Gần đây Tạ Thanh Trình có mua vài thứ trên mạng.
Anh không để mấy thứ kia ở nơi đang ở, mà ghi địa chỉ nhận hàng là hẻm Mạch Vũ.
Đơn đặt hàng là giao hàng bí mật, lúc nhận hàng được gói rất kín, cơ mà anh chàng giao hàng có gì mà chưa từng thấy đâu, trông thấy gói hàng chuyển phát nhanh đóng gói bí mật thế này là biết ngay trong ấy có gì, lúc đánh giá người đàn ông chín chắn điển trai cao lớn cấm dục nghiêm túc này, trong mắt có chút vẻ kỳ quái tò mò.
Tạ Thanh Trình rất bình tĩnh, thản nhiên bước ra ký đơn, xác nhận lấy hàng, ngay cả thính tai cũng không đỏ lên xíu xiu nào.
Anh thích ứng với mấy chuyện quan hệ tình dục cũng như chữa bệnh mà thôi, hoàn toàn xuất phát từ sự suy xét lý trí. Anh biết rõ việc quan hệ tình dục là vấn đề quan trọng giữa bạn đời với nhau, nếu như không thể làm gì đó khiến cho bên kia hài lòng, tháng ngày lâu dần, cho dù là mối quan hệ với nhau hay là cơ thể khỏe mạnh đi nữa, đều chẳng có ích gì cả.
Ngày ấy sau khi anh tốn hơn nửa tiếng để xem hết lịch sử nói chuyện của Hạ Dư với bạn bè trên mạng, còn vào giỏ hàng của web mua sắm trông thấy Hạ Dư đã cho mấy món đồ tình thú vào giỏ hàng từ lâu mà vẫn chẳng dám nhắc tới, Tạ Thanh Trình cẩn thận nghiên cứu một lượt, xem xét nhãn hiệu sản xuất của sản phẩm, giấy chứng nhận đạt tiêu chuẩn, giấy phép kinh doanh của cửa hàng buôn bán, đánh giá của người dùng, đưa vào excel trong máy tính của mình, cuối cùng lược bỏ vài món anh cảm thấy chất lượng không phù hợp, sau đó mua hết tất cả những món còn lại trong ghi chép luôn.
Rõ ràng dứt khoát, thật sự cứ như đưa thuốc cho bệnh nhân, quẹt thẻ cái xoẹt, không hề mang chút đắn đo.
Bởi vì Tạ Thanh Trình chỉ dùng tài khoản mua sắm riêng của mình, Hạ Dư không hề hay biết gì về chuyện này. Huống chi ngày khai giảng đã càng lúc càng gần, mấy nay nhóc con này bận rộn tối mắt tối mũi, chuyện cần xử lý kéo tới ầm ầm, làm không hết việc.
Cậu vốn không định ở trong trường, cơ mà Tạ Thanh Trình xem thời khóa biểu của cậu, tối cũng bị xếp kín hết lịch học, bèn đề nghị cậu ở lại trường luôn, ban đầu Hạ Dư không chịu, mãi cho tới lúc Tạ Thanh Trình bảo bản thân cũng không làm việc lâu rồi, nhiệm vụ giảng dạy của học kỳ này rất nặng, có lẽ cũng phải ở lại y khoa Hỗ Châu thường xuyên, lúc này cậu mới miễn cưỡng viết đơn xin ở ký túc xá.
Bút máy cắt qua mặt giấy vì dùng sức quá mạnh, Hạ Dư vừa hung dữ ký tên mình lên đơn, vừa nghĩ thầm trong lòng: Trọ lại trường thì trọ lại trường thôi, chẳng sao hết cả, cùng lắm thì tới tối cậu lén chạy sang tòa ký túc xá nhân viên trường của Y khoa Hỗ Châu là được chứ gì!
Hơn mười ngày bận rộn thoắt cái trôi qua, chớp mắt đã tới tháng chín.
Trước ngày khai giảng mấy hôm, sinh viên Hạ tổng đi học lại cuối cùng cũng chẳng rảnh rỗi nữa, trước đó cậu vẫn không quên lời hẹn của mình với Tạ Thanh Trình, vì thế chọn ngày trước khi khai giảng, định chơi cả ngày với Tạ Thanh Trình ở khu Disney Hỗ Châu.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hạ Dư rất mong chờ về buổi đi công viên trò chơi này, tựa như học sinh tiểu học mong chờ đi du lịch xuân thu.
Trước khi xuất phát hai ngày thì cậu đã bắt đầu kích động, dowload app xếp hàng chờ của công viên trò chơi, lướt xem mấy lời bình luận của Đại X về những địa điểm nên ghé chơi, chuẩn bị cả máy ảnh SLR xong xuôi… Thậm chí còn lên mạng tìm cả áo phông nam cho cặp đôi của Disney.
Tạ Thanh Trình cho phép cậu lo hết kế hoạch đi chơi, ngoại trừ mua cặp áo phông hoạt hình kia.
“Anh chắc chắn sẽ không mặc thứ đồ này đi trên phố đâu.” Mặc kệ Hạ Dư có đem ra bao nhiêu lần, đưa mấy chiếc áo phông đáng yêu kia ra cho anh của cậu xem tới mức nào, anh của cậu vẫn lựa chọn sơ mi quần tây, lạnh lùng gọn gàng đứng đó, mặt lộ vẻ khinh thường.
Đùa đấy à, anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, mặc cái áo phông màu kẹo này thì còn ra thể thống gì nữa?
Từ sau khi tốt nghiệp anh đã không mặc áo phông nữa, thứ này nhìn qua chỉ cho mấy thằng nhóc trẻ tuổi năng nổ mặc thôi, chứ với anh mà nói như quần áo từ kiếp trước vậy, anh đã không mặc thứ này được gần hai mươi năm rồi, ép anh mặc vào chỉ e là tới cả đi đường thôi anh cũng thấy mất tự nhiên nữa.
Lần này Tạ Thanh Trình kiên quyết từ chối, Hạ Dư cũng đành thôi, bỏ qua ý tưởng này.
Nếu anh Tạ đã không chịu mặc chiếc áo phông hồng nhạt mới ra của Lina Bell này trên phố, thế một mình Hạ Dư mặc cũng chẳng có ý nghĩa gì, cậu tắt website official đi, lại bắt đầu dựa vào sô pha tìm những nơi nên tới chơi.
Các blogger viết về những điểm nên ghé thăm đều đăng kèm mấy tấm ảnh chụp xinh xắn với bạn nhỏ Mei Mei của mình, mặc mấy bộ váy công chúa trong hoạt hình—— Hai người đàn ông đương nhiên không thể mặc váy công chúa rồi, nhưng nếu chỉ mặc quần áo bình thường để đi thì bầu không khí vẫn chưa trọn vẹn.
Hạ Dư nghĩ trước nghĩ sau, bỗng dưng đầu chợt lóe sáng, sinh ra một chủ ý tuyệt vời cho cậu lúc bấy giờ.
.
Ngày xuất phát, Tạ Thanh Trình đang làm sandwich cho bữa sáng ở nhà bếp thì nghe thấy tiếng Hạ Dư xuống tầng, nhìn qua, còn tưởng là mình gặp ảo giác.
Đứng ở lối lên xuống cầu thang là Hạ Dư năm mười sáu mười bảy tuổi.
Nam sinh cao ráo đẹp trai, dáng người thon gầy, thân hình cao lớn, tràn ngập vẻ năng động, tựa như tới cả cổ tay hay mắt cá chân đều để lộ sức sống thanh xuân tươi sáng trỗi dậy. Tạ Thanh Trình kiên định theo chủ nghĩa duy vật sau khi ngẩn người một hồi lâu, mới bất chợt nhận ra đây không phải Hạ Dư năm ấy xuyên không tới, mà là Hạ Dư mặc bộ đồng phục thể thao trung học cũ chẳng biết kiếm được đâu ra vào người lần nữa thôi.
Thế mà còn rất vừa, chẳng bị chật chút nào hết cả.
Tạ Thanh Trình nhìn áo phông thể thao trắng tinh cậu mặc, quần soóc thể thao của học sinh phối với đường may viền xanh bên hông, đôi chân đẹp mắt phía dưới đi một đôi giày thể thao trắng kiểu dáng đơn giản.
Hoàn toàn là cậu học sinh trong trí nhớ của anh, thậm chí tới cả kiểu tóc cũng được chải chuốt hệt như khi ấy.
Với kiểu ăn mặc này của Hạ Dư, phản ứng đầu tiên của Tạ Thanh Trình là thấy ưa nhìn, Hạ Dư mặc bộ quần áo này dường như cũng chẳng thay đổi gì nhiều, đeo cặp sách lên tới trường học sẽ chẳng có ai nghi ngờ cậu, thật sự mang vẻ thanh xuân năng động.
Phản ứng thứ hai là——
“Em làm gì thế?”
Hạ Dư cười nói: “Hả? Hôm nay em tới Disney chơi với anh mà.”
“Anh biết là em đến Disney với anh rồi, nhưng sao em lại ăn mặc kiểu này?” Tạ Thanh Trình nghĩ thầm, mẹ nó không phải em định giả làm học sinh để mua vé giảm giá đấy chứ?
Hạ Dư bước tới, mặc đồng phục thể thao trung học, dáng cao 189cm, đè luôn Tạ Thanh Trình vào giữa bệ bếp phòng ăn và bản thân.
Thật ra lúc Hạ Dư học trung học không cao như thế, chẳng qua là bộ đồng phục thể thao này vốn rộng, thế nên mới không có chỗ nào bị chật thôi.
Cậu nói với Tạ Thanh Trình: “Em muốn có một vài ký ức tốt đẹp.”
Tạ Thanh Trình không biết ý cậu là gì.
Hạ Dư liền giải thích: “Hồi Disney mới khai trương em cũng muốn đến chơi lắm, nhưng mà không có ai đi cùng em hết cả. Sau đó em tự đi một mình, xếp hàng một mình, ngồi tàu lượn siêu tốc một mình, ăn một mình, xem buổi trình diễn một mình… Em muốn tới vòng đu quay, nhưng mà đi mãi trong khu vui chơi suốt bao lâu mà em cũng chẳng tìm được, sau đó em mới nhớ ra phải tìm trên bản đồ, kết quả phát hiện trong khu vui chơi Disney này xưa nay chưa từng có vòng đu quay… Tựa như khi ấy em muốn có người đi cùng với em, nhưng mãi cũng không tìm thấy nổi một người vậy.”
Làn sóng trong mắt Tạ Thanh Trình thoáng lay động.
Hạ Dư nói: “Em vẫn nhớ hôm ấy em cũng mặc đồng phục thể thao như vậy.”
Nói những lời này, có một nửa là Hạ Dư nói thật lòng, một nửa là cố tình đâm chọc vào điểm yếu của Tạ Thanh Trình. Quả nhiên, sau khi cậu nói thế, Tạ Thanh Trình nâng tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Lần này anh đi với em, sau này chỉ cần em muốn đi, anh cũng sẽ đi cùng với em.”
Hai người ăn bữa sáng xong, lại xuất phát đến khu vui chơi Disney.
Tạ Thanh Trình sinh vào tháng chín, Hạ Dư bèn đi nhận huy hiệu sinh nhật với anh, dỗ dành hết lời Tạ Thanh Trình mới cài lên trước vạt áo sơ mi, sau đó lại cười tươi rói kéo tay Tạ Thanh Trình tới nơi check-in đầu tiên.
Nơi check-in đầu tiên đương nhiên là tòa thành thương hiệu của Disney, chưa tới mười giờ sáng, xung quanh tòa thành đã tụ tập không ít du khách, phần lớn trong số họ là mấy cặp tình nhân nam nữ, còn có mấy cô bạn thân đi cùng nhau, hai người đàn ông cùng tới khu vui chơi này kể ra lại hiếm gặp, huống chi còn là hai người đàn ông vừa cao ráo lại điển trai nữa.
Bọn họ nhanh chóng thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường, Tạ Thanh Trình có hơi mất tự nhiên, nhíu mày, hỏi Hạ Dư: “Sao mới giờ này mà lại có nhiều người đến đây chụp ảnh thế?”
“À, bởi vì nơi này là điểm check-in quay phim chụp ảnh siêu hot trên mạng ấy mà.” Hạ Dư cười tủm tỉm giải thích với Tạ Thanh Trình, “Chúng ta cũng chụp với nhau một tấm nhé.”
Tạ Thanh Trình không thích chụp ảnh, trước kia anh ra ngoài với Tạ Tuyết thì luôn làm người cầm camera. Khi xưa bọn họ vẫn dùng loại máy ảnh phim nhựa, số lượng phim có hạn, thế nên Tạ Thanh Trình xưa giờ đều nhường hết cơ hội cho em gái, dần dần cũng thành quen với việc đứng sau ống kính luôn rồi.
Nhưng Hạ Dư không như Tạ Tuyết, đương nhiên cậu thích chụp ảnh chung với Tạ Thanh Trình hơn.
Tạ Thanh Trình không tiện phá hỏng niềm vui của người trẻ tuổi, phối hợp chỉnh camera sang chế độ tự chụp ảnh giúp cho cậu.
Cũng đúng lúc này, anh bỗng dưng liếc thấy có một cô gái đi ra từ phía sau bụi hoa cùng với bạn của cô ấy.
Cô gái kia mặc bộ đồ công chúa Cinderella, đội vòng hoa, váy lụa xanh mỏng phủ xuống bay bay, như thần tiên lướt qua vườn hoa hồng, bộ trang phục kia nhất thời gợi lại ký ức đã lâu của Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình nhướng mày, nói với Hạ Dư: “Em nhìn kìa.”
Hạ Dư: “…”
Tạ Thanh Trình bảo: “Có thuê váy Cinderella được không?”
Hạ Dư rất cảnh giác: “Không thuê được. Bộ đó là mấy cô nàng ấy tự đem tới đó.”
Đương nhiên Tạ Thanh Trình cũng không định cho Hạ Dư mặc váy Cinderella thật, chẳng qua anh chợt thấy có chút hứng thú, muốn chọc Hạ Dư cho vui thôi.
Thấy gương mặt Hạ Dư lộ vẻ khó xử, Tạ Thanh Trình không đùa tiếp nữa, bảo: “Hồi em còn nhỏ anh cũng từng đến công viên trò chơi với em rồi, nhưng cũng chỉ đi có mỗi một lần đó thôi, khi ấy chúng ta đến khu vui chơi cũ trong thành phố ấy.”
Hạ Dư vừa đáp lời, vừa im lặng chỉnh lại máy ảnh SLR.
Bọn họ vẫn còn nhớ rõ bộ váy công chúa Cinderella.
“Có phải khi đó anh tạo thành bóng ma tâm lí quá lớn với em, thế nên lúc Disney khánh thành em mới chưa từng hỏi tới việc liệu anh có bằng lòng đi cùng em hay không thế?”
Hạ Dư đã chỉnh chế độ hẹn giờ xong, cậu ngẩng đầu lên, bảo với Tạ Thanh Trình: “Không phải.”
“Thế thì…”
“Bởi vì khi đó anh đã kết hôn rồi.” Hạ Dư nói, “Em cảm thấy anh sẽ không bằng lòng đi cùng với em nữa.”
Tạ Thanh Trình không nghĩ tới đáp án này, hơi ngẩn ra.
“Nếu như em thích anh từ lúc ấy thì tốt quá rồi.” Hạ Dư nói, “Em sẽ không để anh kết hôn hay ở bên người khác. Thế thì năm ấy, lúc em tới công viên trò chơi lần nữa cũng chẳng phải chỉ có mỗi một mình.”
Tạ Thanh Trình có hơi xấu hổ, vỗ vỗ lưng Hạ Dư, không nói gì nữa.
Vừa hay Cinderella lại tới, Tạ Thanh Trình muốn phá tan bầu không khí kì quái này, nên ho khan một tiếng, nói với Hạ Dư: “Có muốn chụp ảnh Cinderella không?”
Hạ Dư: “?”
Tạ Thanh Trình: “… Không phải em mặc. Chúng ta mời cô ấy lại đây thôi.”
Tựa như lúc em vẫn còn trẻ con, cũng như lúc anh chưa đi lạc lối trong cuộc đời, chúng ta cùng nhau đến nơi đây vậy.
Chị gái đóng Cinderella rất dễ thương, sau khi cô biết điều họ muốn, vui vẻ đồng ý cùng chụp ảnh với bọn họ.
Hạ Dư đặt camera bên bồn hoa cẩn thận.
Ba
Hai
Một
Tạ Thanh Trình cầm cổ tay Hạ Dư, kéo cậu lại, Hạ Dư lọt vào ống kính trong một giây cuối cùng, mỉm cười với Tạ Thanh Trình dưới ánh nắng rực rỡ.
Hết thảy hình ảnh đều dừng lại.
Trước tòa thành Disney trong màn hình, công chúa váy xanh né đi, Tạ Thanh Trình đứng bên cạnh Hạ Dư, cậu trai vẫn mỉm cười như ánh mặt trời xán lạn, mặc bộ đồng phục hồi trung học.
Thời gian trôi qua hơn mười năm, cuối cùng anh vẫn cùng cậu đến khu vui chơi. Cậu và anh bước vào câu chuyện cổ tích vô tận lại tốt đẹp.
Hình ảnh kia đẹp vô cùng, tựa như trong mùa thu năm mười bảy tuổi, thật sự có một người, tại nơi hạnh phúc nhất trên thế gian, nguyện lòng bầu bạn cùng thiếu niên cô độc nhất trần đời, tha thiết lưu giữ nụ cười trời quang mây tạnh của cậu.
Sau đó Hạ Dư lại nhờ cô công chúa chụp giúp hai người họ một tấm ảnh, lúc hai người tựa vào nhau cùng xem ảnh, Tạ Thanh Trình nói: “Đẹp đó, rất tự nhiên.”
Hai người đứng nơi râm mát, Hạ Dư hút một hơi đồ uống vừa mua: “Có vài chỗ cũng không tốt cho lắm.”
“Gì thế?”
“Em bỗng dưng cảm thấy hẳn là anh nên mặc đồng phục bác sĩ cơ.” Hạ Dư cười đứng sau lưng anh nhìn bức ảnh chụp chung trong thẻ nhớ, gác cằm lên hõm vai Tạ Thanh Trình, “Thế thì chúng ta càng giống như đã quay về trước kia hơn.”
Không biết vì sao, Tạ Thanh Trình nghe cậu nhắc tới đồng phục thí nghiệm, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, nhưng sự mất tự nhiên này chỉ lướt qua giây lát, anh lập tức ho khẽ một tiếng: “… Cho dù lúc đó anh đi cùng em thì cũng đâu thể mặc đồng phục đi khắp nơi được.”
“Cũng đúng ha.” Chẳng biết sao Hạ Dư có vẻ hơi thất vọng, gãi gãi đầu, như thể mất đi một hi vọng rất thú vị.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu như suy tư gì, không khỏi nhớ lại mấy câu viết trên diễn đàn về tình dục của Hạ Dư.
Ừm, nhóc quỷ này quả nhiên có thứ sở thích đó, anh không hiểu nhầm một chút nào hết cả…