Edit: Yann
Beta: Đậu Xanh
Đường Bân không tìm thấy Đường Sùng Ninh cũng biết cô đang phản đối, khi nhận được tin nhắn của cô, ông vừa không biết làm sao lại vừa buồn cười, từ trước đến nay ông chưa từng nghĩ đến việc nhất định phải có một đứa con trai. Tuy Đường Sùng Ninh từ nhỏ luôn nghịch ngợm gây sự, nhưng ông vẫn yêu thương cô, mà phần tình yêu này không có bất cứ người nào có thể cướp đi.
Muốn nói chuyện cùng cô, cô lại bày ra dáng vẻ dầu muối không ăn, gọi điện thoại cũng không nhận, trước kia ông thường xuyên về nhà thương lượng với cô, nhưng phản ứng của cô còn quá hơn, không ăn cơm không uống nước, thấy ông là trốn đi ngay.
Ông hỏi bạn bè, trường hợp này nên giải quyết như thế nào, bạn bè chỉ nói, chờ cô lớn lên sẽ hiểu.
Ba năm trước, lần đầu tiên ông đề cập đến chuyện này. Sau đó lại cố ý hay vô tình nói qua vài lần, giống như lời bạn bè nói, tuy rằng phản ứng của cô đã không còn lớn như trước, nhưng vẫn kháng cự. Ông bắt đầu suy nghĩ, có phải vẫn còn quá sớm hay không, chờ lên đại học có lẽ cô sẽ chấp nhận.
Vì thế, ông quyết định hoãn lại, gửi tin nhắn cho cô: "Không kết hôn, con về học đi, ba cũng không cần con trai, có một đứa con gái đã đủ khiến ba mệt chết rồi."
Tuy Đường Sùng Ninh không trả lời, nhưng nghe giáo viên nói, ngày hôm sau cô đã ngoan ngoãn đi học.
Vì thế ông cũng yên tâm đi công tác, qua mấy ngày, Đường Sùng Ninh giống như không có chuyện gì xảy ra sống chung với ông.
Cho rằng cô đã hiểu chuyện, nhưng thật ra cô không có thời gian đi so đo mà thôi.
Gần đây trọng tâm cuộc sống của Đường Sùng Ninh đặt hết trên người Thẩm Hòe An.
*
Sau cuộc làm tình qua điện thoại đêm đó, quan hệ của hai người tiến thêm một bậc.
Ngày hôm sau Đường Sùng Ninh đi học, vừa lúc gặp Thẩm Hòe An đang trực ban ở cổng trường, anh cầm sổ đứng thẳng tắp trước cổng trường, dáng vẻ đàng hoàng trong sáng như ánh mặt trời của học sinh cấp ba. Nhưng Đường Sùng Ninh vừa nhìn thấy mặt anh lại nhớ đến cuộc điện thoại điên cuồng tối qua của hai người.
Âm thanh thở dốc tối qua của anh vẫn còn vang vọng trong đầu, cả những lời nói thô tục tràn đầy dục vọng, nơi nào giống học sinh cấp ba trong sáng?
Nhưng tương phản như vậy càng khiến cô xuân tâm nhộn nhạo.
Lúc đi ngang qua anh, cô cố tình hất mái tóc mượt mà làm sợi tóc quét qua đầu vai anh, trong lòng cô khẽ rung động, sau đó làm bộ dường như không có việc gì rời đi, không liếc nhìn anh lấy một cái. Thoáng nhìn thấy tay anh di chuyển, cuối cùng không làm gì nữa.
Đi được nửa đường, cô cố tình quay đầu lại, xa xa nhìn anh, quả nhiên anh đang nhìn cô, hai người cách khá xa, tuy cô không thấy rõ ánh mắt anh, nhưng cũng biết, tóm lại không phải sung sướng.
Cô trêu đùa anh một lúc rồi lặng lẽ vui vẻ, xoay người đang chuẩn bị đi về phía lớp học.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên, cô không dám lấy ra xem trước mặt mọi người mà chỉ lặng lẽ liếc mắt một cái.
Là Thẩm Hòe An gửi tin nhắn --
"Gặp ở chỗ cũ."
Chỗ cũ là phòng chứa đồ bên cạnh phòng y tế.
Đường Sùng Ninh hơi sững sờ, lần nữa quay đầu nhìn anh, anh vẫn đứng thẳng tắp, không biết cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cô từ lúc nào.
Cô trả lời: "Bây giờ hả?"
Tuy còn chưa xác định, cô vẫn đi về phía phòng y tế.
Hôm nay cô tới sớm, cách tiết tự học buổi sáng nửa giờ, cũng không lo lắng vấn đề thời gian, hơn nữa cho dù cô đến muộn, đối với cô mà nói đã là chuyện thường ngày.
Một lát sau, cô nhận được tin nhắn, "Ừ."
Cô muốn chạy tới cửa phòng y tế, hỏi anh: "Anh không cần đứng gác à?" Rồi không đợi anh trả lời, lại hài hước nói: "Có chuyện gì quan trọng muốn nói với em sao?"
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng chứa đồ, bên trong không có ai, cô đi vào, sau khi khóa trái cửa, cô sửa sang lại đầu tóc rồi lấy gương ra ngắm nhìn khuôn mặt của mình, sau đó vừa lòng đứng tại chỗ chờ anh.
Qua năm giây, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng gần, tiếp theo, cửa bị gõ vang.
Cô chỉnh giọng nói, hỏi: "Ai vậy?"
"Anh." Dường như Thẩm Hòe An đang cười, ép giọng nhỏ xuống.
Lúc này cô mới mở cửa để anh đi vào.
Sau khi khóa cửa lại, cô nhào vào trong ngực anh, mặt dán trên ngực anh cọ cọ, ngẩng đầu hỏi: "Tìm em có chuyện gì?" Biết rõ còn cố hỏi, cố ý muốn làm anh xấu hổ.
"Không có chuyện gì." Thẩm Hòe An lắc đầu, sau đó ôm chặt eo cô.
Hai người nhìn nhau không quá hai giây lại lao vào hôn môi.
Đường Sùng Ninh ngẩng cổ nên hơi mỏi, hừ hừ hai tiếng rồi kết thúc nụ hôn này, lúc ngước mắt nhìn anh thì thấy đôi mắt anh có chút mê mang, dáng vẻ chưa đã thèm.
Đường Sùng Ninh không nhịn được bật cười, "Không phải đứng gác sao? Lớp trưởng."
"Cần, nhưng anh xin cô nghỉ rồi." Thẩm Hòe An nhỏ giọng nói, con ngươi nhộn nhạo say tình như cũ.
"Xin như thế nào? Nói em muốn đi gặp bạn gái sao?" Đường Sùng Ninh nhéo nhéo bàn tay anh.
"Không phải, anh nói anh... Buổi sáng chưa ăn sáng, sắp tụt huyết áp." Thẩm Hòe An mím môi, dường như cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Vậy bây giờ anh... tới đây ăn bữa sáng hả?" Đường Sùng Ninh nhỏ giọng hỏi, ngón tay vẽ một vòng tròn vào lòng bàn tay hơi ướt của anh, không khí ái muội tới cực điểm.
Thẩm Hòe An lập tức nắm lấy tay cô, ôm sát eo, hình như muốn nhấc cô lên, bắt cô ngẩng đầu nhìn anh: "Ừ, bữa sáng là em."
Ánh mắt Thẩm Hòe An tối lại khiến Đường Sùng Ninh ảo giác cô thật sự là đồ ăn của anh.
Qua một phút sau, cô mới phát hiện, anh thật sự tới "ăn" cô.