Hôm nay là tiệc tất niên của tập đoàn Trung Thiên, nam thanh nữ tú xúng xính áo quần để thi nhau khoe sắc. Các cô gái đã đặt mua quần áo, son phấn và trang sức từ cả tháng trước. Phòng vệ sinh ở trung tâm hội nghị trở thành đại hội trau chuốt sắc đẹp, ngắm nghía và cả bàn chuyện thị phi về người khác.
- Cô biết việc này chưa? Bạn của tôi làm việc ở tập đoàn Lập Hằng bên nhà vợ sếp tổng, cô ấy bảo rằng dạo gần đây sếp nhà mình được ủy quyền của phu nhân đã bắt đầu điều hành Hội đồng quản trị bên đó rồi. Nghe phong phanh là vì vợ sếp không được khỏe, cụ thể là đang dưỡng thai nha.
Các cô gái còn lại che miệng không thể tin được. Dưỡng thai? Thảo nào mấy ngày nay sếp cùng thư ký nhỏ lại dám công khai ra vào có đôi. Cái cô gái kia dạo gần đây còn vứt bỏ sự khép nép ban đầu, bây giờ lúc đi ra ngoài luôn bám dính lấy sếp, khiến mấy cô gái khác phải ghen tị đến đỏ mắt. Thật sự là hồ ly tinh mà.
- Các cô nghĩ là bao lâu nữa bà lớn sẽ biết chuyện này?
- Biết thì sao chứ? Mấy bà vợ sếp cũng có bao giờ quan tâm chồng chơi bời thế nào đâu. Vừa nhìn đã biết đâu là hôn nhân vì lợi ích, đâu mới là tình yêu thật sự của Cố tổng nha.
- Bé bé giọng lại đi, mấy cô có muốn bị phái đi nước ngoài chịu khổ không? Nhìn gương của cái cô Bội Châu kia đi, nghe bảo đụng chạm gì đó đến người trong lòng sếp nên sang năm là sẽ bị phái tới chỗ khỉ ho cò gáy kia kìa.
Buổi buôn dưa đang sôi nổi liền ngừng lại, Tinh Mỹ thở dài, người không biết cứ tưởng Bội Châu là đi đày, chỉ có cô biết chỗ kia ngon lành đến thế nào, bao nhiêu quản lý cao cấp tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không được. Nghe bảo là Bội Châu lập công lớn gì đó với sếp, còn được ưu ái sắp xếp đón cả mẹ cô ấy cùng đi. Người đều có số cả, không nên ganh tị nha.
Hội trường rộng rãi được trang hoàng lộng, đèn đuốc rực rỡ lấp lánh. Hầu như toàn bộ nhân viên của tập đoàn và các công ty cấp dưới đều tề tựu về đây.
Năm nay tình hình kinh doanh đạt được thành tích cao, lương thưởng làm hài lòng rất nhiều người nên ai cũng mang tâm trạng thoải mái và hưng phấn khi đến dự.
Tốp đồng nghiệp nam cũng tụ tập xung quanh nói chuyện, Từ Khai không hổ danh quen biết rộng, đi khắp nơi cứ như cá gặp nước, gặp ai cũng chào hỏi rôm rả. Ông ta mới được điều chuyển lên bộ phận nhân sự của tập đoàn, bây giờ đang là người được săn đón, cũng là người biết rất nhiều chuyện bí mật ở đây.
Có kẻ tò mò kéo ông ta lại hỏi:
- Giám đốc Từ, anh đoán xem hôm nay tổng giám đốc sẽ đưa bà nhỏ hay bà lớn đến đây?
Từ Khai giật mình, nhích người xa anh ta, bảo với giọng khẩn trương:
- Lớn hay nhỏ gì thì lát nữa cậu sẽ biết. Nhưng nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, tôi nhắc nhở một câu thôi. Có nói gì thì nói, đừng có gièm pha chuyện thư ký Hàn với người khác, coi chừng mất cả chén cơm lúc nào không hay.
Ông ta vẫn chưa quên cảm giác lắp bắp không nói nên lời khi trợ lý Thoại đến đưa ông ta bản lý lịch bổ sung của Hàn Lâm cho vị trí thư ký phòng tổng giám đốc. Ở mục tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn. Sấm sét hơn nữa là ở mục thông tin về người chồng, ông ta nhìn thấy tên sếp tổng nằm chễm chệ trên đó.
Thư ký Hàn họ Hàn, nhưng ông ta chưa bao giờ liên hệ đến nhà vợ của tổng giám đốc cả. Thư ký Hàn thực quá hiền lành giản dị, làm thế nào cũng không giống với tiểu thư nhà họ Hàn trong tưởng tượng của bọn họ.
Từ Khai nghĩ trái nghĩ phải, nhớ đến đây là hồ sơ phải bảo mật của công ty nên cũng đành nghẹn trong lòng không dám để lộ với ai. Nhưng ông ta chắc chắn một điều, tổng giám đốc làm thế này là để cảnh cáo riêng ông ta.
Vì dạo trước khi Cố Đình Lập bị thương và tổng giám đốc có thái độ xa cách ra mặt với thư ký Hàn. Ai cũng tưởng thư ký Hàn thất sủng rồi, đồng nghiệp nam trong công ty có khi bàn tán bình phẩm về cô ấy hơi quá đáng. Lúc ấy Từ Khai cũng có mặt, mặc dù thấy tội nghiệp cho cô ấy nhưng với bản tính chỉ lo cho mình thì ông ta không nói đỡ câu nào hết.
Bất hạnh là lần đó họ bị sếp bắt gặp.
Mấy hôm sau có quyết định điều chuyển của mấy đồng nghiệp kia về chi nhánh ở vùng xa, còn tiền thưởng cuối năm của ông ta bị trừ một nửa. Từ Khai nghĩ mãi vẫn không hiểu, chỉ nghĩ do mình mới chuyển lên bộ phận cấp cao chưa có thành tích nên như vậy. Bây giờ mới rõ là mình vô tình đạp trúng cái đuôi quý báu của sếp tổng rồi.
Từ hôm ấy, Từ Khai làm người càng thêm cẩn thận, cũng giữ gìn danh tiếng cho thư ký Hàn ở khắp nơi một cách khéo léo.
Tám giờ tối, mọi người vào chỗ chờ MC bắt đầu quy trình chào hỏi và giới thiệu. Hôm nay là ngày trọng đại, thế nên đến cả chủ tịch Trần ở ẩn từ lâu cũng xuất hiện. Tiếp theo đó là tổng giám đốc Cố Đình Lập khoan thai bước vào. Đi bên cạnh anh là một cô gái trong bộ váy màu trắng bạc bó sát thân thể, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh tế, không phải thư ký Hàn thì có thể là ai?
Đám nhân viên nữ hít sâu, lần này tổng giám đốc chơi lớn quá đi. Trường hợp long trọng này vẫn dắt cô ấy theo, đủ thấy tầm ảnh hưởng của cô gái kia đối với anh ấy lớn cỡ nào rồi.
Mấy trăm đôi mắt dõi theo bóng dáng đôi nam nữ từ cửa vào đến chiếc bàn ở vị trí trung tâm. Bỏ qua những yếu tố khác, chỉ nhìn họ đã thấy vô cùng xứng đôi, nam phong độ lịch lãm, nữ xinh đẹp yêu kiều.
Để ý lúc bước lên bậc thềm, sếp còn chu đáo đi thật chậm dìu cô ấy, lúc ngừng lại bên cạnh bàn rồi còn cúi xuống chỉnh chân váy xẻ tà cho cô ấy nữa. Sau đó, tổng giám đốc Cố mỉm cười nhìn cô ấy chào hỏi chủ tịch Trần, ông ấy gật đầu ra hiệu cô ấy ngồi xuống.
Bên kia MC đang mời Cố Đình Lập lên phát biểu để khai tiệc, anh cúi xuống dặn dò gì đó với cô, Hàn Lâm gật đầu rồi đẩy nhẹ anh đi.
- Các vị, chào mừng đến với tiệc tất niên năm nay. Hội đồng quản trị tập đoàn trân trọng cảm ơn sự đóng góp của quý vị cho sự phát triển của các công ty thành viên và tổng bộ trong năm vừa qua. Hy vọng mức lương thưởng vừa rồi có thể làm cho quý vị hài lòng và có động lực để phấn đấu trong công việc nhiều hơn.
Tràng pháo tay vang dội nổ ra, Cố Đình Lập đợi tiếng ồn lắng lại, quét mắt nhìn toàn bộ hội trường rồi nói tiếp:
- Tôi biết trong thời gian qua có vô số đồn đoán về đời sống cá nhân riêng tư của mình, cũng gây ảnh hưởng tiêu cực đến môi trường làm việc trong công ty. Tôi thành thật xin lỗi quý vị!
Lúc anh nói những lời này, ánh mắt anh cùng mọi người khác đều vô thức hướng về phía Hàn Lâm. Lần này cô không trốn tránh, hướng về phía anh nở một nụ cười cổ vũ.
- Tiện đây tôi muốn chính thức giới thiệu với mọi người có mặt ở đây, người vợ đã kết hôn hôn với tôi được bảy năm, cũng là người kế nghiệp duy nhất của tập đoàn Lập Hằng. Hàn Lâm, đến đây!
Anh rời khỏi bục phát biểu để trở về chỗ đón cô, nhưng từ lúc anh chưa dứt lời cô đã đứng dậy bước về phía anh, trong bước chân là sự tự tin chưa từng có.
Trong ánh mắt ngây dại và thảng thốt của mọi người, họ gặp nhau giữa căn phòng. Cô cười rạng rỡ nhìn anh, bàn tay anh ôm lấy eo cô siết chặt lấy.
Không một tiếng động nào vang lên trong căn phòng với mấy trăm con người, cho đến khi tiếng vỗ tay ung dung của chủ tịch Trần cùng Từ Khai phá vỡ nó. Mọi người sực tỉnh, huýt sáo rồi vỗ tay vang dội.