Edit: Minh Huỳnh + Beta: Khoai Mỡ
Nhìn thấy là anh quay lại, đôi mắt Tần Tinh lóe sáng lên, nhưng lại nhanh chóng tối sầm lại, tiếp tục ngồi dựa vào ghế sofa mà giận dỗi.
Thời Sơ Thần uống cạn rượu còn trong ly, đứng dậy.
Tần Tinh kéo tay cô lại: “Cậu tính đi đâu vậy?”
“Cậu có người đàn ông quay lại bên cạnh rồi, chi bằng tớ cũng đi tìm bạn trai tớ?” Thời Sơ Thần nhìn xuống nói với cô.
“Cậu không được đi, đàn ông là thá gì chứ, đàn ông ở đây cũng không quan trọng bằng cậu.”
“Nhưng mà người yêu của tớ quan trọng hơn cậu.”
“Để tôi tiễn cậu xuống, gọi xe cho cậu luôn.” Mạnh Dịch Nghiêu đi đến trước mặt cô, nhìn Thời Sơ Thần, rồi lại nhìn sang Tần Tinh.
Thời Sơ Thần nghe đã hiểu, sự tồn tại của cô nghiễm nhiên không còn ý nghĩa nữa, thậm chí còn thúc giục cô đi nhanh một chút.
“Bỏ đi bỏ đi, đi cho lẹ đi, trọng sắc quên bạn.” Tần Tinh bĩu môi, buông lỏng tay ra.
Thời Sơ Thần đi với Mạnh Dịch Nghiêu vào thang máy, ấn xong tầng một hai người họ đứng tách biệt song song nhau.
“Mẹ cậu hôm nay hẳn là đã đi tìm Tần Tinh.”
“Tôi đã đoán được rồi.”
Nếu không thì ngày đặc biệt như hôm nay anh ấy cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Thời Sơ Thần còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Sau khi tiễn Thời Sơ Thần, anh quay lại căn nhà đó, Tần Tinh đã chuyển sang một tư thế khác, ngồi co rút ôm chân trên ghế sofa, cầm điều khiển từ xa một cách máy móc.
Mạnh Dịch Nghiêu cởi áo khoác ngoài ra, tháo thêm vài chiếc cúc áo của chiếc âu phục, ngồi xổm trước mặt cô, cản trở tầm nhìn khiến cô không thể nhìn thấy gì trên tivi.
“Hôm nay mẹ anh đến tìm em hả?”
“Ừm.” Tần Tinh không thèm nhìn anh, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm TV.
“Lại khiến em phải chịu những lời khó nghe rồi phải không?”
Có khó nghe à? Tần Tinh cảm thấy cũng không phải gọi là khó nghe, bởi vì trước giờ mẹ anh ấy chưa bao giờ nói lời dễ nghe cả, không có so sánh nên có gì là khó nghe chứ.
“Chịu uất ức rồi phải không?” Mạnh Dịch Nghiêu đưa tay lên mặt cô.
Trên tay anh thoang thoảng mùi nến, dù cho anh có rửa tay bao nhiêu lần đi nữa, nước rửa tay hương cam thảo cũng không thể lấn áp cái mùi nến nồng nặc sau mỗi lần đốt để lại.
“Mạnh Dịch Nghiêu.” Tần Tinh kéo cánh tay anh ra khỏi mặt cô, cô nhìn cẩn thận từ đôi mắt của anh, lần lượt đến cái mũi, rồi đến cái miệng.
“Hả?” Mạnh Dịch Nghiêu nắm lấy bàn tay cô, đợi cô nói tiếp.
Bờ môi khô khốc, lại có thể dính liền với nhau, dường như cả đôi môi này cũng không muốn cô nói ra những từ này.
Nhìn vào ánh mắt anh ấy một lúc thật lâu, cô hạ giọng nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Năm chữ, mỗi một từ anh nghe đều có thể hiểu hết, nhưng sao khi chúng kết hợp với nhau anh tuyệt nhiên không thể hiểu nổi.
Cũng không phải là không thể hiểu, chỉ là … anh ấy không dám hiểu.
Mạnh Dịch Nghiêu lúng túng cười khổ: “Tinh Tinh ngoan nhé.”
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần anh nói “Tinh Tinh ngoan.” Thì cô sẽ trở nên ngoan ngoãn, nghe lời của anh, đợi chờ anh, yêu anh, vì anh phấn đấu hết mình.
Mấy chữ này như chiếc áo giáp của cô, lại giống như gông xiềng vây lấy cô vậy.
Cô nói: “Mạnh Dịch Nghiêu, em không muốn ngoan nữa.”
“Anh biết mấy ngày nay trong lòng mọi người đều không thoải mái, nếu mẹ anh có nói những lời quá đáng, em cũng thông cảm một chút được không?”
“Mẹ của anh nói, nếu như em muốn bước vào cánh cửa gia đình anh, trừ khi bà ấy chết.” Tần Tinh nhìn thẳng vào mắt anh, “Mạnh Dịch Nghiêu, vậy khi nào thì mẹ anh mới chết vậy hả?”
“Tần Tinh!” Anh không khỏi nhíu mày lại.
“Anh xem, thấy khó chịu rồi chứ gì.” Cô đứng dậy, uống chút rượu làm cô có chút say, thế nhưng cũng không có gì làm cô phải kiêng dè cả.
“Mạnh Dịch Nghiêu, lời của mẹ anh nói còn khó nghe gấp trăm ngàn lần. Đúng, em là hồ ly tinh đó, thân phận thấp hèn, là con gái người đàn bà lăng loàn đã đi câu dẫn cha của anh. Nhưng sau đó cha anh tự sát, đây là lỗi của em sao? Đây là thứ mà em nợ mấy người sao?” Tần Tinh tự chỉ chính mình: “Bởi vì cha của anh mất rồi, nên em phải chịu đựng tất cả những lời nhục mạ của mẹ anh! Tại sao lại là em chứ?!”
Mẹ của Mạnh Dịch Nghiêu Mạnh Dung Nguyệt là con gái độc nhất của nhà họ Mạnh, khi còn trẻ là một người con gái đa tình, nhìn trúng Diêu Thường Hưng một người nghèo kiết xác hai bàn tay trắng, không quan tâm sự phản đối của gia đình một lòng muốn gả cho người đó.
Mạnh Dung Nguyệt cứ tưởng rằng mình gả cho đúng người, sau khi kết hôn quả thật Diêu Thường Hưng có đối xử tốt với cô. Tập đoàn Mạnh Thị cũng từ từ mà rơi vào tay của Diêu Thường Hưng, tóm lại mà nói người nhà họ Mạnh đối với đứa con rể này vẫn khá là hài lòng.
Tất nhiên, những điều này đều là lúc còn trẻ, theo thời gian Diêu Thường Hưng càng ngày càng thành công, cám dỗ cũng ngày càng nhiều, mẹ của Tần Tinh, chính là cám dỗ mà ông ta không thể vượt qua được.
Không biết nên nói Mạnh Dung Nguyệt là ngốc nghếch đơn thuần hay là gì nữa, đợi đến lúc phát hiện ra chuyện xấu của bọn họ, thì hai người kia đã bên nhau rất nhiều năm rồi.
Mạnh Dung Nguyệt đã từng khóc lóc, đã từng ầm ĩ, đã từng thỏa hiệp, nhưng không thể ngờ rằng Diêu Mạnh Hưng ăn không được thì đạp đổ, được ăn cả ngã về không, nhất quyết đòi ly hôn, không chỉ kiên quyết ly dị, mà còn phải được phân chia một phần của tập đoàn Mạnh thị.
Nhưng lão chủ tịch của tập đoàn Mạnh thị Mạnh Cơ Huân đâu phải ăn chay mà sống, ông ấy không thể cũng càng không được để tập đoàn Mạnh thị một tay ông gây dựng lọt và tay người khác. Ngoài mặt là đã giao tập đoàn cho Diêu Thường Hưng quản lý, nhưng trên thực tế thao túng mọi hoạt động của tập đoàn là ông Mạnh Cơ Huân.
Sau khi trò cười diễn ra, Diêu Thường Hưng chẳng những không lấy được cắc bạc nào của Mạnh thị, còn khiến cho tương lai bản thân rơi vào ngục tù.
Một Diêu Thường Hưng cùng đường bí lối sau khi cùng mẹ của Tần Tinh, Tần Tinh Tinh qua trọn lễ tình nhân ngày 14 tháng 2 năm 2016, đã treo cổ tự sát vào ngày hôm sau.
Khi đó Mạnh Dịch Nghiêu vừa từ Mỹ về chưa được nửa năm, cùng Tần Tinh chính thức kết thúc mối quan hệ yêu xa, hai người vô cùng quấn quýt ngọt ngào.
Chuyện xảy ra để lại cho họ đả kích cực lớn, Mạnh Dung Nguyệt một khóc hai náo ba treo cổ kiên quyết muốn bọn họ chia tay.
Hai người làm như ý bà ấy muốn, chia tay một thời gian.
Chỉ là chuyện tình cảm, đặc biệt là bọn họ đã từ cấp hai mà quen biết yêu thương nhau, làm sao có thể nói chia tay là chia tay ngay được.
Cứ như vậy, áp lực tăng lên gấp đôi, hai người từ đầu đến cuối vẫn ở cùng nhau.
Nhưng mà cái sức ép này sắp ép cô đến nổ tung rồi.
Tần Tinh gào lên trong cơn tuyệt vọng, viền mắt đỏ hoe, Mạnh Dịch Nghiêu ôm lấy cô từ phía trước, vuốt lấy mái tóc ra sức dỗ dành cô.
“Em cũng muốn yêu lấy thế giới này lắm.” Tần Tinh đẩy Mạnh Dịch Nghiêu ra: “Nhưng mà cái thế giới này không muốn em có được anh.”
Không biết có phải nước mắt làm nhòe đi không, Tần Tinh cảm thấy khóe mắt của Mạnh Dịch Nghiêu cũng có chút ươn ướt.
“Thôi bỏ đi, Mạnh Dịch Nghiêu, em thật sự không kiên trì tiếp được nữa rồi. Mẹ anh nói đúng, anh làm sao có thể bên cạnh con của người đàn bà đó được?”
“Anh nói rồi, anh không cần biết em là con gái của ai.” Anh ôm chặt khuôn mặt của Tần Tinh, “Anh chỉ muốn em là người phụ nữ của anh thôi.”
“Quá mệt mỏi rồi, Mạnh Dịch Nghiêu.” Cô gạt tay của anh xuống, “Kết thúc đi, buông tay nhau ra chúng ta càng có cuộc sống tốt hơn, bên cạnh anh cũng không thiếu đàn bà, em cũng sẽ tìm một người đàn ông có thể cùng em đi đến cuối cùng.”
Tần Tinh lùi về sau một bước: “Qua mấy ngày nữa em sẽ dọn ra ngoài, nơi ở này trả lại cho anh, nếu anh muốn hoàn thành thủ tục bán nhà thì gọi điện thoại cho em. Những thứ mà anh mua em đều sẽ không mang đi.”
Mạnh Dịch Nghiêu tiến lên một bước, kéo tay của cô: “Trả rõ ràng được sao? Tình cảm bao nhiêu năm nay nói trả là trả được sao”
Tần Tinh nở nụ cười, quả nhiên đúng như lời Thời Sơ Thần nói, anh ngang ngược không nói đạo lý đến quá đáng.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh, xoay người trở về phòng, khóa chặt cửa lại.
***
Thời Sơ Thần quay lại chỗ Đàm Lễ.
“Sao lại về rồi?” Anh vừa mở cửa, Thời Sơ Thần liền chúi thẳng vào ngực của anh.
“Mạnh Dịch Nghiêu quay trở lại, cô ấy không cần đến em rồi.” Thời Sơ Thần ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu anh cũng không cần đến em nữa, vậy em chỉ còn cách xuống tầng dưới thôi.”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên 😘
Đàm Lễ kéo cô vào trong, đóng cửa lại.
“Sao vậy? Không vui à?” Thời Sơ Thần cứ dính lấy trong lòng anh nửa ngày, không chút cử động.
“Anh nói xem, là hai người yêu nhau nhưng lại không đi đến tận cùng thảm hơn, hay là hai người yêu nhau lại chưa từng bên cạnh nhau thảm hơn?”
“Nếu mà bắt buộc phải chọn một thứ, anh cảm thấy là điều thứ nhất.” Đàm Lễ tỉ mĩ suy xét một hồi, “Nếu là vế thứ hai, có thể chỉ còn lại vỏn vẹn tiếc nuối.”
Nếu như trước giờ chưa từng dám nói một tiếng thích nhau, anh và cô đi qua nhau cũng chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng nếu như là hai người của hiện tại, ở bên nhau rồi lại chia tay, vậy thì nhất định sẽ rất đau khổ.
Đêm hôm đó, Đàm Lễ và Thời Sơ Thần đều không làm gì cả.
Cô được Đàm Lễ ôm trọn trong lòng ngủ ngon giấc.
Mạnh Dịch Nghiêu ngồi trên ghế sofa cả đêm yeutruyen.net mà không hề chợp mắt.
Tần Tinh nằm trên giường cũng không phải là một đêm mộng đẹp gì.
***
Tối hôm qua uống chút rượu, về nhà lại uống không ít nước lọc, Thời Sơ Thần nhịn tiểu đến tỉnh ngủ luôn.
Thói quen làm việc nghỉ ngơi mấy hôm nay quá tốt rồi, tóm lại ý là tối ngủ sớm sáng dậy sớm.
Đi vệ sinh quay lại giường nằm, cũng là lúc Đàm Lễ tỉnh dậy.
Anh không có thói quen ngủ nướng thêm vào cuối tuần.
“Muốn đi tập thể dục à?” Thời Sơ Thần hỏi anh, vừa nói hết câu lại cảm thấy lời nói của mình dường như không mấy trong sáng.
Ba từ “tập thể dục” này nói ra, trong mối quan hệ và trường này có hơi đen tối…
“Ý em là, anh muốn đi chạy bộ hả?” Thời Sơ Thần nói lại một lần câu hỏi của cô.
Đàm Lễ thuận tay kéo cô vào trong lòng, bàn tay hư hỏng mò lấy ngực cô: “Không đi.”
Không đi thì không đi, nhưng hành động của cái tay này thể hiện mục đích bỉ ổi rất rõ ràng.
“Em phát hiện… Ah…” Hơi thở Thời Sơ Thần dần trở nên dồn dập, núm vú kia bị anh xoa lấy xoa để, dùng lực cũng không phải là quá mạnh, “Hình tượng của anh bị phá vỡ mất rồi.”
Đàm Lễ cởi bỏ lần lượt từng chiếc quần áo của cô, bàn tay mân mê cặp ngực trắng nõn chậm rãi khiêu khích, cười hỏi cô: “Sao lại bị phá vỡ mất hả?”
“A~” Hơi thở cô gấp gáp: “Cấm dục…tính…tính tình lãnh đạm… …”
“…” Cái gì mà mất hình tượng loạn xì ngầu hết cả lên, “Em thích như này phải không?”
Thời Sơ Thần thẫn người một chút, lắc lắc đầu, nhìn vào ánh mắt của anh: “Em… thích anh cơ.”
Anh có ra sao, em đều thích hết.
Chưa bao giờ cô cảm thấy cơ thể mình nhạy cảm đến vậy, dưới bàn tay của anh, phía dưới của cô dễ dàng ướt đẫm.
Khi tay Đàm Lễ lần mò đến quần lót, Thời Sơ Thần đã ướt thấm cả vải rồi.
Mới sáng sớm đã bị cô khiêu khích vài lần, phần dưới kia của anh cũng đã cứng từ lâu.
Giờ này phút này, khúc dạo đầu trở nên có hay không cũng được.
Thời Sơ Thần lấy ra từ ngăn kéo ba con sói giúp anh bọc gậy thịt lại, tiện tay như có như không trêu chọc anh thêm mấy lần.
Anh liền ôm lấy cô nằm lên người mình.
Nắm lấy cặp mông vừa căng mọng vừa mềm mại kia, đỡ để cô ngồi xuống.
Cái tiểu huyệt này đúng là vừa khít vừa nóng.
Hàng họ này to thật…
Thời Sơ Thần chầm chậm đong đưa cơ thể, hai tay chống lên ngực của anh, áo thun đàn ông rộng thùng thình nhấp nhô theo nhịp sóng của cặp vú đang không ngừng xóc nảy.
Đàm Lễ thuận theo hông của cô mà tháo bỏ chiếc áo còn lại, nước da mịn màng, toàn thân trắng như tuyết.
Những ngón tay của Thời Sơ Thần nhón nhén trên ngực của anh, đầu ngửa ra sau, Thời Sơ Thần mang cho anh sự sung sướng tột độ mà cô cũng đang hưởng thụ sự khoái lạc này.
Ôm lấy tấm lưng trần của cô đang áp trên người mình, anh xoa xoa rồi nắm chặt mông cô chuyển mình đè lên người cô.
Hai chân mở banh ra bị dồn về phía trước, thấy rõ hoa huyệt mềm mại đang cắn nuốt gậy thịt to lớn.
Anh cúi người, hôn lên lỗ tai cô: “Em làm từ nước à?”
Đàm Lễ phát hiện, cô rất thích nghe anh nói những lời này, phía bên dưới sẽ hút chặt hơn vài phần.
Thời Sơ Thần vươn tay lên móc ôm lấy anh, bĩu môi ý muốn đòi hôn.
Âm thanh của môi lưỡi đang nhiệt tình cuốn lấy nhau, da thịt va chạm kết hợp với tiếng nước phát ra tiếng bạch bạch.
Dâm không chịu nổi.
“Ưm a… Sâu….Ah…sâu quá rồi…a …”
Mỗi lần cô rên là một lần anh đâm vào sâu hơn, Thời Sơ Thần sướng đến cực hạn.
Nhưng mà chỉ cần anh nhẹ nhàng lại, phía dưới lại ổ ạt dâm dịch, Thời Sơ Thần lại cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác trống rỗng thiếu đi rất nhiều vậy.
“Mạnh…ah…mạnh hơn đi anh … muốn… …”
Cô ở trên giường vĩnh viễn sẽ không keo kiệt mấy lời hay ý đẹp, như tiền đề là thỏa mãn nhu cầu cô trước đã.
Đàm Lễ cũng cảm nhận được, mạnh mẽ yêu thương cô như mong muốn.
“Ư ưm… …a… … Sâu… …quá sâu… … rồi….”
Hoa huyệt mẫn cảm nuốt dương vật không một kẽ hở, tầng tầng lớp lớp thịt non bao trọn mỗi một tấc, côn thịt thọc vào rút ra còn mang theo nước nhờn.
Đàm Lễ không muốn dừng lại ở bên trong, hơn nữa cũng không thể dừng lại, mỗi một lần đều cắm vào thật sâu.
Tiếng rên la của Thời Sơ Thần càng ngày càng vang, thanh âm cũng gợi cảm thêm mấy phần, khiến cho anh hưng phấn tột định lại càng đâm sâu.
Cô khóc đến yeutruyen.net hai mắt đỏ bừng, còn mắt anh đỏ hoe vì làm tình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!