Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 50.2: Cốt truyện này đã thay đổi (10)
Thật ra vẫn còn một đôi Ngưu Lang Chức Nữ nữa. Khi Diêu Đại Vĩ đang nắm chặt tay Diêu Doanh Tâm không buông, có một người đàn ông hơn hai mươi tuổi ngồi cách đó hai hàng ghế, đôi mắt anh ta sáng quắc nhìn chằm chằm Diêu Doanh Tâm.
Diêu Doanh Tâm cũng vậy, một mặt trả lời cho có lệ tám trăm câu dặn dò không hồi kết của ba, một mặt lại bối rối, nóng lòng nhìn về phía Thượng Quan Lẫm.
Vừa nghĩ tới chuyện phải rời xa thầy Thượng Quan rất rất lâu, lòng cô ta đau muốn chết. Dù có thể ở chung vài năm với chị gái yêu, nhưng điều này cũng không thể nào giảm bớt sự đau khổ trong lòng cô ta. Tựa như việc phải xa Diêu Thiên Thiên là nỗi đau như khi phải làm phẫu thuật mở hộp sọ, còn rời xa Thượng Quan Lẫm lại giống như nỗi đau đục khoét tâm can, dù là cái nào cũng khiến cô ta đau đớn tới mức không thể chịu đựng được.
Kể từ ngày thầy Thượng Quan cứu cô ta, trong mắt cô ta không còn nhìn thấy ai khác nữa. Dù biết người anh ta thích là chị gái mình (lầm to) nhưng cô ta vẫn muốn đi tìm anh ta. Không hy vọng anh ta sẽ thích mình, chỉ mong có thể nhìn anh ta thêm một chút, âm thầm chúc phúc cho anh ta và chị gái. ( o(╯□╰)o )
Thấy thời gian kiểm tra an ninh sắp hết, mấy vị phụ huynh cuối cùng cũng lưu luyến buông con gái mình ra, để họ bước lên máy bay. Nhưng khi họ đang chuẩn bị tiến vào khu vực kiểm tra an ninh, Tề Lỗi chợt đưa tay ra, giống như muốn kéo Diêu Thiên Thiên lại.
Diêu Thiên Thiên cũng không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Vừa nghĩ tới chuyện mấy năm tới phải chia xa, vừa nghĩ tới chuyện khi mình về nước, bên cạnh Tề Lỗi đã xuất hiện một cô bạn gái như hoa như ngọc theo nguyên tác, lòng cô khó chịu tưởng như muốn chết đi. Nhìn thấy động tác của Tề Lỗi, lý trí đã không thể ngăn cản hành động bộc phát, tình cảm trào dâng đã lấn át tất cả, đưa cô tiến dần tới vòng tay của Tề Lỗi.
Tề Lỗi không để Diêu Thiên Thiên phải chủ động tới ôm mình. Anh vừa thấy cô định quay lại đã lập tức tiến lên, ôm chặt cô vào lòng, đồng thời cũng ôm toàn bộ trách nhiệm lên người mình.
Giây phút được Tề Lỗi ôm vào trong lòng, Diêu Thiên Thiên cũng ôm chặt lại anh, liều mạng hít lấy mùi hương đặc trưng trên người anh. Từ nhỏ cô đã rất quen thuộc với mùi hương này, lúc này dù chưa rời đi nhưng cô đã nhớ nó vô cùng. Cô đã trúng phải loại độc mang tên tình yêu, không phải Tề Lỗi thì sẽ không giải được.
Vì tất cả các vị phụ huynh đều đang ở đây nên Tề Lỗi không thể tùy ý hôn cô. Anh chỉ có thể nhẹ nhàng đặt một nụ hôn âu yếm lên mái tóc cô, đôi môi đặt bên vành tai cô nhỏ giọng thì thầm.
Chỉ mình Diêu Thiên Thiên mới có thể cảm nhận được, hai tay Tề Lỗi đang ôm cô run rẩy lạ thường, đôi môi anh chạm vào tai cô nóng rực.
Một người đàn ông như vậy, sao cô có thể cam tâm trao cho người phụ nữ khác, sao có thể cho phép cái gọi là bạn gái trong nguyên tác tồn tại? Diêu Thiên Thiên dùng sức nắm chặt tay, sau vài lần lặp đi lặp lại bèn hạ quyết tâm. Tề Lỗi là của cô, dù cô phải xuất ngoại mấy năm cũng phải bằng mọi giá nghĩ cách giữ chặt trái tim anh, cho dù vị bạn gái trong nguyên tác kia xuất hiện cũng phải cướp lại cho bằng được, bất chấp cả việc bị coi là người thứ ba!
Mượn thân thể cao lớn của Tề Lỗi che chắn, ở chỗ người khác không nhìn thấy, Diêu Thiên Thiên hôn một cái lên lòng bàn tay mình rồi áp lên môi Tề Lỗi. Lòng bàn tay áp lên môi anh, sau đó lại chạm vào tim anh, giống như Diêu Thiên Thiên đang hôn lên môi và ngực anh vậy.
Đôi mắt Tề Lỗi không khỏi tối sầm lại, cánh tay ôm Diêu Thiên Thiên càng chặt hơn. Ngay lúc này, nếu xung quanh không có người khác, nếu không có…
Anh nghĩ, anh thật sự sẽ không màng gì hết. Không quan tâm cô chỉ mới mười sáu tuổi, không quan tâm đến việc hai người vẫn chưa kết hôn, không quan tâm tình cảm giữa hai người vẫn chưa chắc chắn mà sẽ cưỡng bức cô, chiếm lấy cô, giữ chặt cô.
Hành động của hai người khiến mọi người xung quanh giật mình thôi. Mãi đến khi sắp hết thời gian, Diêu Thiên Thiên bị Tề Miểu kéo tới chỗ kiểm tra an ninh, ba Tề và mẹ Tề vẫn chưa phản ứng kịp.
Dõi theo bóng lưng Diêu Thiên Thiên biến mất sau cửa kiểm tra an ninh, Tề Lỗi hít sâu một hơi, xoay người đối mặt với các vị phụ huynh.
Diêu Đại Vĩ không thèm quan tâm. Ông ta căn bản không hề nhìn thấy cảnh tượng ôm ấp tình tứ giữa Diêu Thiên Thiên và Tề Lỗi, ánh mắt ông ta vẫn còn lưu luyến theo bóng dáng Diêu Doanh Tâm rời đi. Vương Nhị Nha âm thầm thở dài, con gái mình mình hiểu, con bé thật sự muốn quay đầu chạy lại nhưng Tề Lỗi lại tiến tới trước, không để cho con bé trở nên quá chủ động mà để lại ấn tượng xấu. Trong mắt người nhà họ Tề, Tề Lỗi là người chiếm được chỗ tốt, tự mình chạy tới ôm con gái nhà người ta. Ngược lại, Diêu Thiên Thiên không hề có chút trách nhiệm nào trong chuyện này.
Tấm lòng bảo vệ như vậy…
Vẻ mặt Vương Nhị Nha vô cùng phức tạp nhìn Tề Lỗi, cô con gái bà nuôi mười sáu năm cứ thế tặng không cho người ta sao? Nằm mơ đi! Tề Lỗi muốn lấy con gái bà, nếu không vượt qua năm mươi cửa, chém chết sáu trăm tướng* thì đừng hòng.
*Nguyên văn: vượt năm ải, chém sáu tướng. Điển tích kể về Quan Vũ.
Bên này, Tề Lỗi chậm rãi bước tới chỗ ba mẹ còn đang hóa đá tại chỗ, mở miệng nói: “Ba, mẹ.”
Giọng điệu rất kiên định, dường như cho dù ba mẹ nói gì cũng sẽ kiên quyết không buông bỏ Diêu Thiên Thiên.
Lưu Minh Yến là người phản ứng lại đầu tiên, bà nghiêm túc hỏi Tề Lỗi: “Quyết định rồi sao?”
Tề Lỗi gật đầu.
“Không thay đổi?”
Tề Lỗi lại gật đầu.
“Tốt lắm! Mẹ rất hãnh diện vì con!” Lưu Minh Yến đập một cái vào cánh tay Tề Lỗi, sau đó quay người nói với Vương Nhị Nha: “Em gái à, chúng ta định ngày đi!”
Vương Nhị Nha: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, mỗi ngày đều cố gắng!
P/S: Cảm ơn mọi người đã bình luận dưới bộ truyện của thanh niên lười. Thanh niên lười yêu mọi người, bình luận nào cũng xem hết. Thanh niên lười không trả lời bình luận là bởi vì thật sự không có thời gian, ngoài việc đi công tác ra, có thể đăng chương đều đặn đã là cực hạn của tôi rồi.
P/S P/S: Chốc lát mà thấy thông báo có chương mới thì là lỗi web đó, mọi người đừng tưởng là có hai chương, hôm nay thật sự không có đâu…