Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 48.1: Cốt truyện này đã thay đổi (8)
Nếu vẫn là Diêu Thiên Thiên của nguyên tác thì nhất định tâm tình hiện giờ sẽ rất phức tạp. Cô sẽ vừa cảm thấy Diêu Đại Vĩ bị trừng phạt đúng tội, lại bởi vì một phần quan hệ huyết thống mà không đành lòng.
Nhưng với cô của bây giờ, chỉ cảm thấy hả lòng hả dạ mà thôi. Kế sách Mộ Dung Cần quả thực vô cùng thâm sâu, đây là thay mẹ Nhị Nha báo thù có phải không? Ba dượng này quá tuyệt!
Nhưng liệu Vương Nhị Nha có biết những chuyện này hay không? Nếu Mộ Dung Cần dám gạt Vương Nhị Nha, lén lút bố trí lên cục diện lớn như vậy, thì cũng không thể tin tưởng được.
Sau đó Diêu thiên Thiên lại nghĩ, loại chuyện này chắc chắn không giấu được. Vương Nhị Nha đã không còn là người phụ nữ nông thôn kém hiểu biết của năm đó. Một người phụ nữ tài giỏi lăn lộn trong giới chính trị như bà sao có thể không tra ra dấu vết được cơ chứ? Mộ Dung Cần bày ra cục diện lớn như vậy suốt một khoảng thời gian dài, chỉ sợ ngay từ đầu đã có sự tham gia của Vương Nhị Nha.
Đột nhiên nhớ tới thời điểm năm đó khi Vương Nhị Nha nói muốn kết hôn, hình như bà từng đề cập đến điều kiện kết hôn với Mộ Dung Cần là đoạt lại quyền nuôi dưỡng Diêu Doanh Tâm từ tay Diêu Đại Vĩ. Bà là người đã tái giá, Diêu Đại Vĩ lại vì con gái mà vẫn chưa lập gia đình, quyền nuôi dưỡng sao có thể tới phiên Vương Nhị Nha được.
Nếu muốn cướp, nhất định phải lột thành công lớp vỏ bọc người đàn ông thành đạt tốt đẹp của Diêu Đại Vĩ, nếu không bọn họ sẽ không thể xuống tay.
Mãi đến giờ phút này, Diêu Thiên Thiên mới chính thức hiểu được sự nhẫn nhịn của Vương Nhị Nha suốt bao nhiêu năm qua. Chỉ sợ người phụ nữ nhạy cảm này đã sớm nhìn ra Diêu Đại Vĩ có tình cảm sai lệch với con gái nhỏ, cũng đoán được nguyên nhân Diêu Đại Vĩ muốn tái hợp với bà. Nếu Mộ Dung Cần không trùng hợp xuất hiện vào thời điểm đó, rất có thể Vương Nhị Nha sẽ vì không để con gái nhỏ gặp bất trắc mà vẫn sẽ nhân nhượng với Diêu Đại Vĩ, vì lợi ích đôi bên mà chấp nhận tái hợp. Năm đó bà đã có năng lực ly hôn vì Diêu Thiên Thiên, thì hiện tại cũng có thể tái hợp vì Diêu Doanh Tâm. Người phụ nữ ấy luôn là người mẹ vĩ đại nhất.
Khó trách năm đó Mộ Dung Cần biết rõ Vương Nhị Nha không có tình cảm với mình mà vẫn cam lòng kết hôn với bà. Với một người thiếu thốn tình thương của mẹ từ nhỏ như ông, nhìn thấy tình cảm vĩ đại ấy, sao có thể không say đắm bà cho được?
Quả nhiên là hợp đồng hôn nhân, ban đầu Vương Nhị Nha và Mộ Dung Cần ở bên nhau chính là vì quyền nuôi dưỡng Diêu Doanh Tâm. Bố trí sắp đặt nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì muốn bảo vệ con gái nhỏ của mình không bị làm hại.
May mắn thay, cuối cùng bọn họ cũng nảy sinh cảm tình với nhau. Nếu không chỉ e trên thế giới này lại thêm một đôi nghiệt duyên. Cũng may là nữ chính nguyên bản của Mộ Dung Cần hiện tại đã chắc chắn không xuất hiện làm phiền nữa, nếu không Vương Nhị Nha sẽ lại phải đối mặt với một cuộc hôn nhân thất bại thêm một lần nữa.
"Sao vậy?" Tề Lỗi vốn đang để Diêu Thiên Thiên tựa đầu lên ngực mình, hưởng thụ cảm giác gà mẹ bao bọc lấy cô, lại đột nhiên cảm thấy tâm trạng người trong lòng trở nên xấu đi. Anh nhẹ nhàng kéo Diêu Thiên Thiên ra, lại phát hiện cô đã rơi lệ đầy mặt, hơn nữa còn vô cùng không có hình tượng cọ hết nước mắt nước mũi lên quần áo anh.
"Em nghĩ tới mẹ em." Diêu Thiên Thiên nhỏ giọng nói. Mặc kệ cô có phải Diêu Thiên Thiên trong nguyên tác hay không, Vương Nhị Nha đều là mẹ đẻ cô, vĩnh viễn là người mà cô yêu thương nhất.
Từ nhỏ đến lớn, thứ Tề Lỗi không chịu nổi nhất chính là nhìn thấy Diêu Thiên Thiên khóc. Vừa mới nhìn thấy nước mắt của cô, trái tim của anh đã tan vỡ, tay chân luống cuống ôm lấy cô không ngừng an ủi, hạ giọng nói: "Dì Vương hiện tại rất hạnh phúc, anh thấy chú Cần đối xử với dì tốt lắm, quả thực là tận tụy chăm sóc, cưng như trứng hứng như hoa."
"Em biết." Diêu Thiên Thiên hung hăng quẹt một chút nước mắt nước mũi rồi chà lau lên bộ quần áo đắt tiền, sau khi bình tĩnh lại mới tiếp tục nói: "Nhưng em không nỡ rời xa bà, không muốn ra nước ngoài." Tinh! Trong lòng Tề Lỗi thắp lên một ngọn đèn sáng rực rỡ tràn đầy hy vọng. Anh cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn hát vang một khúc ca ăn mừng, ngoài mặt lại điềm tĩnh trấn an: "Không muốn ra nước ngoài thì không đi nữa. Chuyện của em gái chúng ta chắc chắn vẫn còn biện pháp khác, ở lại đây đi."
"Không được." Diêu Thiên Thiên lắc đầu nguầy nguậy, thuận tiện cọ nước mắt lên chiếc áo lông vũ mềm mại, "Có nhiều chuyện anh không biết được đâu, em nhất định phải ra nước ngoài."
Cho dù Diêu Doanh Tâm có được cứu, vậy Tề Miểu thì sao? Cô nhất định phải ra sức ngăn cách không cho Tề Miểu và Mộ Dung Tường có cơ hội tiếp xúc, cô vẫn phải ra nước ngoài. Mà nếu cô một mực dẫn Tề Miểu ra nước ngoài, bản thân cô lại không chịu đi, vậy thì thật sự rất khó ăn nói.
Tề Lỗi thầm than trong lòng một tiếng, nhưng vẫn nói theo Diêu Thiên Thiên: "Vậy đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè nhớ thường xuyên trở về, tiền đi lại chúng ta không thiếu. Ngày nghỉ lễ anh cũng sẽ sang thăm mẹ chúng ta (chú ý, từ thời điểm này bắt đầu đổi cách gọi từ dì Vương thành mẹ). Con dâu con rể cũng là con, anh cũng có thể giúp em tận hiếu nhiều hơn."
"Xưng hô của anh cũng đổi nhanh quá nhỉ." Diêu Thiên Thiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, "Da mặt thật là dày."
Nói xong còn dùng tay vỗ vỗ lên mặt anh, Tề Lỗi bắt lấy đôi tay không an phận kia, đặt bên môi hôn vài cái, trong mắt toàn là tình ý sâu đậm.
Diêu Thiên Thiên bị anh đánh lạc hướng liền quên cả khóc, mặt lại đỏ lên. Tề Lỗi nắm tay cô, thủ thỉ hỏi: "Hôn thêm một bộ nữa được không?"
Diêu Thiên Thiên: . . . . . .
Hôn thêm một bộ con mẹ nhà anh, quả thực chính là chuyên gia phá hủy bầu không khí mà!
Tề Lỗi cũng không thèm để ý không khí thế nào, đầu tiên anh hôn cái trán trơn bóng của Diêu Thiên Thiên, sau đó hướng tới mí mắt, chóp mũi, hai má, thái dương, bờ môi căng mọng, xuống dần dưới cằm, cần cổ, . . . . . .
Đều là những nụ hôn chuồn chuồn lướt đầy trêu đùa, chọc cho Diêu Thiên Thiên ngứa ngáy khắp người, vừa nghĩ quả nhiên là phục vụ đầy đủ, vừa ngẩng đầu lên tự giác đón nhận nụ hôn của anh. Tề Lỗi dán môi lên cổ cô, tinh tế hôn, quả thực chính là tư thế muốn một ngụm ăn sạch cô ngay lập tức.
Dưới bầu không khí thăng hoa, Diêu Thiên Thiên cũng ôm lấy eo Tề Lỗi, trong lòng vô cùng yên ổn hạnh phúc.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, phục vụ dọn chén đĩa đi vào: "Ông chủ chúng tôi tặng quý khách một phần điểm tâm ngọt."
Diêu Thiên Thiên và Tề Lỗi đang hôn nhau: . . . . . . . .
Phục vụ: . . . . . . .
Tề Lỗi ôm Diêu Thiên Thiên đang ngại ngùng giấu vào lòng mình, không cho phục vụ nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, hít sâu một hơi nén giận nói: "Cánh cửa dùng để gõ."
Phục vụ: "Phòng ăn dùng để ăn cơm."
Tề Lỗi và Diêu Thiên Thiên: . . . . . . .
Tề Lỗi: "Nhiệm vụ của cậu là tặng đồ ăn, không phải dạy tôi cách sử dụng phòng này thế nào."
Phục vụ gật đầu, bình tĩnh đặt đồ ngọt lên bàn, lại bình tĩnh nhìn anh, hỏi: "Ngài còn cần gì không?"
Diêu Thiên Thiên: . . . . . . .
Không lẽ một tên phục vụ như anh còn có thể giúp đỡ chuyện hôn một bộ gì đó sao? Mẹ nó chứ! Hôn một bộ đáng chết này, cô đang nghĩ cái quái gì vậy!
Tề Lỗi lần thứ hai hít sâu một hơi: "Cậu có thể đi rồi."
Những lời này của anh nếu phiên dịch thành tiếng Anh, hẳn là go out hoặc get out. Đương nhiên nếu phiên dịch ra Hán ngữ, một chữ ngắn gọn có lực này hẳn sẽ phản ứng chính xác tâm trạng hiện giờ của Tề Lỗi ------
"Cút!"