Trans: fR + Beta: Khoai Mỡ
Thời Sơ Thần nhìn Đàm Lễ, lại nhìn Chu Thu Bình: “Mẹ, chuyện quá khứ đã qua không cần để ý là chuyện gì?”
“Sơ Sơ, sao hôm nay dậy sớm thế?” Chu Thu Bình chưa từng nghĩ Thời Sơ Thần sẽ dậy sớm như vậy.
Đàm Lễ cũng không nghĩ đến, nếu biết Thời Sơ Thần sẽ dậy sớm, hai người cũng sẽ không nhắc tới chuyện này.
“Hai người là không muốn nói chuyện này với con à?” Thời Sơ Thần nhìn hai người.
“Sơ Sơ…” Đàm Lễ đứng lên.
Cô nhìn Đàm Lễ: “Anh biết khi anh uống nhiều sẽ nói lung tung cái gì hay không?”
“Anh…” Đàm Lễ sửng sốt, anh biết chính mình uống nhiều sẽ nói nhiều, nhưng thật ra tối hôm qua uống hơi nhiều, vốn dĩ nói cái gì, một chút anh cũng không nhớ rõ.
“Năm đó lúc anh nghỉ việc gia sư, là bởi vì bố em không muốn anh ở bên em, còn đưa cho anh một khoản tiền phải không?”
Đàm Lễ nhìn cô, không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể ngầm thừa nhận..
“Ơ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Sơ Sơ đã dậy rồi?” Thời Đại Cường nhìn hai người, tỏ vẻ hả hê, “Ồ, đây là cãi nhau à? Bố đã nói rồi…”
“Hồi đó anh rất thiếu tiền ư?” Thời Sơ Thần suy nghĩ một chút, với tính cách của Đàm Lễ, nếu không phải vì thiếu tiền thì đã không đến làm gia sư, cô ngắt lời Thời Đại Cường hỏi Đàm Lễ.
Thời Đại Cường nghe thấy những lời này lập tức nhận ra điều gì đó, ông ậm ừ, nhìn Chu Thu Bình, Chu Thu Bình nháy mắt với ông.
“Con gái à…” Thời Đại Cường căng thẳng muốn giải thích điều gì đó.
“Em muốn nghe anh nói.” Thời Sơ Thần nhìn Đàm Lễ.
“Đúng.”
“Tại sao?”
“Công ty của bố anh phá sản, ông ấy lại bị bệnh nên cần tiền.” Đàm Lễ rất bình tĩnh nói.
“Bố em cho anh bao nhiêu tiền?”
Đàm Lễ nhìn Thời Đại Cường, thành thật trả lời: “Một trăm nghìn tệ.”
“Một trăm nghìn tệ?” Thời Sơ Thần ngạc nhiên, quay đầu nhìn Thời Đại Cường, “Bố, con chỉ đáng giá một trăm nghìn tệ thôi ư?”
Thời Đại Cường ấp úng một lúc, “Bố, bố, bố…” nửa ngày không nói ra được câu nào.
“Sơ Sơ…” Đàm Lễ gọi cô.
“Bảo bối…” Thời Đại Cường cũng gọi cô.
“Được rồi.” Chu Thu Bình kéo Thời Đại Cường, “Ông đừng nói nữa, để hai đứa nó tự nói chuyện với nhau đi.”
Thời Đại Cường nghe theo lời Chu Thu Bình về phòng, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn lại, bị Chu Thu Bình nửa đẩy nửa kéo dứt khoát đi.
“Con gái đang giận tôi phải không? Nó có trách tôi không?” Thời Đại Cường lo lắng hỏi Chu Thu Bình.
“Tôi sớm đã nói với ông rồi, bảo ông đừng làm như thế, còn tổn thương đến lòng tự trọng của Tiểu Đàm.”
“Tôi đây không phải sợ con gái thật sự thích cậu ấy, bà nói xem lúc đó bố thằng bé bệnh nặng, nhà bọn họ còn nợ nần, Tiểu Đàm còn là nghiên cứu sinh. Hơn nữa, tại thời điểm đó, con gái mới mười mấy tuổi? Tôi làm sao có thể để nó bên cạnh con gái mình được? Tôi cũng không có ý dùng tiền để cậu ấy rời xa con gái, tôi chỉ là ra hiệu với cậu ấy một chút bảo cậu ấy nghỉ việc, cho cậu ấy khoản tiền đó cũng chỉ là muốn giúp cậu ấy thôi.”
Thời Đại Cường nghĩ lại lúc đó, rõ ràng là ánh mắt của Thời Sơ Thần đối với vị gia sư này khác hẳn. Từ nhỏ cô và Mạnh Dịch Nghiêu còn có mấy đứa con trai chơi rất bình thường, nhưng ánh mắt khi nhìn gia sư mình lại hoàn toàn khác. Xét về sự quan tâm con cái, Thời Đại Cường cho rằng mình tỉnh táo hơn Chu Thu Bình.
Xem như Thời Sơ Thần muốn yêu đương, cũng không nên với người có hoàn cảnh như vậy, tuy vẻ ngoài và nhân phẩm của Đàm Lễ rất xuất chúng, nhưng tình hình gia đình của anh lúc đó, chênh lệch tuổi tác giữa anh và Thời Sơ Thần, thêm nữa Thời Sơ Thần sắp phải ra nước ngoài du học, cả hai đều không phù hợp về mọi mặt. Hơn nữa, là một người cha, Thời Đại Cường cũng không hy vọng Thời Sơ Thần yêu đương ở thời điểm đó.
Sau khi kết thúc buổi dạy kèm đầu tiên, Thời Đại Cường muốn bàn bạc với Đàm Lễ về thời gian dạy buổi tiếp theo, vô tình nghe thấy câu nói của Thời Sơ Thần “Em làm bạn gái của anh có được không?” ở ngoài cửa. Nếu trước đó chỉ là phỏng đoán, thì câu nói này chắc chắn đã khẳng định nghi ngờ của Thời Đại Cường.
Ông cũng nghe thấy lời từ chối của Đàm Lễ, lời từ chối này khiến Thời Đại Cường vừa mừng vừa giận, Đàm Lễ vậy mà dám từ chối đứa con gái xuất sắc của ông, nhưng may mắn là đã từ chối.
Thời Đại Cường đã đấu tranh nhiều ngày không biết có nên cho Đàm Lễ nghỉ việc hay không, thứ nhất, về mặt tình cảm, người tiến cử Đàm Lễ đến làm gia sư là thầy hướng dẫn của Đàm Lễ, cũng là bạn của mình. Thứ hai là trong khoảng thời gian này, Thời Sơ Thần có tiến bộ rất lớn trong học tập, xét trên khía cạnh dạy học, Đàm Lễ hoàn toàn là một gia sư xuất sắc, nên việc để Đàm Lễ nghỉ việc tìm gia sư khác quả thật rất đau đầu đối với Thời Đại Cường.
Sau này lúc nói chuyện với Đàm Lễ, Thời Đại Cường đã ngầm đề cập đến sự không phù hợp giữa anh và Thời Sơ Thần, lại bóng gió vài câu, cũng may Đàm Lễ là người thông minh, hiểu chuyện nên đành cam chịu. Thời Đại Cường đã đưa cho anh một trăm nghìn tệ để đền bù cho Đàm Lễ, một mặt ông bày tỏ lời xin lỗi nhưng cũng muốn giảm bớt áp lực kinh tế của anh.
Nhưng Đàm Lễ không nhận.
Thành thật mà nói, Thời Đại Cường rất coi trọng Đàm Lễ. Chỉ là để xứng với con gái bảo bối của mình, Đàm Lễ vẫn còn thiếu một chút.
“Được rồi, ông cũng đừng để ý quá nhiều, con gái chắc chắn sẽ không trách ông đâu. Con bé là người nhạy cảm, nhất định sẽ hiểu những gì ông đã làm khi đó.” Chu Thu Bình an ủi ông.
“Haizz.” Thời Đại Cường vẫn có chút bất an, ông không sợ cái gì khác, chỉ sợ vợ và con gái không vui, bọn họ không vui, ông cũng không vui.
“Ông đó, sau này đối xử với Tiểu Đàm tốt một chút, đừng làm ra vẻ khắt khe với thằng bé, chỉ cần ra uy một chút là được.”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên 😘
Thời Đại Cường vừa nghe thấy câu này, cảm xúc không cam lòng lại dâng lên, vốn muốn phản bác, lại nghĩ đến con gái liền miễn cưỡng đồng ý.
********
Đàm Lễ ở bên này kể lại đơn giản những gì đã xảy ra hồi đó.
“Em chỉ hỏi anh một câu. Nếu lúc đó bố em không nói yeutruyen.net cho anh tiền để anh nghỉ việc, sau một thời gian dài anh có chấp nhận lời tỏ tình của em không?”
Đàm Lễ không có tưởng tượng trước về câu hỏi của Thời Sơ Thần, sau khi suy nghĩ một lát, thành thật trả lời cô: “Sẽ không.”
“Sơ Sơ…” Anh nắm lấy tay cô, “Cho dù chú không nhắc nhở anh hay đưa khoản tiền đó cho anh, anh cũng sẽ không ở bên em. Dù bây giờ nhìn lại anh sẽ thấy hơi hối hận vì đã không chấp nhận lời tỏ tình của em lúc đó, nhưng đây là anh của lúc đó, dù có lặp lại lần nữa, có lẽ anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy, anh của khi đó không xứng đáng với em.”
Đàm Lễ nhìn ánh mắt của cô: “Lời tỏ tình đó không phải không khiến anh động lòng, nhưng Sơ Sơ, anh của khi đó còn chưa trưởng thành như bây giờ, không có năng lực như hiện tại. Không những bố anh bệnh nặng, mà vẫn còn những khoản nợ chưa trả được, Mỗi lần bố anh xạ trị đều tốn hàng chục nghìn tệ, anh không có năng lực nói chuyện yêu đương với em, anh cũng không có nghị lực để cùng em bước tiếp.”
“Từ trước đến nay anh chưa từng nói với em những chuyện này, ngay cả lần trước khi đưa em về nhà anh cũng không nói với em. Nếu tối qua không phải anh uống quá nhiều mà lỡ miệng nói ra, anh sẽ không bao giờ định nói với em phải không?” Thời Sơ Thần hất tay anh ra: “Điều khiến em tức giận là từ trước đến này anh không định nói những chuyện này với em, hoàn cảnh gia đình anh trước đây, còn có chuyện bố em đưa tiền cho anh.”
Nói đến đây, Thời Sơ Thần thở dài: “Trong chuyện này, em biết bố em đã sai, nhưng đứng trên lập trường của em, em không có lý do gì để trách ông ấy cả, đổi lại vị trí mà suy nghĩ nếu là con gái của em, có thể em sẽ làm quyết liệt hơn so với bố em.”
“Anh hiểu. Từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ trách chú, anh hoàn toàn hiểu được cách xử lý của chú, hơn nữa, nếu yeutruyen.net lúc đó chú không tìm anh, anh cũng sẽ nghỉ việc, Sơ Sơ, anh không thể nào có thể minh minh bạch bạch chỉ làm gia sư của em được nữa, cảm xúc trong anh đã thay đổi rồi.” Đàm Lễ một lần nữa nắm tay cô: “Sức quyến rũ của em rất lớn.”
“Sơ Sơ, anh hứa với em, sau này anh sẽ không che giấu bất cứ điều gì với em, thứ hai anh sẽ thống kế chỉnh lý toàn bộ tình hình tài chính của anh.”
“Anh bớt nói đi! Ai muốn xem những cái đó của anh.” Thời Sơ Thần nhìn anh chằm chằm. “Bây giờ em vẫn còn rất tức giận.”
“Vậy em muốn thế nào mới có thể hết giận?”
“Tạm thời em cũng chưa nghĩ ra, ít nhất đêm nay anh không được ngủ trên giường của em.”
“……”
********
Sau khi ăn trưa, Thời Sơ Thần đến căn hộ của Tần Tinh, buổi tối Mạnh Dịch Nghiêu bay ra nước ngoài.
“Đúng là trăm năm khó gặp, cậu mà lại gặp trục trặc trong tình cảm ư?” Mạnh Dịch Nghiêu hơi hả hê, nhìn thấu Thời Sơ Thần: “Không thể phát tiết với anh Cường, lại không thể trách Đàm Lễ được, chỉ có thể tự mình tức giận.”
“Đạo lí cậu đều hiểu, nhưng chính là tức giận.” Tần Tinh và anh ấy vừa tung vừa hứng .
“Thực tế mà nói đó, tớ hiểu rõ Đàm Lễ, đời anh còn máu chó hơn mấy bộ phim truyền hình. Anh ấy không muốn nhắc tới những chuyện trước đây cũng là bình thường.”
“Nhưng tớ…” Thời Sơ Thần chỉ vào chính mình, nhấn mạnh, “Tớ là người muốn kết hôn với anh ấy.”
“Vậy là đúng rồi, cậu là người muốn kết hôn với anh ấy, anh ấy lại không muốn nói cho cậu những chuyện này, quá khứ đau thương không quan trọng, quan trọng là hiện tại anh ấy có năng lực yêu cậu.” Mạnh Dịch Nghiêu cảm nhận được ánh mắt của Tần Tinh, quay lại xoa xoa đầu cô ấy.
Anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy “Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải ra sân bay rồi.”
“Không cần em tiễn à?” Tần Tinh hỏi anh.
“Em nói chuyện với cậu ấy đi, tài xế đến rồi.” Mạnh Dịch Nghiêu hôn lên trán cô, lấy vali hành lý ở cửa đi ra ngoài.
“Anh ấy cũng là nói chính mình, quá trình anh ấy cùng gia tộc đấu đá như thế nào không quan trọng, quan trọng là anh ấy có tư cách để cho cậu vào cửa nhà họ Mạnh.” Thời Sơ Thần nhìn Tần Tinh nói.
Tần Tinh cười: “Là cậu đến khuyên tớ hay là tớ khuyên cậu?”
“Động viên lẫn nhau…” Thời Sơ Thần cười nói.
Thời Sơ Thần ở chỗ Tần Tinh dây dưa một lúc..
“Đi ăn tối cùng tớ chứ?” Tần Tinh hỏi cô.
“Không, tớ về đây.”