Những người còn lại trong phòng nhìn nhau, trong lúc này không biết phải làm gì. Cố Đình Lập nhanh chóng nắm quyền chủ động:
- Các vị, nếu như hôm nay vấn đề cổ quyền còn chưa ổn định, tôi đề nghị Hội đồng quản trị kỳ sẽ họp lần hai vào ba ngày sau hôm nay. Đương nhiên, cổ đông nào vì tư lợi mà âm thầm bán đứt cổ phần cho công ty khác cũng không còn quyền lợi tham gia nữa.
Ông Châu xấu hổ cúi gằm mặt, ông Trịnh tuy cũng xấu hổ nhưng không muốn tỏ ra yếu thế bèn hỏi vặn lại.
- Cậu lấy quyền gì ngăn cấm chúng tôi dự họp? Tôi dù sao cũng theo chủ tịch Hàn ròng rã mấy mươi năm...
- A, mấy mươi năm tình nghĩa sâu nặng phải không? Sâu nặng đến mức ông của tôi vừa nằm xuống thì các người đã vội vàng liên kết với người nước ngoài cắn xé tâm huyết mà ông ấy để lại?
Giọng nữ lành lạnh vang lên. Đây là câu nói thứ hai của Hàn Lâm trong cuộc họp này. Cô có chỗ dựa vững chắc, chỉ cần im lặng thu nhặt thành quả mà ông chồng toàn năng của mình dâng lên là được.
Tay sai Cố Đình Lập rất hớn hở với vai trò mới, nở một nụ cười tỏa sáng về phía ông Trịnh.
- Ông hỏi tôi lấy tư cách gì sao? Ngoài thân phận là ông chủ của Trung Thiên, tôi còn có một danh phận khác cần công bố. Tôi chính là cháu rể duy nhất của chủ tịch Hàn, là chồng của cô Hàn Lâm đây cũng được bảy năm rồi.
Hàn Lâm nhìn vẻ nhơn nhơn đắc ý của anh, thật sự có ý định muốn trốn đi chỗ khác. Sao anh có thể tỏ vẻ tự hào, đánh rơi cả phong thái thường ngày như vậy nhỉ?
Vẻ mặt ấy giống như con chuột sa hủ nếp, người không biết anh là ông chủ Trung Thiên mà chỉ nhìn mặt anh lúc này sẽ dán cho anh cái nhãn "đào mỏ" chói lọi chứ chẳng chơi.
Kết thúc buổi họp, hai người từ từ ra cửa, điện thoại trong túi anh reo lên. Cố Đình Lập nhìn số điện thoại rồi nhìn cô gái đi bên cạnh. Vợ anh đang giả vờ chẳng thèm chú ý, nhưng đôi tai vểnh lên và bước chân chậm lại đã tố cáo cô ấy. Anh quyết định mở loa ngoài.
Tiếng Bội Châu vang lên gấp gáp.
- Cố tổng, tôi phải tránh đi một thời gian. Chu Hà Quang đang đi tìm tôi, nếu rơi vào tay hắn sẽ rất thê thảm. Chuyện anh hứa với tôi...
- Cô yên tâm. Tiền đã chuyển vào tài khoản do cô chỉ định. Mẹ của cô cũng được chúng tôi tìm thấy và đưa đến chỗ an toàn. Sức khỏe bà ấy đang dần dần ổn định, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt sau.
Đầu dây bên kia Bội Châu nghẹn ngào.
- Cố Đình Lập, cảm ơn anh. Cảm ơn anh không nhớ đến lỗi lầm xưa kia mà cho tôi cơ hội giải thoát khỏi cuộc đời địa ngục này. Nếu anh cần, tôi có thể giải thích rõ ràng mọi việc với vợ anh. Tôi muốn xin lỗi vì đã không đủ can đảm để giúp cô ấy khi ở cầu thang. Chu Hà Quang lúc đó đã trở lại đứng quan sát trong góc cầu thang, tôi không thể mạo hiểm làm ảnh hưởng đến kế hoạch...
- Không cần. Cô ấy sẽ hiểu tất cả. Nếu sau này cô cần sự giúp đỡ, cứ việc liên lạc với Trình Nam.
Bội Châu vội vàng cúp máy, có lẽ đang gấp gáp tránh mặt Chu Hà Quang.
Hàn Lâm e ngại hỏi anh:
- Cô ấy sẽ không sao chứ? Chu Hà Quang là một tên điên, nếu rơi vào tay hắn thì cô ấy sẽ rất thê thảm.
- Không đâu!
Anh xoa mái tóc cô, giọng nói mang vẻ kiên định không thể nghi ngờ.
- Ngày hôm nay, chờ đợi ông ta không chỉ có sóng gió ở hai cuộc họp Hội đồng quản trị này. Đến lúc ông ta phải trả giá cho những tai ương đã gây ra rồi.
Chu Hà Quang bực bội bước vào cổng chính nhà họ Hàn, trong lúc vội vàng cũng không chú ý đến một chiếc xe lạ đang đậu trong bãi xe.
Đúng như ông ta nghĩ, kẻ bán đứng ông ta không ai ngoài con ả Bội Châu kia. Chỉ có cô ta ở bên cạnh mười mấy năm mới rành rẽ từng ngóc ngách và nội bộ của Hằng Thông.
Cả chục năm nay, sự khống chế của Chu Hà Quang đối với cô ta không chỉ dừng ở vật chất. Ông ta đã sai người dùng danh nghĩa của Bội Châu để về quê đón mẹ cô ta lên dưỡng lão, thực chất là giam lỏng trong một nhà dưỡng lão tư nhân. Bội Châu có thể không cần tiền, không cần danh tiếng, nhưng cô ta là một đứa con hiếu thảo, nhất định sẽ không bỏ mặc mẹ mình không lo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!