ở bên anh đều là vì tình thế ép buộc. Nếu không có hai đứa nhỏ, chúng ta đã chẳng gượng ép sống chung dưới một mái nhà. Còn về tình cảm thì thú thật, tôi không hề yêu anh.”
“Nhưng anh yêu em.”
Sở Mộ Bạch hy vọng tấm chân tình của anh có thể khiến cô cảm động. Viễn vông! Thẩm Vân Hạ đã năm lần bảy lượt đòi ly hôn, điều đó chứng tỏ cô không hề yêu anh.
“Tôi sẵn sàng tha thứ cho anh, tất cả mọi lỗi lầm. Tuy nhiên, sau khi chúng ta ly hôn, sự tha thứ đó đồng nghĩa với việc hai chúng ta trở thành kẻ xa lạ. Anh có thể thăm con, tôi không hề cấm nhưng nếu anh muốn tình yêu của tôi, xin lỗi, tôi không thể đáp ứng.”
Thẩm Vân Hạ hiểu lòng mình hơn ai hết. Sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, điều cô cần là một cuộc sống yên bênh bên cạnh hai đứa nhỏ. Đàn ông ư? Có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng tuyệt đối không phải là Sở Mộ Bạch. Khi đã đau quá nhiều lần, con người ta sinh ra cảm giác e ngại, không muốn lao mình vào hố sâu thêm một lần nào nữa.
Có được câu trả lời của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch lại càng não lòng. Ngày mai hay một ngày nào đó trong tương lai, cuộc sống của anh chắc chắn sẽ thiếu đi bóng dáng của anh.