Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Edit: Hiền + Beta: Khoai Mỡ

“Anh có biết lúc anh uống say đáng yêu lắm không? Từ nay về sau mỗi tuần em đều chuốc say anh một lần.”

“…” Từ trước đến giờ Đàm Lễ chưa từng nghĩ bản thân cùng hai chữ “đáng yêu” này có mống liên quan nào tới nhau.

Hai người quấn lấy nhau trên giường một lúc rồi Đàm Lễ bế cô đi tắm, củi khô bốc lửa nên hai người lại làm một lần nữa trong phòng tắm.

Đàm Lễ thu dọn xong đi ra thì thấy Thời Sơ Thần đang ngủ ở trên giường. Anh nằm xuống bên cô, kéo cô ôm vào trong lòng. Cả người dường như tỏa ra hơi thở gần gũi, gắn bó khăng khít.

“Ừm.” Thời Sơ Thần đang ngủ say, mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng.

“Đói không? Có muốn ăn gì không?”

Thời Sơ Thần nằm trong lòng anh co co người lại: “Không muốn ăn, đều được anh cho ăn no rồi.”

“…” Đàm Lễ không nhịn được cười, rõ ràng cô mới gọi là đáng yêu.

Thời Sơ Thần cảm thấy ngay cả khi cô không ngủ, thì khi quấn quít bên anh làm việc gì cũng không lãng phí thời gian, cũng là vô cùng tốt.

Thời gian này năm ngoái là sắp tới giữa hè, cô kết thúc sáu năm sống ở nước ngoài để về nước. Thời gian ngắn ngủi một năm, sự nghiệp của cô tăng tiến vùn vụt, cả hai bên đều đạt được thành tích vượt trội.

Mà trên phương diện tình cảm, hình như cũng là lúc tiến thêm một bước rồi.

“Thời Thời…” Đàm Lễ gọi tên cô.

“Hử?”

Biết được cô chưa ngủ, Đàm Lễ đợi vài giây, vuốt ve rồi xây dựng tâm lý: “Dành thời gian….Về nhà với anh đi?”

Thời Sơ Thần mở to mắt, cười cười với anh, gật đầu bảo được.

Cùng anh về nhà.

Đàm Lễ nói chuyện muốn dẫn Thời Sơ Thần về nhà với Trương Bội Niên. Trương Bội Niên vui vô cùng, kéo anh lại hỏi cả đống chuyện.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ mình vui như thế: “Mẹ vui thế cơ à?”

“Đương nhiên!” Trương Bội Niên cuối cùng cũng có cảm giác sắp được lên chức mẹ chồng. “Trời đất phù hộ, mẹ cứ nghĩ con sẽ độc thân cả đời này cơ.”

Dù sao trước kia anh cũng có bạn gái, xúi giục cả nửa ngày cũng không có ý nghĩ dẫn về nhà. Còn về Đường Hân, nếu không phải cô là học sinh của Trương Bội Vân thì gần như bà cũng chẳng gặp được.

“Con bé thích ăn cái gì? Bình thường thích làm gì, con bảo chúng ta phải chuẩn bị những gì?” Trương Bội Niên vỗ vỗ tay: “Con gái có phải là đều thích đồ ngọt không? Mẹ làm ít bánh quy chiên bơ được không?”

“Mẹ…” Đàm Lễ cười kéo bà lại: “Cô ấy không có kén chọn gì đâu.”

Trước đây Trương Bội Niên không biết nấu ăn, sau khi nghỉ hưu mới bắt đầu có thời gian mày mò.

“Vậy cô bé đó thích ăn hoa quả gì?”

“Mẹ.” Đàm Lễ gọi bà: “Cứ giống như bình thường đi, mẹ khoa trương như thế này, con sợ lúc cô ấy đến lại căng thẳng.”

Trương Bội Niên liếc anh một cái: “Còn biết căng thẳng cho người ta cơ, sớm giác ngộ được như này thì con của con cũng biết đi mua nước tương rồi.”

“Vậy thì cũng không đi mua nổi nước tương đâu.” Đàm Lễ nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu.

Dù cho anh và Thời Sơ Thần có ở bên nhau những năm đó cũng làm sao kịp tiến độ kịp tạo một đứa nhóc đi mua xì dầu được.

“Con nói cái gì?” Trương Bội Niên hỏi anh.

“Không có gì.” Đàm Lễ cười cười: “Cô ấy thích ăn đồ ngọt.”

Trương Bội Niên gật gật đầu: “Được.” Đột nhiên lại nghĩ đến gì đó: “Vậy có điều gì không được nhắc tới không, tránh cho đến lúc đó con bé lại ngại.”

“Mẹ, cứ tự nhiên là được.” Đàm Lễ không lo lắng Trương Bội Niên hay là Thời Sơ Thần nói lung nói tung lại sai cái gì đó.

“Đáng lẽ con phải cho mẹ gặp mấy cái cô bạn gái con, gặp nhiều người trẻ tuổi mới biết nói sao mới hợp nhau chứ?” Trương Bội Niên nghĩ ngợi một lúc rồi lại giật mình nói: “Nhưng nói như vậy không phải con trai mẹ sẽ thành tra nam à?”

“Mẹ chỉ cần nói rất thích sách của cô ấy, cô ấy liền vui vẻ.”

“Sách gì?” Trương Bội Niên nhất thời không hiểu anh đang nói gì.

“Trước đây mẹ thích đọc tiểu thuyết kinh dị.”

“Tiểu thuyết kinh dị?” Trương Bội Niên nghĩ một lúc, ngạc nhiên hỏi anh: “Con là nói…cái cuốn tiểu thuyết ký tên đó á? Mấy quyển tiểu thuyết đó là cô gái đó viết sao?”

“Vâng…”

“Thật hay đùa vậy? Con lợi hại như vậy sao?”

“…”

“Con không lừa mẹ chứ?” Trương Bội Niên lần thứ ba xác định lại.

Đàm Lễ gật đầu: “Vì thế mẹ nhất định sẽ thích cô ấy.”

“Nhưng mà con nói như vậy, mẹ lại càng có chút căng thẳng rồi.” Trương Bội Niên khá thích tiểu thuyết kinh dị, tiết tấu chuyện vừa giật gân lại không quá phức tạp. Miêu tả chi tiết cũng rất đúng chỗ. Nhưng đối với tác giả, ngoài biết được bút danh đó ra thì những cái khác bà lại không quan tâm. Dù sao bà cũng không phải là mấy người trẻ sẽ theo dõi đời tư của tác giả. Trước đây Đàm Lễ tặng bà một cuốn sách ký tên, bà cũng rất vui.

Đàm Lễ không hiểu lắm mẹ mình căng thẳng cái gì, hình như chuyện này trước giờ vẫn luôn là căng thẳng, là vì con dâu chăng?

Nói đến Thời Sơ Thần, anh lại nhớ đến dáng vẻ hôm qua của cô.

Tối qua anh tìm tài liệu trong thư phòng, Thời Sơ Thần tìm một vài bức ảnh trâm cài rồi nằm bò ra bàn hỏi anh: “Anh nghĩ mẹ anh thích hợp với cái nào?”

Về phương diện này thì Đàm Lễ chẳng hiểu gì cả, giống như con trai nhìn màu son vậy. Anh không cảm thấy mấy cây trâm này có gì khác biệt.

So với mấy cây trâm thì rõ ràng cô ở trước mắt hấp dẫn hơn rất nhiều.

Thời Sơ Thần thích lấy áo phông của anh làm áo ngủ. Mỗi lần tắm xong tiện tay vớ được cái nào thì mặc cái đó. Có một lần bị anh cởi ra rồi thuận tay vứt xuống ghế dài cuối giường. Đêm đó làm xong lại tắm một lần nữa. Đến quần áo cô cũng lười mặc vào nên cứ trực tiếp lên giường nằm ngủ. Sáng hôm sau Đàm Lễ tiện tay mặc luôn áo phông đó của cô. Lúc mặc lên mới ngửi thấy trên cổ áo thoang thoảng mùi mỹ phẩm dưỡng da của cô. Anh muốn cởi ra cũng không nỡ. Lúc cô thức dậy không tìm thấy áo đâu, khỏa thân đi tìm anh. Thân người trần truồng mềm mại đứng cạnh anh, môi nhỏ liên tục làu bàu tố cáo anh lấy áo của cô mặc khiến anh tinh trùng lên não, suýt chút nữa thì bất chấp là cô còn đang buồn ngủ, trực tiếp đè cô làm một trận rồi.

“Em thấy cái hồ điệp trân châu trắng này mẹ anh cài lên sẽ trông càng thanh lịch, nhưng cái cỏ bốn lá này kinh điển hơn. Anh nghĩ mẹ anh sẽ thích cái nào?” Ngón tay của Thời Sơ Thần trượt sang trái sang phải để cho anh xem ảnh.

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên 😘

Đàm Lễ kéo cô ngồi lên đùi mình: “Chỉ cần là em tặng, mẹ anh nhất định đều thích. Chỉ cần là em đích thân đi thì mẹ anh nhất định sẽ càng vui.”

“Mẹ anh lại cũng không phải anh, sao thích em thế được?” Thời Sơ Thần ngồi trên đùi anh, tiếp tục lướt điện thoại xem xem có lựa chọn nào khác không.

Tay của Đàm lễ bắt đầu không an phận, luồn vào trong áo cô vạch ra, lòng bàn tay nóng nảy áp vào làn da mỏng manh của cô.

“Ai da, đừng có quậy!” Thời Sơ Thần vặn vẹo một cái, “Hay là chọn cái hồ điệp này? Em khá thích cái này đó.”

“Đều được.” Tay của anh ôm lấy eo cô di chuyển, dừng tại chỗ ngực, nắm lấy bầu ngực mềm mềm nhè nhẹ vân vê.

Thời Sơ Thần thuận thế dựa vào ngực anh, hưởng thụ sự vuốt ve của anh.

Cô tiếp tục lướt điện thoại, bất ngờ ngoảnh đầu hôn lên trán anh.

Cho đến khi Đàm Lễ chịu hết nổi thì cô mới chuyển mắt không nhìn nữa, thả lỏng tay đặt điện thoại lên bàn.

Áo phông bị anh vén lên, kéo đến trước ngực, lấy tay kéo từ sau lưng để quần áo rộng không rơi khỏi ngực, đầu vùi vào giữa hai bầu ngực.

“Bình thường mẹ anh thích gì?” Thời Sơ Thần hỏi anh, dù sao cũng là gặp phụ huynh, nếu nói là không căng thẳng gì thì là giả.

Thật ra nói đến đây, Thời Sơ Thần cũng từng gặp bố mẹ của Lạc Tinh Vũ, đó là Trung Thu đầu tiên sau khi hai người bên nhau. Thời Sơ Thần không về nước mà nhà Lạc Tinh Vũ được coi là Hoa kiều. Họ vẫn còn tổ chức một số ít lễ hội truyền thống còn lại của Trung Quốc, nhưng ăn Tết Trung Thu tính theo lịch của Mỹ. Bởi vì khi đó còn non trẻ, thêm cái tính tình ngạo kiều khi đó nên cô hoàn toàn không lo lắng gì. Đối với cô, bố mẹ của Lạc Tinh Vũ với những gia đình Hoa kiều khác hầu như chẳng có gì khác biệt.

Nhưng mà lần này lại không giống vậy, Thời Sơ Thần ít nhiều vẫn sẽ sợ người nhà của Đàm Lễ không thích cô.

“Yên tâm đi, mẹ anh nhất định sẽ thích em.” Đàm Lễ vân vê ngực cô, hy vọng cô có thể tập trung vào việc bây giờ.

“Nhưng mà…ưm…” Cô ưỡn ưỡn ngực, “Phải tìm đề tài nói chuyện…Ah…hợp nhau chứ…”

“Mẹ anh thích đọc sách, sách gì cũng đọc.” Nói xong anh cúi đầu ngậm một bên núm vú.

“Ưm a…Ví dụ như…”

Thời Sơ Thần hỏi xong, phải đợi đến một lúc, đợi anh liếm xong nhả ra, mới từ từ lên tiếng: “Mẹ rất thích sách của em.”

“Ừm…Hửm?” Đôi mắt đang nhắm của cô bỗng mở ra, đẩy đầu anh ra: “Sao cơ?”

Đàm Lễ lấy tay cô ra, áp sát ngực cô muốn ăn tiếp.

“Mẹ của anh, đọc sách của em sao?” Cô quay người một yeutruyen.net cái, hết lần này đến lần khác chọc cho thân dưới của anh lại cứng lên chút.

Anh gật gật đầu: “Em tặng sách có chữ ký nên mẹ rất thích.”

“…???” Mẹ anh đúng là người phụ nữ hiện đại kiểu mẫu.

“Em gửi sách ký tên cho mẹ chồng tương lai đấy!”

Thời Sơ Thần cọ cọ đứng lên khỏi người anh: “Sao anh chưa từng nói với em?”

“Em cũng không có hỏi…” Đàm Lễ giải thích một chút: “Cái kia, em cũng không hỏi anh đưa cho ai.”

“Vậy em cũng không biết đó là mẹ anh mà.” Thời Sơ Thần nhớ lại chút, anh bắt cô ký là Trương phu nhân.

Cô không hỏi Trương phu nhân là ai, dù sao Đàm Lễ cũng chưa trơ trẽn đến mức bảo cô ký sách để tặng cho tiểu tam bên ngoài. Nhưng Thời Sơ Thần thế nào cũng không nghĩ đến vị Trương phu nhân này lại là mẹ của anh.

Ai lại ký là Trương phu nhân để tặng cho mẹ chồng tương lai như thế?

“Anh! Đồ đáng ghét, chết đi!”

“Mẹ anh thích cuốn sách đó.” Anh lại kéo Thời Sơ Thần lại.

“Nhưng mà…” Thời Sơ Thần muốn nói nhưng bị anh hôn lên môi, “Ưm…”

Ngón tay Đàm Lễ luồn vào trong quần lót cô, thăm dò vùng hoa huyệt đã ướt át, rồi lần theo hoa dịch dinh dính chọc ngón tay vào trong. Nhục huyệt vừa trơn vừa mềm, bao chặt lấy ngón tay anh.

Một ngón không đủ để thỏa mãn cô, thế nên Đàm Lễ luồn hai ngón cùng nhau, chốc chốc lại moi móc một chút.

Dần dần Thời Sơ Thần quên mất đi nỗi lo lắng vướng mắc của bản thân. Cô từ từ thay đổi từ tư thế ngồi nghiêng sang dạng hai chân qua người anh. Ngón tay trong cái hang nhỏ biến thành cây côn thịt to dài. Âm thanh rên rỉ khe khẽ của cô dần trở nên phóng khoáng dâm đãng.

“Ư…a…to quá…” Thời Sơ Thần bị cắm vào lên đỉnh, “Sướng chết em mất…”

“Gọi anh, Thời Thời…”

“Đàm Lễ…” Cô lên tiếng gọi tên anh nhưng bị thúc một phát thật mạnh.

“Gọi là chồng…”

Ở trên giường Thời Sơ Thần không bao giờ e lệ, dám nói dám làm nhưng rất ít khi gọi anh. Lần đó qua điện thoại, cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy cô gọi chồng ơi.

Cái cảm giác tuyệt vời đó, anh muốn có lần thứ hai.

“Ưm…” Bởi vì anh dừng lại nên Thời Sơ Thần toàn thân khó chịu: “Chồng, cắm em…”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!