Edit: Uyên + Beta: Khoai Mỡ
Tối nay Thời Sơ Thần ở lại nhà, Mạnh Dịch Nghiêu và Tần Tinh cùng nhau rời khỏi Thời gia.
“Anh đưa em về nhé.” Mạnh Dịch Nghiêu nói với Tần Tinh.
Cô ấy không từ chối, đi đến cạnh xe anh, mở cửa ngồi lên ghế lái phụ.
Cả đường đi yên lặng không nói một lời đưa cô đến dưới nhà.
Tần Tinh chợt dừng bước, quay người hỏi anh: “Dự án quảng cáo trên tay em là do Dịch Hoa hớt tay trên đúng không?”
“Đúng.” Mạnh Dịch Nghiêu không hề phủ nhận. Cuộc gọi chen ngang lúc dùng bữa tối kia có lẽ là thông báo cho cô biết chuyện này.
“Anh có biết vì dự án này mà em đã bỏ ra bao nhiêu công sức không? Dịch Hoa đã không còn liêm sỉ như thế sao? Công ty lớn như vậy lại đến cướp miếng cơm với một công ty nhỏ bé?” Tần Tinh thực sự tức giận, từ khi nhận được cuộc gọi đó, cô đã nén lửa giận cho đến tận bây giờ.
Cô ấy bận trước bận sau lâu như vậy, chuẩn bị ký hợp đồng rồi thì đối phương bỗng nhiên nói không hợp tác nữa, cô hết lần này đến lần khác truy hỏi, đối phương trả lời đó là vì có công ty lớn hơn, tốt hơn, chuyên nghiệp hơn nhưng giá cả lại rẻ hơn đã nhận dự án này.
Rõ ràng, logic là không đúng, công ty lớn hơn, tốt hơn, chuyên nghiệp hơn thì giá cả hoàn toàn không thể nào thấp hơn so với công ty nhỏ mà cô đang làm việc được.
Mạnh Dịch Nghiêu nhìn cô nói: “Dự án quảng cáo của doanh nghiệp Đức Giang, công ty em không cần thiết phải ăn.”
Tần Tinh nhíu mày: “Cái gì gọi là không cần thiết phải ăn? Nếu Dịch Hoa không xuất hiện thì giờ hai bên đã đến bước ký kết hợp đồng rồi.”
“Đến bước ký hợp đồng, vậy đã ký chưa?”
“…”
“Về doanh nghiệp Đức Giang, anh hiểu rõ hơn em, họ hoàn toàn không thể nào ký hợp đồng với công ty em, họ chỉ là tay không bắt sói trắng mà thôi.
“Nghĩa là sao?” Tần Tinh không lý giải được.
“Nói đơn giản thì là hai bên thương lượng gần như ổn thoả rồi, cuối cùng họ sẽ lấy ý tưởng của công ty em tuỳ tiện tìm một công ty khác hoặc tự mình làm dự án đó.”
“Sao anh biết?”
Mạnh Dịch Nghiêu dùng ánh mắt kiểu như “anh có não” nhìn cô.
“Vậy Dịch Hoa làm vậy là ý gì? Anh đã biết sao còn hớt tay trên ký hợp đồng với họ?”
“Ai nói Dịch Hoa sẽ ký hợp đồng với họ?”
“…”
Thì ra vẫn là giúp cô ngăn chặn tổn thất kịp thời.
Cơn giận của Tần Tinh không chút tiêu tan, cô xoay người muốn đi lại bị anh nắm lấy cổ tay.
“Vẫn giận chưa đủ sao?” Mạnh Dịch Nghiêu hỏi cô.
“Anh thấy em đang tức giận sao? Chuyện nào của anh khiến em tức giận? Nếu là chuyện về dự án đó thì đã giải thích rõ ràng rồi, em không có gì phải tức giận nữa, dự án này không được thì lại nhận dự án khác, nếu anh nói đến chuyện trước kia thì em càng không tức giận, em chỉ đơn thuần là muốn chia tay mà thôi.”
“Tinh Tinh…” Mạnh Dịch Nghiêu gọi cô, “Em không luyến tiếc anh sao?”
Nói thật lòng, Tần Tinh sợ nhất là anh như vậy, cô không chịu nổi một cậu ấm như anh hạ mình nói chuyện với cô.
Không hiểu sao lại khiến cô có một kiểu tâm lý mình được của hời mà còn ra vẻ.
“Bố.” Tần Tinh nhìn về phía sau anh.
Khi Mạnh Dịch Nghiêu quay đầu, Tần Tinh nhân cơ hội thoát khỏi tay anh, chạy lên tầng.
Nhà cô sống ở một tiểu khu cũ, không có thang máy, cô chạy một mạch lên tầng 6, quay đầu nhìn không ai đuổi theo thì mới lấy chìa khoá ra mở cửa.
“Bố, sao bố lại ở nhà?” Tần Tinh không ngờ Tần Hải lại ở nhà.
“Mẹ con rất tốt, bố nghĩ dạo gần đây không phải con ở nhà sao nên về nấu cơm các thứ cho con.” Tần Hải nhìn trán cô lấm tấm mồ hôi liền hỏi: “Chạy lên tầng hả?”
“Vâng…Tối hơi lạnh nên chạy cho ấm ạ.”
“Lúc lạnh lúc nóng cũng không sợ bị cảm.” Tần Hải từ trên ghế sô pha đứng dậy, “Bố pha cho con cốc trà bưởi, còn nóng hổi con uống chút đi.”
“Bố, bố đừng bận rộn nữa.” Tần Tinh đặt túi lên sô pha, trên bàn trà trải giấy báo, mấy đôi giày cao gót, giày gót bằng của cô đặt lên trên đó.
Là trước đây Thời Sơ Thần cho cô, cầm về nhưng chưa từng mở ra.
Mỗi lần Thời Sơ Thần đều tìm vài lý do như mua về thấy chật chân, không có quần áo để phối, mang vào chân đen để tặng giày cho cô.
“Xem này.” Tần Hải đưa cô một cốc trà bưởi mật ong rồi nói: “Đế đều dán xong cho con rồi.”
Mỗi đôi giày đắt tiền của cô, Tần Hải đều dán đế hết.
Tần Tinh và Mạnh Dịch Nghiêu yêu nhau, người bạn tốt nhất là Thời Sơ Thần, cô ấy dường như dấn thân vào trong thế giới của người có tiền, nhưng cô ấy vĩnh viễn không phải người trong vòng tròn đó.
Người giàu đi giày, làm gì có ai đi giày dán đế.
“Bố à, bố thật tốt.” Tần Tinh bưng cốc trà còn nóng, dựa vào vai ông ấy.
Tần Tinh luôn nghĩ đến một vấn đề: Nếu cô là con gái ruột của Tần Hải thì sẽ hạnh phúc biết bao.
Cô luôn cảm thấy mẹ Tống Tinh Tinh của cô yeutruyen.net đời này chắc là đã từng làm việc tốt gì đó, nếu không sao có thể gặp được một người đàn ông tốt như Tần Hải chứ, “hiệp sĩ tiếp mâm”[1] tốt nhất thế giới.
([1] Hiệp sĩ tiếp mâm: là từ lóng trên mạng, thường dùng để chỉ hành động sẵn sàng kết hôn và yêu thương một người mà không quan tâm đến quá khứ của người đó, ví dụ như lịch sử tình yêu, có thai với người khác,…)
Hoặc Tần Hải cũng là ham mê cái đẹp, dù gì sắc đẹp của Tống Tinh Tinh cũng đủ thu hút người nhìn, nếu không thì bố của Mạnh Dịch Nghiêu cũng sẽ không bất chấp mọi hậu quả để ở bên bà ta.
Năm đó, Tống Tinh Tinh không hề biết đứa con trong bụng mình là của ai, nhưng bà gặp được Tần Hải, đối xử với bà rất tốt mà không cần báo đáp, giúp bà chăm sóc đứa trẻ, ấy vậy cũng đã hơn hai mươi năm rồi, bây giờ còn phải còn phải chăm sóc Tống Tinh Tinh thần chí có hơi bất ổn.
Nhưng ít nhất là, tên Tống Tinh Tinh từ đầu đến cuối luôn xuất hiện trên sổ hộ khẩu của Tần Hải.
Cũng không biết nên nói Tần Hải ngốc hay là quá tốt nữa.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên 😘
“Con có thời gian thì đi thăm mẹ con đi, bà ấy…rất nhớ con.” Tần Hải nói với cô, “Dù sao cũng là mẹ con, đừng thù địch như vậy.”
Nói thế nào nhỉ, Tần Tinh hiểu rõ, Tống Tinh Tinh sẽ không nhớ cô, bà ta chán ghét cô, cô là một sự cố ngoài ý muốn vốn dĩ không nên đến với thế giới này, nếu không có cô, bà ta có lẽ sẽ có một cuộc đời tốt đẹp hơn.
Khi đó, Tần Hải lái xe cho Thời Đại Cường, Tống Tinh Tinh cũng không quan tâm đến cô, quanh năm Tần Tinh ăn cơm ở Thời gia, trước giờ Chu Thu Bình và Thời Sơ Thần đều không coi cô là người ngoài, so với Tống Tinh Tinh thì Chu Thu Bình, Quách Nguyệt, ai cũng đối xử với cô cực kỳ tốt.
Nhưng mà, Tống Tinh Tinh cũng không phải chưa từng đối tốt với cô, sau đó cô hồi tưởng lại, sau khi biết cô và Mạnh Dịch Nghiêu yêu nhau, bà ta đã đối xử tốt với cô một thời gian.
Cho nên Tần Hải nói Tống Tinh Tinh nhớ cô, cô tuyệt đối không tin.
Nếu có một chút suy nghĩ cho cô thì sẽ không ở bên bố của bạn trai con gái mình.
Nghĩ như vậy, Tần Tinh thậm chí còn cảm thấy Mạnh Dung Nguyệt hận cô như vậy là còn ít.
“Tinh Tinh, bố có chuyện cần bàn với con.” Tần Hải nhìn Tần Tinh nói, “Bác sĩ nói tình hình của mẹ con gần đây khá tốt, bố muốn…”
“Muốn đón bà ấy về nhà sớm hơn?”
Tống Tinh Tinh luôn ở trong viện dưỡng lão, năm nào Tần Hải cũng đón bà về nhà ở một thời gian.
“Mùa xuân sắp đến rồi, bệnh này của bà ấy đúng vào mùa này lại phát bệnh.”
“Bố hỏi qua bác sĩ rồi, bác sĩ đã kiểm tra qua, cũng đồng ý rồi, nói rằng như vậy cũng giúp bà ấy hồi phục.” Tần Hải nhìn Tần Tinh: “Nếu con không đồng ý…”
“Được ạ, bố quyết định là được rồi, con sẽ dọn ra ngoài ở.”
“Tinh…”
“Bố, con không có ý gì khác, bố đừng bắt con ở cùng với mẹ, đôi bên đều không thoải mái, hơn nữa, con sống ở đây cách công ty hơi xa, vốn dĩ con cũng định thuê nhà ở gần công ty.”
Tần Hải thở dài: “Haiz…Mẹ con hai người…”
Tần Tinh biết ông đang muốn nói gì, tự cô cũng muốn biết, rốt cuộc cô và Tống Tinh Tinh là ai nợ ai.
********
Dự án trên tay không còn nữa, Tần Tinh lại khôi phục thời gian đi làm tan ca như bình thường, tiếp tục ngày tháng nhận lương cơ bản.
“Chuyển nhà? Chuyển đi đâu?” Sau khi biết chuyện, Thời Sơ Thần liền hỏi cô.
“Mình thuê một căn nhà ở gần công ty, đã tìm xong rồi.”
Thời Sơ Thần quá hiểu rõ Tần Tinh, cô ấy không phải người nóng vội, thậm chí bệnh cao su còn rất nghiêm trọng, lần cuối hai người hẹn gặp là hai tuần trước, hiệu suất làm việc của cô ấy không thể nhanh như thế được.
“Đã tìm xong rồi? Cậu tự mình tìm à?” Thời Sơ Thần hỏi cô.
“Mình làm gì có thể nhanh thế được, thực tập sinh ở công ty mình, cậu ấy giúp mình tìm, đúng lúc cậu ấy cũng thuê nhà ở khu đó, chủ nhà có hai căn, vốn là tự mình ở một căn còn một căn cho con trai, sau đó lại mua biệt thự rồi, nói chung là có hai căn nhà còn trống.”
“Thực tập sinh? Là nam?”
“Hả? Đúng vậy.” Tần Tinh cảm thấy Thời Sơ Thần nắm bắt sai trọng điểm, trọng điểm không phải là thuê nhà hay sao?
Thời Sơ Thần không hỏi thêm gì nữa: “ Lúc nào chuyển nhà? Mình đến giúp cậu.”
“Thứ bảy, không có đồ gì, mình ban đầu là từ nhà Mạnh…từ chung cư dọn về nhà ở cũng chưa lâu, cứ thế dọn sang là được rồi.”
“Vậy cậu một mình cũng không tiện, tóm lại cũng phải dọn dẹp chứ?”
“Thập Lục sẽ đến giúp nên việc này không phiền đến cậu, cậu đến ăn cơm thôi.”
“Thập Lục là ai?”
“Là cậu thực tập sinh đó.” Tần Tinh xúc một miếng bánh ngọt yeutruyen.net đưa vào miệng, “Ưow, đây là loại bánh mới à? Ngon thật đấy.”
“Ừm…vẫn chưa mở bán, cậu nếm thử trước đi.”
Thật lòng mà nói, Thời Sơ Thần thấy tình hình của Tần Tinh cũng khá tốt, đời người mà, cũng không phải là không thể thiếu Mạnh Dịch Nghiêu.
Đến thứ bảy, cô đã gặp cậu thực tập sinh mà Tần Tinh nói.
“Đây là bạn tốt nhất của chị, Thời Sơ Thần.” Tần Tinh lại giới thiệu thực tập sinh đó với họ: “Đây là thực tập sinh mà mình dẫn dắt, Trần Dĩ Tỵ.”
Trần Dĩ Tỵ là một tiểu thịt tươi theo đúng nghĩa, ngoại hình hai mươi tuổi, vừa đẹp trai vừa năng động, lúc nhăn mày hay lúc tươi cười đều tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ.
Thời Sơ Thần gật đầu chào hỏi cậu, cô mỉm cười nói: “Tên của cậu thật thú vị.”
“Nhà của em, bố mẹ em, ông nội, ông ngoại đều họ Trần, vậy nên em tên Trần Dĩ Tỵ, Tỵ trong Thìn Tỵ Ngọ Mùi, bởi vì em sinh vào lúc 10 giờ sáng, đúng lúc là giờ Tỵ. Gọi em là Thập Lục là được rồi, mọi người đều gọi em như vậy.”
Nói xong, cậu ta lại ra giúp Tần Tinh chuyển hai cái hộp ở bên ngoài.
“Nhà này cậu thuê cũng khá rộng.” Thời Sơ Thần đi xem xung quanh nhà, “Tiền thuê bao nhiêu vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!