Thấy Sở Mộ Bạch không còn lớn tiếng hăm dọa mình, Thẩm Vân Hạ nén giận cúi người xuống, nhặt nhạnh những thứ rớt ra từ trong túi xách. Nào ngờ, bàn tay cô vừa chạm vào đống tài liệu rơi rớt dưới đất thì một bàn chân nặng như chì đã tàn nhẫn dẫm lên mu bàn tay cô.
“Á! Đau quá!”
Thẩm Vân Hạ hét lên, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng ở trên cao mà nhìn xuống. Ánh mắt Sở Mộ Bạch chứa đầy sự khinh miệt và chán ghét, thậm chí có chút thù hận mà nhìn cô. Anh trừng mắt nhìn Thẩm Vân Hạ, gằn giọng cảnh cáo cô:
“Ả béo phì, nếu cô còn biết đau thì cũng nên biết điều một chút. Chỉ cần cô dám phản kháng lại tôi, tôi sẽ cho cô nếm mùi sống không bằng chết. Ngoan ngoãn mà phục tùng, nếu không thì đừng trách tôi tàn nhẫn!”
Cơn đau từ mu bàn tay khiến cơ thể Thẩm Vân Hạ run lên từng hồi, cô nuốt một ngụm nước bọt, cố trấn tĩnh bản thân. Vì con, Thẩm Vân Hạ chỉ còn biết nén giận, nuốt hết mọi tủi hờn vào lòng, không dám có nửa lời oán trách. Cô không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành cúi đầu câm lặng, giả vờ khuất phục bởi quyền thế thế của Sở Mộ Bạch và nhà họ Sở. Thấy Thẩm Vân Hạ không còn phản kháng, Sở Mộ Bạch hài lòng cười khẩy, khinh bỉ nhìn cô một hồi rồi cũng nhấc chân lên.
Mu bàn tay trắng nõn của Thẩm Vân Hạ lập tức xuất hiện vết xước rướm máu. Cô cố nén đau, run rẩy nhặt nhạnh những thứ rơi ra từ túi xách. Thẩm Vân Hạ cảm thấy tủi thân vô cùng, lại không nhịn được mà rơm rớm nước mắt.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Thẩm Vân Hạ như thường lệ đi về phía Đại học Dung Thành cách trường mẫu giáo của hai đứa trẻ không xa. Đây là nơi mà Thẩm Vân Hạ theo học suốt thời gian qua, bởi cô không muốn bỏ dở tương lai của chính mình.
Nhìn theo bóng lưng béo tròn, sồ sề của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch bỗng dưng lại nảy ra một ý nghĩ vô cùng tàn nhẫn. Anh vội lên xe ô tô, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo mang theo ác ý nhìn theo cô. Sau đó, Sở Mộ Bạch giẫm chân ga, lao xe về phía Thẩm Vân Hạ với tốc độ cực cao.
Thẩm Vân Hạ đang vội vã chạy vào trường để tránh bị trễ tiết học. Bỗng nhiên, bên tai cô vang lên tiếng gầm rú hung tợn. Thẩm Vân Hạ hoảng hốt, vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy chiếc xe ô tô thể thao đang lao thẳng về phía cô. Cô theo bản năng mà hét lên, sau đó không kịp phản xạ mà ngã nhào xuống đất.
Một tiếng thắng xe chói tai truyền đến bên tai Thẩm Vân Hạ, cô sợ hãi đến nỗi run rẩy cả người, nằm nhoài dưới đất, cả người bất lực đến nỗi không thể cử động được. Mãi một lúc sau, Thẩm Vân Hạ mới chật vật bò dậy, lấy lại bình tĩnh mà nhìn thẳng vào cửa sổ xe.
Người ngồi trên xe là Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ vô cùng sửng sốt. Cô không thể ngờ được người mà con cô vẫn gọi là “bố” lại có thể nhẫn tâm muốn giết chết cô. Rốt cuộc cô đã làm gì sai, đã làm gì khiến anh thù hận cô đến mức muốn đoạt đi mạng sống của cô như vậy?
Thẩm Vân Hạ vốn nghĩ Sở Mộ Bạch chỉ xem thường và chán ghét mình mà thôi, không ngờ trong mắt anh, cô thực sự là một cái gai cần phải nhổ bỏ. Sắc mặt cô trắng bệch, không một chút huyết sắc.
Suy nghĩ Sở Mộ Bạch muốn giết chết mình cứ lẩn quẩn trong đầu Thẩm Vân Hạ, ám ảnh cô đến mức khi Sở Mộ Bạch bước xuống xe và tiến lại gần cô, hai chân cô đã nhũn ra đến mức không thể nào đứng vững. Cô liếc nhìn anh với ánh mắt chứa đầy sự bàng hoàng và sợ hãi.
Nhìn bộ dạng sợ hãi thảm thương của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch lại càng thêm đắc ý, anh nhếch miệng cười khẩy, trong lòng thầm khinh thường Thẩm Vân Hạ là người đàn bà hèn nhát. Sở Mộ Bạch cúi người nhặt túi xách của Thẩm Vân Hạ, tay còn lại xách cô lên, ném vào ghế phụ của ô tô rồi đưa cô đến trước cổng trường Đại học.
Thẩm Vân Hạ vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện ban nãy, cô sợ hãi đến mức cả người đều run lên, không dám nhìn thẳng Sở Mộ Bạch. Ai có thể dũng cảm đối diện với kẻ muốn lấy mạng mình cơ chứ? Thẩm Vân Hạ liên tục nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ ban nãy. Ngay cả khi đã bước xuống xe, cô cũng cảm tưởng như hai chân đều không còn là của mình, nhũn ra một cách vô lực. Cô không dám ngoái đầu nhìn về phía Sở Mộ Bạch, mà đi thẳng một mạch vào trường học.
Ngồi trên xe, Sở Mộ Bạch đắc ý mỉm cười. Ban nãy, anh chỉ muốn dọa Thẩm Vân Hạ một chút để cô ngoan ngoãn và biết điều hơn mà thôi. Sở Mộ Bạch không điên đến mức muốn giết người, hơn nữa, anh đã tính toán khoảng cách chính xác để không làm tổn thương Thẩm Vân Hạ. Từ trước đến nay, Sở Mộ Bạch vẫn luôn tự tin vào tay lái của mình. Nhớ lại biểu cảm của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch cảm thấy vô cùng khoái trá. Cô hẳn đã được dạy cho một bài học nhớ đời.