Vẻ mặt không thể tin của Chu Hà Quang khiến Hàn Lâm thấy hài lòng, người thông minh như ông ta thì với bấy nhiêu dữ liệu kia cũng đủ để suy ra tất cả.
Thảo nào ngày xưa ông ta cảm thấy ác cảm lẫn chút quen thuộc khi nhìn thấy chàng thiếu niên đang học cấp ba kia. Cảm giác bực bội tràn ngập trong lòng rồi đến khi phát hiện Hàn Lâm định bày tỏ tâm ý với cậu ta đã khiến Chu Hà Quang bùng phát trong cái đêm say đó.
Chu Hà Quang đã cho người điều tra lai lịch của cậu ta. Theo hồ sơ, cậu ta là đứa trẻ được một người phụ nữ tên Cố Thi An nhận nuôi, gia cảnh cũng bình thường chẳng có gì đặc biệt.
Thế nhưng khi quan sát chàng thanh niên ấy, Chu Hà Quang đã nhận thấy những dấu hiệu của một đối thủ đáng gờm. Cậu ta tuổi trẻ nhưng bình tĩnh và lạnh lùng, Chu Hà Quang gần như nhìn thấy bản thân của mình vào thời trai trẻ, có khác chăng là ở ông ta còn có thêm sự ẩn nhẫn cùng toan tính mà thôi.
Thế là ông ta quyết định ra tay trước, lợi dụng Bội Châu để triệt tiêu mọi cơ hội tiếp cận của hai người, không cho họ đến gần nhau.
Nực cười là giờ phút này, có người nói với ông ta rằng ông ta có một đứa con trai, lại còn là kẻ đã đẩy ông ta vào bước đường không lối thoát này.
Con trai ư? Ông ta không cần, cũng biết rằng với những gì đối xử với Cố Tinh My đã quyết định hai người bọn họ là kẻ thù suốt kiếp này rồi.
Chu Hà Quang vứt điếu thuốc, cất giọng cười cay nghiệt:
- Thì đã sao? Cho dù chuyện cô nói có là sự thật, thì với những gì nó làm, tôi đều buộc nó phải trả giá. Còn về việc của Tiêu Sơn, nếu như lời cô nói là sự thật thì cô ắt phải biết chỗ giấu con dao kia. Nói! Nó ở đâu?
- Ông thừa nhận là mình đã giết Tiêu Sơn sao, Chu Hà Quang?
- Có gì không dám? Phải, là tôi giết hắn ta, hai mươi hai nhát không hơn không kém! Cô biết thì đã sao chứ? Đợi tôi và bọn đàn em vui vẻ xong rồi thì cả hai cô sẽ được cùng ra đi.
Nói xong, ông ta tiến đến bóp cằm Hàn Lâm, buộc cô phải nhìn mình:
- Gần đây có một nhà máy sản xuất bê-tông tươi, cô xinh đẹp như vậy, đúc thành tượng cũng là biện pháp lưu giữ thanh xuân cực tốt. Bọn thằng Thành cái gì cũng làm không khéo, chỉ có việc đổ cát trộn bê-tông là chúng nó rành rẽ thôi. A không, thằng Thành còn là thợ sửa xe lành nghề nữa, chỉ động một phát nhỏ là tiễn bố mẹ cô về chầu trời rồi. Ha ha!
Chu Hà Quang nghiến răng, trong mắt tràn đầy những vằn đỏ:
- Chỉ cần cô chết đi, thì bí mật này sẽ chôn giấu vĩnh viễn. Cùng lắm tôi chỉ bị hai ba năm tù về tội trốn khỏi phòng giam thôi. Xem xem thằng nhãi ranh kia làm gì được tôi?
- Vậy thì chưa chắc. Lúc tôi phát hiện ra sự thật kia thì đã tính trước đến lúc này rồi. Chỉ cần tôi mất liên lạc quá bốn mươi tám giờ , bưu phẩm mà tôi chuẩn bị sẵn sẽ được người ta gửi đến sở cảnh sát. Chu Hà Quang, ông chuẩn bị ngồi tù đi.
Chu Hà Quang giận điên lên, tát mạnh vào mặt Hàn Lâm:
- Khốn kiếp! Để tao tiễn mày đi trước vậy.
Ông ta vừa nói vừa với tay lấy con dao đeo bên hông ra khỏi vỏ, lưỡi dao dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lóa lạnh lẽo.
Đúng lúc ấy, cửa nhà kho và cửa sổ bị đạp bung ra, gần hai mươi cảnh sát đồng loạt xông vào. Bọn đàn em và Lê Thành bối rối quay xung quanh Chu Hà Quang. .
Ánh mắt Chu Hà Quang lóe lên, giơ tay kéo Hàn Lâm đưa đến trước mặt mình, lưỡi dao kề sát cổ vì cử động vội vàng này mà cứa rách làn da cổ mỏng manh, máu từ từ rướm ra rồi chảy dọc theo chiều dài chiếc cổ.
- Chu Hà Quang, buông cô ấy ra!
Tiếng hét của Cố Đình Lập khiến Hàn Lâm giật mình, vừa lo lại vừa vui. Lo vì sợ anh sẽ không chấp nhận sự thật về xuất thân của mình, vui vì anh đã không bỏ rơi cô một mình chống lại bầy sói hung ác này.
Sở dĩ cô còn bình tĩnh đối đáp với Chu Hà Quang là vì cô tin tưởng khả năng xử lý của chồng mình. Dạo gần đây, dù Chu Hà Quang đã sa lưới nhưng Cố Đình Lập vẫn yêu cầu cô ra ngoài phải gọi theo hai vệ sĩ mà anh đã sắp xếp. Cho nên, lúc tỉnh lại nhìn thấy Chu Hà Quang, ngoài cảm giác bất ngờ thì Hàn Lâm cũng không thấy lo sợ mấy.
Dưới sự uy hiếp của họng súng cảnh sát, bọn đàn em lần lượt ôm đầu ngồi xuống, chỉ còn lại Chu Hà Quang đang dùng dao kề cổ Hàn Lâm và Lê Thành đang kéo lấy Sở Nhiên nửa tỉnh nửa mê làm bia đỡ đạn.
- Buông cô ấy ra!
Bên phía cảnh sát vang lên một giọng nói lạnh lùng, đầu súng nhắm ngay cổ tay Lê Thành. Hắn ta cũng không phải tay mơ, giơ một khẩu súng dí ngay thái dương Sở Nhiên, gằn giọng:
- Mày nghĩ súng của tao hay của mày nhanh hơn? Tránh xa ra!
Cố Đình Lập nhìn dòng máu đỏ tươi đang rỉ dọc theo cổ Hàn Lâm, lòng nóng như bị lửa đốt, nhìn về Chu Hà Quang.
- Người ông muốn tính sổ là tôi, có muốn đổi không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!