Không muốn nằm yên trong bệnh viện nghỉ ngơi, Ngô Thần Thần lén trốn ra ngoài, tìm đến nhà Sở Mộ Bạch. Ả ta muốn nhân cơ hội này, tìm một kẻ chết thay mình.
Ông Sở vừa đi lên lầu, Ngô Thần Thần bước qua bậc cửa, trước sự ngạc nhiên của tất cả những người ngồi trong phòng khách. Joyce nhếch mép cười, Thẩm Vân Hạ chẳng màng đến sự xuất hiện của người bạn thân “đã cũ” này còn Sở Mộ Bạch thì thấy hối hận khi vướng phải một người phụ nữ phiền phức như thế.
Dù tình hình đã dịu đi đôi chút nhưng Thẩm Vân Hạ không có ý định thỏa hiệp, nhìn vào mặt Sở Mộ Bạch mà chửi: “Sở Mộ Bạch, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh chịu dùng não để suy nghĩ nhưng không vì vậy mà tôi cảm ơn đâu. Nếu không phải anh là người phóng đãng, làm gương xấu cho con nên mới xảy ra những chuyện như thế này.”
Thẩm Vân Hạ tức giận, một hơi trút hết những bực dọc trong người lên Sở Mộ Bạch. Với cô, Sở Mộ Bạch có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Thẩm Vân Hạ vốn nghĩ, giả sử Sở Mộ Bạch không xuất hiện trong cuộc đời của cô, những phiền phức này cũng không kéo tới.
“Tôi…”
Đối diện với Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch đột nhiên cứng họng, không sao diễn tả được thành lời. Nếu là ngày thường, có lẽ Sở Mộ Bạch đã tặng cho cô một bạt tai để cảnh cáo. Tuy nhiên, những lời Thẩm Vân Hạ nói hoàn toàn đúng, cộng thêm việc anh vừa mất một đứa con, cảm xúc của Sở Mộ Bạch vô cùng hỗn loạn.
“Sở Mộ Bạch, anh yêu ai tôi không cần biết, lên giường với ai cũng được, tôi không quan tâm. Nhưng mà anh làm ơn xử lý mọi rắc rối anh gây ra cho đàng hoàng, đừng ảnh hưởng đến tôi. Tôi không rảnh để suốt ngày làm công cụ cho người ta chỉ trích, vu khống đâu.”
Sở Mộ Bạch im lặng. Anh vốn nghĩ sau khi mình đã dứt khoát nói với bố không muốn níu kéo cuộc hôn nhân này, mọi chuyện sẽ trở lại như trước. Nhưng không, một lần nữa, nhà họ Sở lại bị xáo trộn bởi những hệ lụy do anh gây ra.
“Sao anh không nói gì đi, Sở Mộ Bạch? Còn nữa, sau khi điều tra xong chuyện hôm nay, anh làm ơn ký giấy ly hôn sớm giùm tôi. Tôi… không muốn sống ở đây thêm một giây phút nào nữa.”
Thẩm Vân Hạ tuyên bố trước mặt Sở Mộ Bạch và nhân tình của anh. Joyce chọn cách im lặng vì mục đích sắp đạt được, riêng Ngô Thần Thần vẫn không cam tâm làm kẻ bại trận.
“Thẩm Vân Hạ, cô từng nói chúng ta là bạn thân, vậy tại sao lại hãm hại tôi? Rõ ràng là… hức… hức…”
Nhìn gương mặt giả tạo của Ngô Thần Thần, Thẩm Vân Hạ quay sang nói: “Bạn thân ư? Hiện tại và tương lai cô đừng bao giờ nhắc đến hai chữ đó trước mặt tôi nữa. Thật ghê tởm.”
Ngay từ lúc Ngô Thần Thần chủ động leo lên giường của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ đã xem cô ta như kẻ xa lạ. Mặc dù Thẩm Vân Hạ không dành tình cảm cho Sở Mộ Bạch nhưng chuyện này không thể chấp nhận được. Dù muốn dù không, Ngô Thần Thần nên từ chối mới phải.
Đến giờ phút này, Sở Mộ Bạch vẫn không có ý định lên tiếng, ngồi thẫn thờ nhìn vào không trung. Hôm nay anh thừa nhận mình là người sai, đành im lặng nghe cô nói. Joyce với Ngô Thần Thần thấy Sở Mộ Bạch hơi cúi mặt, hai người họ vô cùng khó chịu. Tại sao, tại sao Sở Mộ Bạch lại để một kẻ như Thẩm Vân Hạ chửi mình như thế? Đúng là không đáng mặt đàn ông.
“Sở Mộ Bạch, tôi nhắc lại cho anh nhớ: CHÚNG TA SẮP LY HÔN RỒI.”
Thẩm Vân Hạ trở về phòng với hai đứa nhỏ, Joyce cũng giận dỗi bỏ đi, Ngô Thần Thần nhân cơ hội này tiếp cận Sở Mộ Bạch: “Anh Bạch, em…”
“Biến!”
Sở Mộ Bạch hất tay Ngô Thần Thần ra, cầm theo cặp táp đi đến công ty. Bị mọi người bỏ rơi, Ngô Thần Thần muối mặt đi về trong điệu cười khúc kích của người làm.
Không hãm hại được Thẩm Vân Hạ, Joyce không cam tâm. Về đến phòng, Joyce đóng cửa rồi bí mật liên lạc với tay bác sĩ ở bệnh viện trung tâm thành phố.
“Alo!”
“Tôi đã làm theo lời cô nói, không làm giả kết quả. Nhưng mà không hiểu sao…”
Tay bác sĩ vội vàng thanh minh, sợ Joyce đòi lại số tiền đã đút lót cho anh ta. Joyce lên tiếng cắt ngang lời người ở đầu dây bên kia:
“Tôi biết rồi. Tôi không trách anh. Tuy nhiên, tôi muốn anh làm giúp tôi một việc.”
Kết thúc cuộc gọi, Joyce mỉm cười đắc ý: “Thẩm Vân Hạ, tôi không tin là lần này cô lại tiếp tục may mắn.”
Mấy ngày sau, tên bác sĩ giả vờ đến nhà họ Sở gửi lại sổ khám bệnh mà Ngô Thần Thần bỏ quên. Kế đó, anh ta nhìn Thẩm Vân Hạ.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Thẩm Vân Hạ khó chịu lên tiếng. Cô chưa từng gặp anh ta bao giờ, cách anh ta nhìn cô khiến Thẩm Vân Hạ không thoải mái.
Joyce đã dàn cảnh từ trước, bây giờ là đến lượt tên bác sĩ đóng vai diễn viên: “Có chuyện này tôi nghĩ mình nên nói cho ông bà biết.”
Tên bác sĩ úp mở, giọng điệu khiến ông bà Sở nghi hoặc, chăm chú lắng nghe.