*
Bình thường Sở Tĩnh Vận trở về rất sớm, đoán chừng đã có người tới truyền tin cho chàng, lúc tiến vào chẳng có chút sửng sốt nào, thái độ vô cùng thân thiện.
“Sao nàng lại ăn mặc như thế này?”
Ta tỏ ý bả chàng ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Gọi Lan Thấm ra đây.”
Sở Tĩnh Vận vẫn cười dịu dàng và ấm áp.
“Được.”
Cho đến nay, cảm xúc của hiền vương điện hại đã ổn định.
*
“Mai Lan Cúc Trúc” là thân tín của Sở Tĩnh Vận, Mai Thiến phụ trách quản gia, Lan Thấm phụ trách việc hộ vệ, Trúc Khê phụ trách cuộc sống thường ngày, Cúc Thục phục trách việc ăn uống.
Người cầm ám khí tập kích Tương Trạch Hi chính là Lan Thấm.
Trong số bốn người chỉ có Lan Thấm là ẩn núp trong bóng tối bảo vệ sự an toàn của Sở Tĩnh Vận bất cứ lúc nào, cũng chỉ có nàng ta là người duy nhất mà ta chưa từng đối mặt trực tiếp trong hai tháng kể từ khi ta được gả đến hiền vương phủ.
*
Lan Thấm mặc đồng phục bảo vệ, bên hong vắt đoản đao, tóc dùng dây cột tóc cột thành búi tóc đơn giản, trên mặt là vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo không trang điểm, sau khi nàng ta hành lễ xong cũng không nói lời nào, ta gặm đào cảm thấy chuyện này còn phiền phức hơn so với tưởng tượng của ta.
Thấy hai người bọn ta nửa ngày cũng không nói lời nào, lúc này mặt Sở Tĩnh Vận lộ vẻ nghi ngờ: “Tiểu Lan, đã xảy ra chuyện gì?”
“Thuộc hạ không biết.”
Lan Thấm trả lời dứt khoát, ta không nhịn được cười nhạo một tiếng.
“Lan cô nương đang xem thường Võ Đức Ti của chúng ta đấy à, vẫn cảm thấy cái danh chỉ huy sứ này của ta chỉ là hư danh?”
Chân màng nàng ta hơi nhíu một chút.
“Nàng ấy làm gì?”
Sở Tĩnh Vận quay đầu hỏi ta.
“Trái lại cũng không phải đại sự gì.”
Ta vẫn có hơi băn khoăn, dù sao ở trong lòng Sở Tĩnh Vận vị trí của Lan Thấm vẫn vô cùng quan trọng, ta cảm thấy châm kim ngay trước mặt chàng có hơi không hợp.
“Hay là ngài tránh mặt một lúc đi? Ta muốn nói chuyện riêng với Lan cô nương một chút.”
“Tô cô nương là không dám để Vương gia biết sao!”
Lan Thấm đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn mang theo địch ý, ta đột nhiên đánh đồng nàng ta với Trần Uyển Quân, sự băn khoăn trong lòng ta biến mất trong nháy mắt, thậm chí ta còn dâng lên chút ác ý.
Người này chẳng phân biệt được tốt xấu sao?
“Đầu óc của mấy người các người có vấn đề cả sao, thích người ta không nói, nhìn người ta lấy vợ sinh con thì ghen tức, ngấm ngầm chơi sau lưng người khác là các người có thể leo lên được vị trí cao sao? Nếu thật sự có thể chiếm thế thượng phong thế trước đó các ngươi làm gì, lúc nam chưa cưới nữ chưa gả không bày tỏ lòng mình, sao lại phải làm tổn thường đến vợ của người ta chứ, con dâu mới là tâm huyết tám đời mới dính vào chuyện tồi tệ của các người!”
Ta không chút khách khí bắn đào hạch trong tay, thế đi vừa hung hăng vừa ác liệt, Lan Thấm thấp giọng kêu đau che cổ tay, nước mắt rơi xuống.
“Hiền vương điện hạ, quản oanh oanh yến yến của chàng cho tốt, đừng cứ hết con này tới con khác chạy loạn, cẩn thận người khác dùng ná bắn đấy.”
*
Tức giận, không dỗ được.
*
“Sắt Sắt, chúng ta đi chèo thuyền đi.”
Sở Tĩnh Vân đột nhiên kéo tay ta, chàng cũng không thèm nhìn Lan Thấm, nở một nụ cười dịu dàng và ấm áp, lửa giận đang tăng cao của ta nhanh chóng vụt tắt, biến thành đầu đầy dấu hỏi.
Cảm xúc của hiền vương điện hạ vẫn ổn định, chỉ là việc ổn định như thế lại khiến ta thấy không thoải mái.
*
Bên cạnh hành cung có núi có cây có sông, vừa có thể phóng ngựa, cỡi ngựa, bắn cung, cũng có thể leo núi ngắm canh cũng có thể chơi thuyền trên hồ. Ta một lần nữa cảm thấy nơi này thật sự là nơi tốt để thả lỏng tâm trạng.
Trên mặt hồ rộng lớn hiện lên ánh sáng lấp lánh, nước hồ trong suốt nhìn thấy đáy, thỉnh thoảng có thể thấy cá bơi qua, một chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh theo sóng. Ta đau đầu khi thấy vẻ mặt kinh hoàng không che giấu được của nha hoàn trên chiếc thuyền ở bến tàu kia, dù sao một vương gia cùng một chỉ huy sứ cùng chơi thuyền trên hồ, chuyện này không bình thường thật sự khiến người nghe đau lòng muốn rơi lệ.
Thuyền bồng được chế tạo bằng trúc, khi nắng chiếu vào cả con thuyền tràn ngập mùi trúc, trên bàn nhỏ có đặt một khay đồ ăn nhẹ và một vò rượu, mùi rượu thơm phức lẫn vào mùi cây trúc có chút say lòng người.
“Ta thật sự chưa nghĩ tới, sẽ chèo thuyền với nàng như thế này.”
Sở Tĩnh Vận đột nhiên lên tiếng, mặc dù trên mặt đang nở nụ cười, giọng điệu êm ái, nhưng ta lại có cảm giác như giông tố lại sắp đến, ta uống rượu, cảm giác nóng bỏng cay cay đốt thẳng một đường từ cổ họng xuống bụng.
“Tịch Dạ là bị “phong kim” đâm bị thương nên mới nổi điên như thế, mặc dù mê hồn không màu không vị, nhưng cần phải thêm vào trà, sau một khắc đồng hồ mới phát huy tác dụng, lạnh hươmg say được đặt sẵn với hương xông trong phòng. Lan Thấm, Đức Phi, Trần Uyển Quân, thế hiền vương điện hạ đóng vai trò gì trong đó chứ?”
Chỉ huy sứ hôn sự của Võ Đức Ti, muốn điều tra chuyện này cũng không quá đơn giản.
“Hiền vương phi chuẩn bị bao giờ sẽ trở về hành cung?”
Sở Tĩnh Vận nắm tay ta, lấn người tới, cười lên lúm đồng tiền như hoa.
“Hiền vương điện hạ, chàng cũng đừng vòng vo lượn quanh với ta nữa, chúng ta hãy nói điều gì đó trong sáng hơn không được sao?”
Ta bất lực thở dài.
“Nếu bây giờ ta động đến nàng ta thế sẽ kinh động đến người kia.”
“Ngươi biết?”
Ta có hơi kinh ngạc.
“Xem như chính phi, không phải chỉ huy sứ đại nhân hẳn nên hiểu hiền vương phủ một chút chứ.”
Cả người chàng đè lên, ta bị buôvj ngã trong khoang thuyền, ta mừng vì mình đã rút thanh đao đó ra và đặt sang một bên, nếu không bây giờ chắc chắn đã đụng trúng eo rồi.
“Điện hạ cũng thú vị đấy, trên dưới Nam Bình quốc cũng không có bất kỳ người nào hy vọng sẽ bị người của Võ Đức Ti hiểu rõ hơn, người ta e sợ tránh còn không kịp, ngài thì hay rồi, cứ lao về phía trước.”
Ta trả lời vô cùng thản nhiên.
“Bổn vương thân thiết với thê tử của mình, là đạo lý hiển nhiên.”
Sở Tĩnh Vận nói xong câu này, lập tức hôn lên.
*
Tại sao phải đích thân lên tới?
Vừa rồi còn đang nói chuyện chính sự rất tốt, thế sao đột nhiên lại hôn rồi?
Hoá ra cảm xúc của Hiền Vương điện hạ không ổn định như bề ngoài!
*
Nguyên nhân của việc ta không động thủ đánh Sở Tĩnh Vận là vì ta sợ thuyền bị lật, nơi này cách bờ đủ xa, cho dù có lớn tiếng kêu cứu cũng không ai nghe thấy, bơi về cũng không thực tế.
Dáng vẻ bây giờ của Sở Tĩnh Vận khác hoàn toàn với lúc chàng bị trúng thuốc.
Ngày đó, chàng giống như một chú chó sói thô bạo, làm việc hoàn toàn dựa vào bản năng, đó là một mối tình đau đớn và đè nén, không có cờ bay phất phới, chỉ có sinh mệnh bị uy hiếp mà dâng lên cảm giác sợ hãi và sát ý. Nhưng nam nhân đang hôn ta lúc này, cặp mắt đào hoa trong suốt như nước, đôi môi mềm mại còn vương vị ngọt nhàn nhạt của bánh ngọt, ngón tay dịu dàng, ấm áp nhưng lại linh hoạt cởi khoá bản lề trên đai lưng của ta, khiến ta hoảng hốt. lo sợ.
“Chờ một chút… giữa ban ngay ban mặt, Sở Tĩnh Vân, chàng muốn làm gì!”
Ngay khi ta dùng sức đẩy chàng ra, thân thuyền lập tức lay động kịch liệt, ta bị doạ hét một tiếng lại ôm đối phương một cái, Sở Tĩnh Vận vô cùng tự nhiên ôm lại ta để ta có thể chôn mặt vào ngực chàng.