Thẩm Vân Hạ đóng cửa, Sở Mộ Bạch không có cách nào để đi vào nói chuyện với cô. Dù anh là chủ của căn nhà này, tuy nhiên, một khi cô chưa cho phép, anh cũng không dám lấy chìa khóa dự phòng để tự tiện xông vào. Nếu là trước kia, Sở Mộ Bạch đương nhiên có thể làm như vậy, nhưng bây giờ đã khác, anh cảm thấy bản khó xử vô cùng.
Sở Mộ Bạch về phòng, nằm lên giường, trong đầu toàn hình ảnh của Thẩm Vân Hạ và những lời cô nói.
“Sở Mộ Bạch, tất cả đều do anh mà ra.”
“Sở Mộ Bạch, nếu không phải anh lăng nhăng, mọi chuyện cũng không thành ra thế này.”
“Sở Mộ Bạch,...”
Điệp khúc ấy cứ văng văng trong đầu anh, Sở Mộ Bạch không sao dứt ra khỏi nó được. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm sống trên trái đất này, Sở Mộ Bạch mới biết thế nào là cảm giác lực bất tòng tâm. Anh muốn thực hiện rất nhiều thứ nhưng bản thân lại bối rối, không rõ phương hướng.
Sở Mộ Bạch thấy Thẩm Vân Hạ nói không sai. Từ chuyện anh lên giường với Ngô Thần Thần khiến cô ta mang thai cho tới việc anh nhất quyết đưa Joyce về sống chung khiến hai đứa nhỏ Tiểu Thành, Tiểu Nặc bị bạo hành, những rắc rối này đều do anh gây ra. Nghĩ lại, những quyết định của Sở Mộ Bạch cho tới giờ phút này đều mang lại hậu quả nghiêm trọng.
Từ sâu trong lòng mình, Sở Mộ Bạch thấy mình có lỗi với con vô cùng. Dù bề ngoài anh lạnh lùng, tuyệt tình, là người không chung thủy nhưng suy cho cùng anh cũng có trái tim, cũng yêu thương trẻ nhỏ. Nếu không, Sở Mộ Bạch đã không giành quyền nuôi con với Thẩm Vân Hạ.
“Không biết… hai đứa nhỏ đã ngủ chưa?”
Không thể chợp mắt, Sở Mộ Bạch bước xuống giường, bước ra khỏi phòng. Trong vô thức, anh chủ động đi tới phòng của Thẩm Vân Hạ, đứng bên cánh cửa đã đóng kín. Thở dài một hơi, Sở Mộ Bạch xuống lầu, đi ra ngoài sân, lang thang nghĩ ngơi. Lúc này, anh thấy tài xế đang lau chùi xe ô tô nên bước tới gần:
“Cậu chủ!”
Thấy Sở Mộ Bạch xuất hiện, cậu tài xế hơi cúi mặt, khép nép đứng sang một bên.
“Cậu thường xuyên lau chùi xe vào giờ này à?”
“Cũng không hẳn. Có thời gian thì tôi mới tranh thủ rửa cho sạch mà thôi. Xe cũng giống như người, phải chăm sóc cho nó thật tốt mới được.”
“Vậy à?”
Sở Mộ Bạch lại liên tưởng tới Thẩm Vân Hạ. Quả thật, anh chưa bao giờ đối xử tốt với cô, dù chỉ một lần. Từ này Thẩm Vân Hạ đem theo hai đứa nhỏ về đây sống theo yêu cầu của bà Ân Hiểu Cầm, thứ cô nhận lại từ anh là gì chứ? Nếu không phải chửi cô, mắng cô, sỉ nhục cô thì đánh cô, vu oan cho cô, bắt ghen,… những việc Sở Mộ Bạch đã làm, nghĩ lại anh còn thấy xấu hổ. Vốn dĩ, đó không phải là hành động của một người đàn ông chân chính.
“Cậu chủ muốn đi đâu sao?”
“Không. Cậu đi ngủ sớm đi!”
Sở Mộ Bạch lững thững đi vào, trở lại phòng của Thẩm Vân Hạ. Cánh cửa vẫn đóng kín, anh lại thở ra một hơi dài thườn thượt. Thẩm Vân Hạ chắc là vẫn còn hận anh lắm, phải làm sao nhỉ? Lúc này, Sở Mộ Bạch thấy cửa sổ đang mở, định tới đó nhìn vào bên trong một chút rồi về phòng.
Thấy Thẩm Vân Hạ đang chơi cùng với hai đứa nhỏ, Sở Mộ Bạch nhớ lại ngày xưa – khi mới gặp cô. Lúc đó Thẩm Vân Hạ cũng xinh đẹp, quyến rũ hơn người, vì anh mà bây giờ cô mới trở nên xấu xí, mập ú. Cô đã hết lòng chăm sóc hai đứa nhỏ, trong khi anh lại là kẻ vô trách nhiệm.
“Bốn năm qua, anh đã chăm sóc cho Tiểu Thành, Tiểu Nặc được ngày nào chưa?”
Lúc này, Thẩm Vân Hạ nhìn ra cửa sổ thì thấy Sở Mộ Bạch đứng đó. Cô cảm thấy phiền phức, định kéo cửa sổ lại nhưng hai đứa nhỏ lại đòi Sở Mộ Bạch.
“Bố!
“Bố ơi! Vô đây chơi với con!”
Thấy hai đứa nhỏ đòi bố, Thẩm Vân Hạ không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ mở cửa cho anh vào phòng. Tuy nhiên, Thẩm Vân Hạ không có ý định ngồi lại đó để trò chuyện với anh.
“Cạch!”
Cánh cửa bật mở, Sở Mộ Bạch mang theo hy vọng đi vào trong.
“Ngồi đó đi!”
Thẩm Vân Hạ lạnh lùng bảo Sở Mộ Bạch ngồi trên giường chơi với hai đứa nhỏ, còn bản thân mình thì xoay lưng bước đi. Thẩm Vân Hạ đi được mấy bước, Sở Mộ Bạch lại níu tay cô lại:
“Khoan đã! Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Thẩm Vân Hạ quay người lại nhìn anh, đôi mắt hằn lên sự chán ghét. Nếu Sở Mộ Bạch cho rằng chỉ vì một chút sự quan tâm, thương hại này của anh mà khiến cô thay đổi thái độ thì Sở Mộ Bạch nhầm to rồi. Thẩm Vân Hạ cô vẫn hận anh tới tận xương tủy.
“Tôi không có gì để nói với anh cả. Đừng làm phiền tôi. Buông tay ra!”
Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch từ từ buông tay cô. Thẩm Vân Hạ liếc anh một cái rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Bố ơi!”
Nghe Tiểu Nặc gọi, anh quay lại chơi với hai đứa nhỏ. Thẩm Vân Hạ đang giận, có lẽ anh cần thêm chút thời gian nữa.