Đúng lúc tôi cũng có một số chuyện ngày xưa lẫn ngày nay liên quan đến mỗi một người đang ngồi đây. Có hứng thú nghe không?
Lời Cố Đình Lập thốt ra nhẹ hẫng, nhưng lại có sức lực khiến cho lòng của những người ở đây trầm xuống.
Cố Đình Lập đến đã bao lâu, đã nghe những gì và đã biết những gì?
Hàn Đình hai mắt rưng rưng nhìn về Cố Đình Lập, vẻ nhu nhược mềm mại trưng ra đầy đủ:
- Anh Đình Lập, sao anh nói gì khó hiểu vậy?
Cố Đình Lập nhìn về phía cô ta, chẳng che giấu vẻ chán ghét trong mắt:
- Cô Hàn, tôi đã nói nhiều lần, đừng có gọi tôi với cái kiểu thân thiết kinh dị này, tôi thấy ớn lạnh lắm.
Mặt Hàn Đình từ từ đỏ ửng, cô ta âm thầm tiếc hận một thời gian dài rồi. Kỳ thật lúc trước người ông Hàn Thạch muốn gả cho Cố Đình Lập là Hàn Đình, nhưng cô tiểu thư đỏng đảnh này vừa nghe nói nhà trai là cháu lưu lạc nhiều năm vừa tìm về thì khinh bỉ ra mặt, khóc lóc ỉ ôi với bà nội rằng không muốn làm vợ kẻ nhà quê nhặt về từ xó chợ đầu đường này.
Bà Chu Xuân Mai chịu không nổi sự đeo bám của cô ta, ngọt nhạt khuyên ông Hàn lại đi tìm đứa cháu nội bị bỏ rơi mấy năm kia trở về, nói rất hay là để "bù đắp" cho Hàn Lâm, kỳ thật là chê Cố Đình Lập không xứng với đứa cháu lá ngọc cành vàng Hàn Đình của mình.
Nhưng trong hôn lễ, nhìn thấy chú rể phong độ lịch lãm, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng thì Hàn Đình bắt đầu tiếc đứt ruột, lại âm thầm ghi hận Hàn Lâm cướp đi cuộc hôn nhân tốt đẹp của mình, hoàn toàn quên mất lý do vì sao họ tìm cô về để kết hôn.
Hàn Đình từ đó vẫn chưa từ bỏ ý đồ, mỗi khi có cơ hội lại diễu qua trước mặt Cố Đình Lập diễn vai điềm đạm đáng yêu, có mặt Hàn Lâm thì tìm cơ hội đâm thọt để cô thể hiện vẻ chán ghét mình, giả vờ đáng thương trước mặt Cố Đình Lập.
Ngày hôm nay Cố Đình Lập không chừa chút mặt mũi cho cô ta, Hàn Đình không giả vờ được nữa, trừng đôi mắt oán hận nhìn anh.
Cố Đình Lập không chịu chút ảnh hưởng nào, thậm chí còn bật cười:
- Rất tốt, thế này mới giống bản tính thật sự của cô, diễn vai yếu đuối hiền lành hoài mà không chán sao?
Anh thu lại vẻ thong dong, nhìn vào mắt cô ta, gằn từng tiếng:
- Hàn Đình, cô nói xem, sau khi nghe chuyện về đêm đó, cô thật sự không kể với bất kỳ ai sao?
Sắc mặt Hàn Đình đang đỏ rần bỗng dưng xám ngoét lại, hai tay run rẩy kéo mép vay, cô ta gượng cười lắp bắp:
- Đương, đương nhiên là không, không có rồi!
Thái độ lạ lùng ấy dĩ nhiên đã bán đứng cô ta, ông Hàn Thạch quét tầm mắt lạnh giá về phía cô ta, Hàn Đình không kềm giữ được nụ cười như mếu này nữa.
"Xoạt" Một xấp ảnh chụp được quăng lên bàn, là những bức ảnh chụp màn hình chủ đề bí mật trong trang mạng của trường.
Có nhiều bài đăng khác nhau, nhưng đều là chủ đề về một cô gái có tình cảm trái luân thường với người đàn ông lớn tuổi có vai vế lớn trong nhà. Câu từ chua ngoa mạt sát cô gái kia không còn manh giáp, tiện thể khoe mẽ gia thế và gia giáo trong nhà chủ bài viết. Song song đó, mỗi bài lại thay đổi cách ám chỉ khác nhau, chỉ cần là học sinh trường đó đã có thể từ những thông tin ấy mà biết được người được nói đến là Hàn Lâm.
- Tuy cô đã đổi rất nhiều tâm tư để tạo nhiều tài khoản ảo, dùng nhiều thiết bị khác nhau nhưng chỉ cần tra IP là có thể xác định chúng được đăng cùng một địa chỉ mạng. Có câu nói "Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm ". Hàn Đình, sao cô có thể nhẫn tâm đẩy một cô gái đã chịu tổn thương tinh thần trở thành trung tâm của bạo lực mạng như vậy?
Giọng anh càng lúc càng dồn dập, Hàn Đình hoảng hốt nghiêng người né tránh không dám nhìn.
- Vì cô và trò ném đá giấu tay này, Hàn Lâm đã nhận rất nhiều chỉ trích và phỉ báng, khiến bệnh trầm cảm của cô ấy ngày một nặng nề thêm. Cô ấy phải tạm nghỉ học một năm, bán cả căn nhà ba cô ấy để lại để đi nơi khác điều trị. Hàn Đình, cô đúng là đứa cháu tốt của nhà họ Hàn rồi đó.
Ông Hàn Thạch không thể tin nhìn về phía Cố Đình Lập, ông ấy hoàn toàn không biết, cũng không ngờ tới vợ và cháu gái của mình có thể tàn nhẫn đến mức này.
"Bốp!". Tiếng bình hoa rơi vỡ xé tan sự yên tĩnh khi Cố Đình Lập dứt lời, Hàn Đình thét lên rồi đưa tay che cái trán đang chảy máu xối xả, tiếng ông Hàn Thạch vang lên đầy giận dữ.
- Mày, mày... khốn nạn, cút ngay! Ta không muốn nhìn thấy mày bước vào nhà này một lần nữa. Cút!
Hàn Đình tay che trán muốn đứng dậy, Cố Đình Lập đang khoanh tay mắt lạnh nhìn một màn vừa rồi bỗng dưng đứng lên bước lại gần cô, "nói khẽ" đến mức khắp căn phòng đều có thể nghe.
- Còn một tin tốt muốn nói với cô. Người tình Trịnh Xuân Bân của cô sắp được tự do rồi, tôi làm việc tốt không sợ nhiều thêm một lượt. Tôi đã cho người gửi một số ảnh hạnh phúc nồng cháy giữa hai người cho vợ anh ta, xem như đa tạ cô đã từng rất chiếu cố đến vợ của tôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!