- A lô.
- Ừm, a lô. Em ngủ dậy rồi à?
Đồng hồ điểm 10 giờ khuya, bạn trai vừa được lên chức Trình Nam liền gọi điện cho Trần Tư Mỹ. Vốn anh định gọi sớm nhưng nhìn thấy vẻ mỏi mệt lúc ban ngày của cô, Trình Nam quyết định để cho cô ngủ nhiều thêm một chút. Nhưng anh nào ngờ là bạn gái anh cũng nôn nao không ngủ được, nằm trên giường đợi điện thoại từ chiều.
Lần đầu tiên yêu đương, Trình Nam có phần hơi bỡ ngỡ. Sau khi thoát thân khỏi ông anh họ kiêu căng thù địch kia, anh đã dành cả buổi chiều lên mạng tra cứu. Từ khóa không ngoài những câu hỏi: "Lần đầu tiên hẹn hò nên làm gì?", "Top những hành động khiến bạn gái đổ đứ đừ vì bạn". "Những hoạt động các cặp đôi thường làm với nhau khi hẹn hò". Lần cuối đọc đến gợi ý sau cùng, mặt Trình Nam đỏ bừng đóng laptop lại nhanh chóng. Chưa được, như thế là quá nhanh!
Cho nên lần gọi điện đầu tiên sau khi xác định mối quan hệ người yêu này đối với Trình Nam thật sự rất quan trọng, cũng đầy ngắc ngứ. Sau câu nói đầu tiên, anh phát hiện ra khả năng trò chuyện lưu loát của mình đột nhiên biến mất, giữa hai đầu dây chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Tuy nói Trần Tư Mỹ từng có một người bạn trai, nhưng thuộc dạng tiếp xúc bình thường rồi bên kia chủ động tiến tới, mối quan hệ cũng không tới giai đoạn thân mật nào cả, cô cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương như anh. Giờ đây nhận ra sự không tự nhiên của anh, nhớ tới thái độ bảo vệ mình của anh ban trưa, Trần Tư Mỹ quyết định mình sẽ chủ động hơn để anh không phải suy nghĩ nhiều như vậy.
- Ừm, em chưa ngủ. Anh... đang ở đâu?
- Dưới nhà em.
- Anh ăn cơm tối chưa?
- Anh ăn xong rồi.
Cuộc nói chuyện lại rơi vào bế tắc, Trần Tư Mỹ hít sâu một hơi, quyết định đánh cược bạo dạn một lần này.
- Anh có muốn lên nhà uống cốc trà không?
Trình Nam như được xua tan đi sự bối rối, cười khẽ trả lời:
- Muốn, rất muốn.
Tiếng cười ấm áp của anh truyền qua chiếc điện thoại khiến khóe môi Trần Tư Mỹ không nhịn được cong lên. Cô không biết hành động mời bạn trai mới quen lên nhà vào buổi đêm có gì không phù hợp hay không, nhưng đôi khi đối mặt với Trình Nam, cô gái ngỗ nghịch trong cô lại trỗi dậy, cô quyết định để bản thân mình tùy hứng một lần.
Phòng trọ của Trần Tư Mỹ ở trên lầu năm của một tòa nhà mới xây dựng, diện tích chỉ nho nhỏ gồm một phòng ngủ và một phòng khách mở và một bếp ăn đơn sơ. Không gian không mấy rộng nhưng nhờ cô trang trí tối giản nên cũng không có cảm giác bí bách lắm.
Trình Nam nhìn sơ qua cách bày trí trong phòng, so với phòng ốc mơ mộng của các cô gái cùng tuổi thì căn phòng này mang đậm dấu ấn nghề nghiệp cá nhân của Trần Tư Mỹ.
Ngoài một bộ sô pha nhỏ ở phòng khách, những thứ còn lại hầu như đều liên quan đến công việc của cô ấy. Ở cạnh bàn làm việc sát cửa sổ là một mô hình cơ thể người, trên tường treo mười mấy bức tranh giải phẫu các hệ cơ quan trong cơ thể con người. Trên giá sách ba tầng chất đầy sách về y học, giải phẫu học, hóa học và vật lý. Anh biết cô là người ham học hỏi, nhưng không ngờ công việc lại chiếm hữu không gian và thời gian của cô nhiều đến vậy. Không cần hỏi cũng biết, thời thiếu nữ của cô chắc chẳng hề biết đến hai chữ mộng mơ.
Trình Nam nhìn cô đang lay hoay mở tủ lấy nước, cơ thể mảnh mai nhỏ bé trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trong lòng đột nhiên thắt lại, sự đau lòng nhè nhẹ xâm chiếm lấy anh.
- Ừm, mời anh lên uống trà, nhưng mà nhà em chỉ có mỗi nước lọc thôi.
Trần Tư Mỹ để ly nước trên bàn, nhìn anh với vẻ ngại ngùng.
- Đã lâu rồi em chưa mua sắm thực phẩm trong nhà, chỉ trở về ngủ.
- Còn ba bữa cơm thì sao?
Trần Tư Mỹ chớp chớp mắt, nhìn nụ cười cố giấu trên mặt anh mà cảm thấy mặt mình bỏng cháy. Mời anh lên uống trà trong khi nhà chẳng có gì hết, đây là đã vô tình tự thú rằng mình chỉ tìm cớ muốn gặp anh.
Mặt mũi mất hết rồi, cô cũng mặc kệ.
- Em toàn giải quyết ba bữa ở sở cảnh sát, thỉnh thoảng thì ăn cơm với anh Ba ở ngoài.
Nghe nhắc đến sếp Tần, Trình Nam cảm thấy lòng chua chua:
- Em thân thiết với anh ta lắm sao?
- Anh ấy xem như là người thân duy nhất của em hiện giờ, từ nhỏ đến lớn đã đối xử với em rất tốt. Anh đừng giận anh ấy, miệng anh ấy chua ngoa như vậy thôi, nhưng đối với người anh ấy quan tâm thì rất là săn sóc.
Trình Nam cũng thừa nhận điểm này. Trưa hôm nay sếp Tần đã dùng gần nửa giờ đồng hồ để nói cho anh biết về tầm quan trọng của đứa em gái này và dùng hơn nửa giờ sau đó để nhấn mạnh những gì sẽ xảy ra nếu như Trình Nam làm cô ấy tổn thương, dù nhỏ nhất. Chỉ đến khi Trình Nam hứa hẹn đủ điều và chuyển cuộc nói chuyện về chủ đề liên quan đến Sở Nhiên thì sếp Tần mới buông tha và nhìn anh với thái độ ôn hòa một chút. Quả nhiên là đàn ông dù thế nào cũng không thể thoát khỏi tay thần ái tình, sẽ có ngày vì vậy mà bị người ta nắm thóp.
Trình Nam nhìn bàn tay đang xoắn lại để trên đùi của Trần Tư Mỹ, biết được cô đang bối rối vì sợ anh hiểu lầm, thế là anh đánh bạo nắm lấy tay kéo cô lại gần mình. Trần Tư Mỹ cũng không từ chối, thuận thế nghiêng người tựa lên vai anh.
Trình Nam xoa nắn đôi bé nhỏ mềm mại như không xương của cô, cảm thấy lòng như nở hoa. Anh choàng tay ôm nhẹ lấy cô, miệng thủ thỉ dịu dàng:
- Sau này anh sẽ chăm lo cho em, vứt ông anh của em ra chuồng gà đi nhé.
Trần Tư Mỹ bật cười khanh khách vì sự ghen tị trẻ con này của anh, cười đến bờ vai run run, trả lời anh trong hơi thở dồn dập:
- Vâng ạ!
- Thật là ngoan.
Anh bật cười hôn lên tóc cô, hai mái đầu tựa vào nhau nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Lời yêu đương nồng cháy cũng không cần phải nói nữa, cảm giác bình yên thế này khiến ai cũng cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Thật lâu sau có tiếng Trần Tư Mỹ hỏi khẽ:
- Anh có cảm thấy chúng ta đã quên gì không?
Trình Nam tựa vào sô pha nhắm nghiền mắt, trả lời với vẻ lười biếng:
- Hưm... có sao? Anh quên gì nhỉ?
Một làn hơi nóng quét qua tai anh, giọng Trần Tư Mỹ ngọt ngào xen lẫn chút e thẹn:
- Chúng ta quên đóng dấu rồi!
Đầu óc Trình Nam chậm một nhịp, chưa kịp hiểu ra thì có vật gì đó ấm mềm đã chạm nhẹ vào môi anh rồi.