Trans: fR + Beta: Khoai Mỡ
Khi tiếng đàn guitar vang lên một lần nữa, Đàm Lễ chậm rãi hát lời bài hát:
Anh muốn mua một căn nhà
…
Baby kể từ khi gặp em, anh vẫn còn trẻ con hơn em
Vị trí của các thần tượng đều được thay thế chỉ sau một đêm …
Em và sôcôla vì sao mãi mãi ăn không chán
What have you done to me?
Baby người đàn ông đang yêu, mỗi người đều là một thiếu nữ
Mỗi lần gặp em, nhịn không được, vô cùng sẵn lòng
Mọi người xung quanh đều hiểu trái tim tôi
Định nghĩa lại tình yêu lãng mạn
Vui vẻ quay về năm ba
Tự cho rằng bản thân hoàn chỉnh
Đột nhiên tua lại rồi lại phát tiếp
Thiếu nữ Song Ngư có nên ở bên nhau không
Đã quá muộn để xin lỗi nếu không xứng đáng
Chúng ta không cần phép màu
Bởi vì anh rất phù hợp với em
Baby, từ khi anh gặp em, anh còn trẻ con hơn em
Vị trí của các thần tượng đều được thay thế chỉ sau một đêm …
Em và sôcôla vì sai ăn không bao giờ chán
What have you done to me?
Baby, người đàn ông đang yêu, mỗi người đều là thiếu nữ
Mỗi lần gặp em, nhịn không được, vô cùng sẵn lòng
Anh chỉ đợi em, trả lời anh cùng một câu
Baby làm vợ anh nhé, trăm tuổi hay là thiếu nữ
Có dũng khí không, để anh chăm sóc em từ bây giờ đến mãi về sau
Tình cảm này không nói
Mãi mãi một lòng
Lại cũng không phải
Thành ngữ suông
Anh muốn mua một căn nhà
Hai thiếu nữ sống trong đó …
Kết thúc bài hát, thần kinh của Đàm Lễ mới bớt căng thẳng, trước đây anh chưa từng căng thẳng như vậy, đã lâu không chơi guitar, mấy ngày nay đã luyện tập rất nhiều mà vẫn còn chỗ đánh sai, lời bài hát còn mấy chỗ không hát kịp.
Bức ảnh trên màn hình chiếu vừa hay là bức cuối cùng, là ảnh hai người chụp chung.
Đàm Lễ đặt cây đàn xuống và đi đến trước mặt cô. Còn có mấy người hỗ trợ cho màn cầu hôn đang đứng ngoài cửa kính nhìn chăm chăm vào.
“Anh ấy quên cầm hoa và nhẫn rồi kìa?” Tần Tinh hỏi Mạnh Dịch Nghiêu.
“Cậu ấy căng thẳng quá.” Sở Hoàn nhìn hai người đang đứng đối diện nhau ở bên trong.
“Lúc chiều nay anh Đàm luyện tập không căng thẳng thế này.” Tiểu Nhạc đứng một bên cũng nói
“Anh ấy sẽ không quên phải nói cái gì chứ?” Tô Lệ Vãn nhìn Sở Hoàn: “Đứng lên làm cái gì?”
“Sơ Sơ…” Đàm Lễ nhìn cô: “Trước đây em anh có biết chơi nhạc cụ gì không, anh từng học qua guitar, nhưng đã lâu không chơi lại, em nói không biết anh hát nhìn như thế nào, có lẽ vừa rồi em có hài lòng không?”
“Nếu không hài lòng thì sao?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Nếu em không hài lòng…” Đàm Lễ suy nghĩ một chút, “Sau này anh sẽ luyện tập nhiều hơn.”
“Anh…” Thời Sơ Thần giả vờ không để ý, nhìn xung quanh một lượt: “Anh bày ra chiến trận lớn như này chỉ để hát cho em nghe sao?”
Đàm Lễ lắc đầu: “Thật ra, anh nghĩ rất lâu rồi, phải cầu hôn em như thế nào, cũng đã tìm ra mấy cách để cầu hôn. Em biết đấy, anh không giỏi ăn nói lắm. Nếu năm đó khi gặp em biết sau này sẽ cầu hôn em, anh nhất định sẽ bắt đầu chuẩn bị từ lúc đó.
“Vậy thì em miễn cưỡng nghe, anh chuẩn bị cầu hôn thế này?”
“Anh biết em không thích cầu hôn trước mặt người lạ hay nơi đông người, anh cũng không thích. Anh cũng đã nghĩ đến việc cầu hôn tại nhà, nhưng luôn cảm thấy nó giống như hai lần cầu hôn trước, quá qua loa, cho nên cuối cùng chọn quán cà phê của em, ngoài nhà, ở đây cũng tính là điểm khởi đầu cho duyên phận của chúng ta.”
Đàm Lễ hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt cô: “Sơ Sơ, lúc mới gặp em, cảm thấy em đúng là một cô bé rắc rối nhưng dễ thương và tràn đầy sự quyến rũ. Sau một thời gian dài thân thiết, cảm thấy em thực ra rất thông minh, nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó…Tất cả đều lỗi của anh.”
Anh dừng lại: “Thực ra, mỗi lần nghe thấy có người con gái họ Thời, anh đều sẽ theo bản năng để ý đến. Nhưng anh chưa từng dám nghĩ, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau lại còn ở bên nhau. Lần thứ hai gặp nhau, anh đã tự nhủ mình phải nắm bắt cơ hội này, nắm chặt tay em.”
“Vậy nên…Sơ Sơ.” Anh sờ sờ túi mình, nhưng không tìm thấy hộp nhẫn đâu, lúc này mới nghĩ đến nhẫn và hoa đặt trên bàn bên cạnh, anh vội vàng lấy hoa và nhẫn, mở hộp nhẫn, quỳ một chân: “Sơ Sơ, nếu phải tìm một người để gửi gắm trọn đời, em bằng lòng chọn anh không?”
“Wao ~~~~~~ quỳ xuống rồi quỳ xuống rồi.” Người bên ngoài quán cà phê tuy không thể nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, nhưng nhìn thấy Đàm Lễ quỳ một chân xuống, Tô Lệ Vãn nhịn không nổi mà vỗ tay.
“Ồ ồ ồ, thầy Đàm đẹp trai quá.” Tần Tinh háo hức đến dậm chân liên tục.
“Khụ khụ.” Mạnh Dịch Nghiêu ho nhẹ, xoa xoa cổ nhắc nhở Tần Tinh.
“Chị Sơ Thần chưa đồng ý à? Sao anh Đàm vẫn quỳ vậy!” Tiểu Nhạc cũng lo lắng, không phải bây giờ nên đeo nhẫn rồi ôm nhau sao?
“Em…” Thời Sơ Thần kéo dài giọng điệu, nhìn anh cười: “Bằng lòng hay không anh không biết sao?”
“Nhưng anh muốn nghe em nói.”
Tay phải Thời Sơ Thần chộp luôn chiếc nhẫn trong tay anh, sau đó duỗi tay trái ra, ghì ngón giữa xuống, nhướng mày cười: “Bây giờ anh cứ đeo thử xem em thấy đẹp không đã.”
Đàm Lễ lấy chiếc nhẫn kim cương từ chiếc hộp ra, đeo vào ngón giữa của cô.
“Ừhm~” Thời Sơ Thần đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay, từ kích cỡ đến kiểu dáng cô đều thích, “Đẹp quá.”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên 😘
Đàm Lễ hồi hộp chờ câu trả lời từ cô, lòng bàn tay nắm chặt, không phải vì sợ cô không bằng lòng mà là cái việc cầu hôn này không biết đã tổn thọ bao nhiêu năm của anh rồi.
Cô nở một nụ cười thật tươi nhìn Đàm Lễ, lại duỗi tay ra đặt tay mình vào tay anh: “Em giao mình cho anh rồi đấy, anh nhất định phải giữ chặt vào nghe chưa?”
Cô trả lời anh một cách nghiêm túc từng chữ một: “Đàm Lễ, em bằng lòng.”
Đàm Lễ nắm lấy tay cô, dùng lực đứng lên, cầm lấy tay cô kéo vào trong lòng, ôm lấy khuôn mặt của cô hôn lên môi cô.
“Ahhhhh…” Tần Tinh lắc tay Mạnh Dịch Nghiêu liên tục một cách thô bạo.
Tô Lệ Vãn đang định xông vào bên trong, lại bị Sở Hoàn giữ chặt: “Đừng vội, trước tiên để bọn họ hôn một lúc.”
Đàm Lễ mím môi, nhìn cô cười, sau đó hôn lên trán cô một cái.
Thời Sơ Thần đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền bĩu môi nhìn anh: “Anh không nói sớm hơn, để em trang điểm nhìn có đẹp hơn không.”
Đàm Lễ ôm cô vào lòng: “Như này em đã rất đẹp rồi. Anh hy vọng em giống như trong bài hát, làm vợ yêu của anh và là cô gái đẹp nhất ở tuổi 100.”
Cửa quán cà phê bị đẩy ra, mấy người bạn cùng nhau bước vào, giơ tay ôm chầm lấy họ chúc mừng, ồn ào không ngừng.
Thời Sơ Thần quá bất ngờ, cô thu mình vào trong vòng tay của Đàm Lễ, ngẩng đầu lên nhìn những mảnh giấy sặc sỡ đang rơi xuống.
Sau khi về nhà, cô nằm trên giường, bắt đầu đăng một đống ảnh Tiểu Nhạc vừa chụp cho lên Weibo và Moments.
Bức ảnh chụp Thời Sơ Thần ôm bó hoa, tựa vào vai Đàm Lễ, khoác tay anh, chiếc nhẫn kim cương lớn sáng lấp lánh.
Còn đính kèm dòng chữ: “Đương nhiên là bằng lòng rồi!”
Gửi xong, cô nghiêng người về phía Đàm Lễ, “Những bức ảnh lúc nhỏ của em anh hỏi mẹ em à? Sớm như vậy thành con rể quý của mẹ rồi à?”
Chu Thu Bình không chỉ đưa cho anh những bức ảnh thời thơ ấu của Thời Sơ Thần mà còn rất nhiều ảnh chụp cô thời trung học.
“Khi anh xem những hình ảnh của em thời trung học, sẽ không có suy nghĩ gì thiếu trong sáng chứ?” Thời Sơ Thần nhướng mày hỏi anh.
“Có!” Đàm Lễ thành thật trả lời.
Anh đã xem những bức ảnh của cô hơn trăm lần.
“Anh nghĩ sao?” Chân cô đã chạm đến eo của Đàm Lễ
Đàm Lễ xoa xoa đùi cô: “Anh muốn biết lúc đó em như thế nào.”
Thời Sơ Thần áp sát vào tai anh: “Nói thật đi, anh đã bao giờ nghĩ sẽ làm tình với em khi ở trong lớp chưa?”
Anh không lảng tránh câu hỏi này, trả lời thành thật: “Anh đã từng mơ, người trong giấc mơ là em.”
“Ừm.” Thời Sơ Thần dùng đầu lưỡi liếm vành tai anh: “Trong mộng anh đã làm gì em?”
Đàm Lễ ôm eo cô: “Cái gì cũng làm rồi.”
“Khi đó, em vừa tròn mười tám tuổi.” Thời Sơ Thần vặn eo.
Năm đó vô tình nhìn thấy dáng vẻ cô nằm trên giường ngủ say, đêm đó Đàm Lễ đã không kìm lòng được mà yeutruyen.net mơ thấy cô. Bây giờ anh đang làm điều mà anh hoàn toàn không dám làm vào thời điểm đó.
“Mười tám tuổi?” Ngón tay của Đàm Lễ đã luồn qua đáy quần: “Mới mười tám tuổi đã quyến rũ anh à?”
“Ưm…Thời Sơ Thần lắc đầu: “Em nào có!”
“Sao không có?” Đàm Lễ lấy lòng bàn tay xoa xoa cái mông của cô, “Em đang nằm ở trên giường mặc váy ngủ, cái mông nhỏ vểnh lên, không phải dụ dỗ anh sao, hả?”
“Không có.” Thời Sơ Thần thì thào, ngón tay Đàm Lễ đã ở cửa huyệt, suýt nữa đi vào.
Hoa huyệt dường như có lực hút, muốn hút ngón tay vào trong.
“Lúc mười tám tuổi, miệng nhỏ còn rất nhỏ phải không, ngón tay này tiến vào có thể ăn được không?” Đàm Lễ hỏi cô.
Sắc mặt Thời Sơ Thần đỏ lên, nhẹ nhàng rên rỉ ư ư ư.
“Ah….có thể.”
“Thật không?”
“Ưm…” Thời Sơ Thần gật đầu, “Còn có thể ăn côn thịt lớn của thầy Đàm.”
Đàm Lễ đưa ngón tay vào, “Thật không? Mới tròn mười tám tuổi, đã như thế này?”
Aaaaa…” Thời Sơ Thần kêu lên: “Mỗi ngày đều muốn thầy Đàm đưa vào…Ah…”
Đàm Lễ bóp bóp ngực cô: “Hồi đó ngực to như này chưa?”
“Ưm…” Thời Sơ Thần trả lời: “To rồi, em phát triển rất tốt.”
Đặt tay của cô lên ngực cô “Bình thường có tự mình bóp không?”
“Có mà.” Thời Sơ Thần liên tục vặn vẹo cái mông, mị thịt mềm mại quấn lấy ngón tay của anh: “Anh…ngón tay anh…rất sướng……anh cũng bóp … “
Dương vật của Đàm Lễ đã nóng cháy rồi, nhưng vẫn trêu chọc Thời Sơ Thần: “Thích cắm vào yeutruyen.net miệng nhỏ, hay thích bóp ngực, hả?
“Đều thích… A ah~” Ngón tay của anh đảo quanh hoa huyệt, dâm thủy chảy ra trên tay anh, Thời Sơ Thần không nhịn được gọi anh: “Thầy Đàm…dùng gậy thịt lớn đâm vào được không? Đâm vào miệng nhỏ của Sơ Sơ…Ưh?”
Đàm Lễ nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động, côn thịt dưới thân càng sưng tấy khó nhịn hơn.
“Miệng nhỏ của Sơ Sơ làm bằng nước à? Sao nhiều nước như vậy?” ngón tay Đàm Lễ cắm vào chọc ngoáy tiểu huyệt hỏi cô.
Thời Sơ Thần rên rỉ: “Không biết…Anh thích không? Ưm…”
“Thích.” Đàm Lễ xoa ngực cô, bộ ngực dưới tay anh bị xoa nắn căng tròn.
“Em đã mười tám tuổi rồi, cắm vào đi, được không? Oh…Aaaa….” Thời Sơ Thần mang theo giọng điệu cầu xin.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!