Chương 39.2: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (11)
“Mệt chết đi được!” Diêu Thiên Thiên vừa mới nằm xuống giường, cả người lập tức mệt rã rời không thể nào đứng dậy nổi.
“Tắm rửa trước đã rồi ngủ tiếp.” Tề Lỗi ngồi bên cạnh cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng mát xa bờ vai của thiếu nữ, giúp cô giảm bớt mệt nhọc.
“Em không tắm!” Diêu Thiên Thiên vùi đầu vào gối: “Dù sao buổi chiều vẫn phải chạy một lần nữa, kiểu gì cũng đổ mồ hôi tiếp. Giờ tắm rửa cũng bằng thừa.”
“Tắm rửa nghỉ ngơi, sạch sẽ thì mới ngủ ngon được. Cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu, ngoan!” Tề Lỗi bế cô ra khỏi giường, bước vào phòng tắm. Diêu Thiên Thiên vẫn lười biếng không muốn nhúc nhích, dựa vào Tề Lỗi ngủ gà ngủ gật.
“Nếu em vẫn không chịu tắm, thì anh sẽ tắm giúp em.” Tề Lỗi thủ thỉ bên tai cô, duỗi tay tỏ vẻ muốn cởi bộ đồ thể thao trên người cô xuống.
“Bỏ tay ra!” Diêu Thiên Thiên lập tức tỉnh táo lại: “Em tự tắm được!”
Sau đó cô đẩy Tề Lỗi ra khỏi phòng tắm rồi khóa trái cửa lại. Tề Lỗi vẫn cứ đứng ở phía trước cửa, ánh mắt tối lại sâu không thấy đáy. Sau khi nghe thấy tiếng nước vang lên, anh mới xoay người đi tới một phòng tắm khác.
Nơi này chính là căn nhà mà Tề Lỗi mua, trùng hợp nó lại ở rất gần trường học của Diêu Thiên Thiên. Còn lý do vì sao anh muốn mua căn nhà này thì lại không thể nào xác minh được. Thời gian nghỉ trưa của đại hội thể thao rất ít, nhà của Diêu Thiên Thiên lại cách trường học có chút xa, nếu bây giờ về nhà thì sẽ không có thời gian nghỉ ngơi. Cô còn có hạng mục phải thi đấu vào buổi chiều, chỉ sợ thể lực chống đỡ hết nổi. Vừa hay Tề Lỗi tới, thế nên mới định ngủ trưa ở đây trong chốc lát.
Về phần Tề Miểu, do lên cấp 3 quá bận rộn nên cô ấy đã xin vào ký túc xá, đi về phòng nghỉ ngơi còn gần hơn nơi này. Lúc đầu Diêu Thiên Thiên cũng định đi theo cô ấy, cùng lắm thì nằm chung một chiếc giường với Tề Miểu thôi. Nhưng Tề Lỗi lại tới đón cô, cuối cùng cô không chút chần chừ đi theo anh.
Sau khi tắm xong, mặc đồ ngủ vào (Thiên Thiên: Vì sao nhà của Tề Lỗi lại có đồ ngủ của con gái (⊙_⊙)? Tề Lỗi: Chuẩn bị cho em đó), cô lạch bạch chạy tới chiếc giường đáng yêu của mình. Tề Lỗi bố trí nơi này rất ổn, đặc biệt là chiếc giường trước mặt, khi ngủ cực kỳ thoải mái.
Tề Lỗi: Về sau lúc “vận động” cũng sẽ cực kỳ thoải mái.
Diêu Thiên Thiên từ trước đến nay đều là một con heo ham ngủ, là cái loại vừa đặt đầu xuống gối đã lăn quay ra ngủ không biết trời đất. Thế nhưng trong lúc ngủ say cô lại cảm thấy có một cơ thể rất nóng đè lên người mình. Cô đẩy hai lần cũng không thể đẩy đối phương ra, bèn đá văng chiếc chăn ra chỗ khác. Hết cách rồi, thật sự rất nóng.
Sau khi đá văng chiếc chăn, cơ thể nóng hầm hập kia càng quang minh chính đại ôm cô vào trong lòng không chút kiêng dè. Diêu Thiên Thiên cũng không tỉnh lại, cô cọ cọ vào lồng ngực rộng lớn kia, ngủ càng sâu giấc.
Tề Lỗi cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt và đôi môi hồng nhuận của Diêu Thiên Thiên, chỉ cảm thấy JJ (ciu) lại muốn ngóc đầu lên. Nhưng cảm giác ôm người mình thương vào lòng quả thật quá mức tốt đẹp, thế là anh cố kìm nén JJ xuống, ôm Diêu Thiên Thiên không muốn buông tay.
Mái tóc đen dài xõa xuống cánh tay Tề Lỗi. Tóc đen và làn da trắng nõn của Diêu Thiên Thiên đan chén vào nhau tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, khiến cho Tề Lỗi động lòng không thôi. Từ rất lâu về trước anh đã thích mái tóc của Diêu Thiên Thiên rồi. Nhớ rõ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bé mập, anh đã cảm thấy hai búi tóc trên đầu cô rất đáng yêu, nhịn không được muốn trêu đùa cô, nhưng không hiểu sao đùa đùa thế nào lại đi cạo trọc đầu của con gái nhà người ta.
Nắm mấy sợi tóc đẹp trong tay, Diêu Thiên Thiên vừa mới gội đầu, mái tóc vẫn còn mang theo mùi thơm của dầu gội. Tề Lỗi nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
Nụ hôn này đã làm bừng lên ngọn lửa mà Tề Lỗi luôn áp chế trong lòng mấy năm nay. Năm đó sau khi phát hiện bản thân lại đi thích một bé mập mới mười tuổi, anh đã từng giãy giụa không dám tin tưởng, cũng từng cảm thấy đau khổ tột cùng. Tuy nhiên, sau hơn nửa năm vướng mắc, anh đã quyết định thuận theo tự nhiên. Tề Lỗi mới hơn mười tuổi nhưng đã hiểu được một điều, có lẽ bản thân chỉ là “xuân tâm manh động” nhất thời mà thiếu niên nào cũng có. Sau một khoảng thời gian dài chắc anh sẽ quên thứ tình cảm này thôi.
Nhưng 5 năm trôi qua, tình cảm mà anh dành cho Diêu Thiên Thiên không hề bởi vì thời gian trôi đi mà biến mất, trái lại nó đã lắng đọng, được thời gian ấp ủ trở thành một thứ tình cảm thuần khiết hơn trước rất nhiều. Nhìn cô gái nhỏ chậm rãi lớn lên rồi lột xác ngay trước mắt mình. Cô đã phá chiếc kén mập mạp ra để trở thành một con bướm xinh đẹp.
Cho dù mấy năm nay bởi vì quá bận rộn nên hai người tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng Tề Lỗi vẫn nắm được từng khoảnh khắc trưởng thành của Diêu Thiên Thiên. Trong lòng anh có một album, lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ từ nhỏ cho đến lớn của cô gái này.
Anh nhìn thấy cô gái hoạt bát hồi mới gặp lại, cũng nhìn thấy cô gái đã ra sức giúp đỡ anh trong lúc khó khăn, cô gái cô đơn trong đám cưới của mẹ mình, cô gái vui vẻ khi tốt nghiệp tiểu học, cô gái khi lên cấp 2 đã cao dần lên, cô gái từ lúc mười lăm tuổi đã bắt đầu lột xác trở nên càng ngày càng xinh đẹp. Mỗi một khoảnh khắc, cô đều vô cùng xinh đẹp, dù béo ú như một con heo con cũng đáng yêu vô cùng.
Nếu cứ béo mãi như vậy thì tốt rồi, không cần xinh đẹp, không cần phải thu hút ánh mắt của người khác, chỉ để một mình anh được nhìn thấy vẻ đẹp của cô là đủ rồi.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hào đang ngủ say của Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi chậm rãi cúi đầu, khẽ vươn đầu lưỡi liếm nhẹ đôi môi hồng nhuận đầy đặn kia.
Giống như một người đang vô cùng đói khát trong sa mạc cuối cùng cũng được nếm một ngụm nước suối ngọt lành. Nhưng một ngụm nước nhỏ nhoi sao có thể đủ để giảm bớt sự đói khát của anh, trái lại nó chỉ càng khiến anh cảm thấy khao khát hơn mà thôi.
Nhịn xuống cảm giác muốn liếm hôn mỗi một tấc da thịt trên người cô, Tề Lỗi chậm rãi đứng dậy, rời khỏi chiếc giường khiến anh không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân.
Lớn nhanh lên nào, bé mập của anh.
Tác giả có lời muốn nói: Chương thứ hai, ~\(≧▽≦)/~ la la la!
Cuối cùng cũng bổ sung hết mấy chương còn thiếu. Sắp TINH, TẪN, NHÂN, VONG rồi! Ngày mai chỉ có một chương, khoảng 8 giờ tối sẽ thay đổi chế độ của chương 40 thành chương phòng trộm. Mọi người nhìn thấy thông báo đừng tưởng là không có chương mới nhé, là thay đổi thôi.
Mà này, bộ truyện này có thể đổi tên thành 《 Quay tay quay đến chảy máu 》được đấy…