Hôm sau, Hạ Dư có cuộc họp nên phải rời đi từ rất sớm.
Lúc Tạ Thanh Trình tỉnh dậy đã chỉ còn lại mỗi một mình anh, anh ngồi dậy, ho khan, cảm giác người vừa nặng vừa mệt.
Tác dụng phụ của huyết thanh số 2 đang dần biến mất, cơ mà anh vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, anh đứng dậy, khoác thêm áo tắm, ngồi cạnh giường nghỉ ngơi một lát mới chậm rãi đứng dậy, tới trước bàn trà rót một tách trà nóng, lại lấy một chiếc nhiệt kế.
37 độ 9…
Tạ Thanh Trình thở dài, cho dù anh đã rửa rất sạch sẽ, nhưng tiếc là cơ thể anh yếu quá, vẫn bị phát sốt.
Trong phòng không có thuốc hạ sốt, vì để diễn kịch, điện thoại cũng đã bị Hạ Dư thu mất, anh chẳng có cách nào liên hệ với bất cứ ai được, vì thế chỉ có thể mệt mỏi quay về giường nằm.
Giấc mơ đêm qua rất đẹp, còn mang cảm giác chân thực.
Tạ Thanh Trình nghĩ tới thanh niên trong mơ, lại nhớ tới chuyện trên đảo Mandela, dần ngủ thiếp đi.
Chẳng biết giấc ngủ này kéo dài bao lâu, lúc mơ màng, Tạ Thanh Trình nghe thấy bên giường mình có tiếng sột soạt. Anh tưởng Hạ Dư đã quay về, vì thế lại mở mắt ra.
Người trước mặt làm anh chợt ngơ ngẩn.
Ngay sau đó, lưng phát lạnh, sởn hết da gà…
Người đứng trước mặt anh thế mà lại là——
Lại là cô gái mất tích trong tổ phim rất lâu trước kia!
Án mạng trong đoàn phim khi đó, cảnh sát điều tra mãi, tuy rằng cuối cùng Hoàng Chí Long đã phải đền tội, nhưng hai nhân viên làm việc trong đoàn phim vẫn không rõ tung tích.
Tạ Thanh Trình không ngờ rằng lại gặp cô ấy ở nơi này!
Càng không ngờ cô gái này hoàn toàn không biết anh, ánh mắt cô cứ nhìn một đường thẳng tắp trống rỗng, tựa như bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện tâm thần Thành Khang, thấy Tạ Thanh Trình tỉnh giấc, cô cũng chẳng có phản ứng gì, vẫn chỉ tự cúi đầu dọn dẹp lại phòng phần mình, động tác cứng nhắc máy móc.
Cô dọn dẹp giấy rác trong phòng, đổi hoa quả tươi mới trên bàn trà như bình thường, sau đó tới trước giường của Tạ Thanh Trình, đôi mắt to tròn trống rỗng nhìn sang anh.
“Chào anh, tôi tới đổi ga giường mới. Có thể đổi không ạ?”
Tạ Thanh Trình: “… Cô không biết tôi?”
Cô gái trống rỗng lặp lại: “Tôi tới đổi ga giường mới. Có thể đổi không ạ?”
Tạ Thanh Trình nhìn chằm chằm vào mắt vô gái, trong chớp mắt ấy, anh chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp cô gái nhỏ này.
Khi ấy trong khách sạn của đoàn phim, cô gái đưa cho anh một bó hoa mừng tham gia, nở một nụ cười xán lạn trên khuôn mặt ngập tràn thanh xuân đầy vẻ hăng hái rực rỡ.
“Giáo sư Tạ.” Cô nhiệt tình như lửa, trong cặp mắt đầy ánh sáng thanh thuần, “Chào mừng gia nhập đoàn phim! Sau này có gì cần anh có thể tìm tới tôi bất cứ lúc nào, tôi tên là——“
Cô ấy tên là gì?
Tạ Thanh Trình cố gắng nhớ lại, tiếc là không nhớ ra.
Anh không giỏi nhớ tên người khác lắm, cơ mà má lúm đồng tiền đầy xán lạn này đã để lại ấn tượng khắc sâu vào lòng anh.
Mà cô gái khi ấy nở nụ cười đẹp như hoa đón xuân, giờ lại như chỉ còn mỗi cái xác bên ngoài, nếu không phải cô vẫn còn thở, Tạ Thanh Trình thật sự sẽ cảm thấy cô chỉ còn là một cái xác mà thôi.
Cô gái máy móc lặp lại lần nữa: “Tôi tới đổi ga giường mới. Có thể đổi không ạ?”
Như thể cô sẽ không ngừng lại nếu không nhận được đáp án.
Tạ Thanh Trình chỉ đành đứng lên, để cô có thể hoàn thành việc đang làm thuận lợi. Cô gái như nhân viên phục vụ khách sạn được huấn luyện hoàn hảo, sau khi nhanh chóng đổi ga giường và đồ dùng cũ trên giường thành bộ mới, đã rời khỏi phòng ngủ chẳng hề quay đầu lại.
Sau khi cô đi rồi, Tạ Thanh Trình càng cảm thấy mọi thứ của Mandela quá mức kinh tởm, cảm thấy sởn cả gai ốc, hơn nữa vì phát sốt nên người yếu ớt, anh chịu đựng một lát, không chịu được, đến trước bồn rửa tay đã nôn ra luôn.
Cả một buổi chiều vừa sốt vừa nôn, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, dù sức mạnh ý chí của Tạ Thanh Trình có cứng rắn hơn nữa cũng chẳng thể chịu nổi. Sau lần nôn cuối cùng, anh chống lên bồn rửa tay, nghỉ ngơi hồi lâu, nhưng làm thế nào cũng không lấy lại sức lực được, ngược lại còn dần thấy mơ màng.
Lúc Hạ Dư quay về, nhìn thấy cảnh Tạ Thanh Trình ngất xỉu bên bồn rửa tay.
Cậu hoảng hốt, vội vàng chạy tới ôm lấy anh, thất thanh gọi: “Tạ Thanh Trình?”
Người trong lòng nóng hầm hập, khuôn mặt tái nhợt, đuôi mắt nhắm chặt cũng ửng hồng, vạt áo tắm mở rộng, làn da phía dưới lộ huyết sắc nhàn nhạt vì cơn sốt.
Cậu vội vã bế người lên giường, gọi điện cho bác sĩ trên đảo mang thuốc hạ sốt tới.
Tạ Thanh Trình mơ mơ màng màng được Hạ Dư bón thuốc cho, lại rơi vào hôn mê vì cơn sốt.
“…” Hạ Dư nâng tay, vén nhẹ tóc của anh qua, lòng vô cùng bối rối. Cậu không biết có phải đêm qua mình đã quá phận nên mới có thể khiến Tạ Thanh Trình bị như hôm nay không nữa.
Người được bọc trong chăn nhắm chặt mắt, mi mắt đen nhánh cùng bờ môi nhạt màu thành màu sắc duy nhất trên khuôn mặt.
Hạ Dư nằm xuống giường, vươn tay ôm lấy anh.
Tạ Thanh Trình cứng rắn đến thế, khiến rất nhiều người nể phục anh.
Nhưng Hạ Dư cảm thấy sao anh lại dễ vỡ tới như vậy chứ, cậu thầm nghĩ rồi ôm lấy anh, ôm siết anh lại.
Sau chuyện đêm qua, thật ra Hạ Dư đúng là rất muốn giết Trần Mạn, thậm chí sau khi cuộc họp kết thúc, cậu đã ấn nút xuống tầng ngầm thứ hai trong thang máy tư nhân.
Đấy là nơi giam giữ tù nhân.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không bước nửa bước ra khỏi thang máy, cậu vì Tạ Thanh Trình nên mới nảy sinh ý muốn giết người, mà cũng bởi vì nghĩ tới Tạ Thanh Trình, cậu lại dồn hết sức lực, ép buộc bản thân buông bỏ suy nghĩ điên cuồng trong đầu ấy đi.
Cho dù suy nghĩ trong đầu ấy mê hoặc lòng người tới như thế, kế hoạch của cậu không một kẽ hở tới vậy, chỉ cần Trần Mạn chết rồi… Có ai biết được là kẻ nào đã giết?
Lúc máu tươi đã được rửa sạch, lòng bàn tay sạch sẽ, vậy người chết rồi sao có thể đối chứng cho được, thậm chí cậu có thể tàn nhẫn tra tấn Trần Mạn trước khi cậu ta chết.
Nhưng mà…
Cậu nhớ tới dáng vẻ Tạ Thanh Trình vươn tay ra với cậu.
Nếu như tay cậu nhuốm máu Trần Mạn, Tạ Thanh Trình thật sự không phát hiện ra hay sao?
Nếu như Tạ Thanh Trình phát hiện rồi, còn có thể vươn tay ra với cậu nữa ư…
Khi ấy cậu đứng trong thang máy, nhìn bản thân mặc quân phục đen đậm, mặt mày u ám trong gương.
Cuối cùng cậu vẫn vươn tay ấn nút thang máy đi lên, rời khỏi tầng ngầm lạnh như băng kia.
Đừng giết người…
Cậu nói với khuôn mặt trong gương kia hết lần này tới lần khác, bởi vì sự biến thái chôn vùi quá sâu, ngay cả con ngươi của cậu trông cũng gian ác ma mị.
Đừng giết người.
Đừng khiến tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn nổi nữa…
Cuối cùng rời khỏi nơi ấy tựa như đang chạy trốn.
“Anh Tạ, không sao rồi.” Giờ phút này, Hạ Dư ôm anh, tựa như muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để khiến Tạ Thanh Trình dễ chịu hơn, nhưng lúc cậu thầm thì nói nhỏ, hình như cũng cảm thấy may mắn vì mình vẫn có thể ôm lấy Tạ Thanh Trình như vậy vì chưa nhuốm máu tươi, “Không sao rồi… Chưa có chuyện gì xảy ra hết cả…”
“Anh cứ an tâm ngủ nhé, em về rồi, hôm nay không rời đi nữa. Có em ở đây, sẽ chẳng có chuyện gì hết. Ngủ đi anh…”
Thuốc hạ sốt có tác dụng rất nhanh.
Tới tối, cơn sốt của Tạ Thanh Trình giảm xuống.
Anh nhíu mày, lúc tỉnh dậy phát hiện mình vã một thân mồ hôi ra trong lòng Hạ Dư.
“Sao anh lại…”
“Anh tỉnh rồi?” Hạ Dư nâng tay sờ trán anh, “Trước đó anh phát sốt nên ngất xỉu, anh không nhớ ư.”
“…”
Cậu nói thế, Tạ Thanh Trình lại nhớ ra.
“Anh gặp một người, cô ấy tới đổi ga giường…” Tạ Thanh Trình nâng tay xoa mặt mình, lẩm bẩm bảo, “Cứ như xác sống ấy, còn là người anh biết lúc trước. Chính là nhân viên công tác bị mất tích trong đoàn phim.”
Giọng anh khàn khàn, ánh mắt vẫn hơi tan rã: “Sao lại như vậy chứ…”
Hạ Dư nhìn anh như thế, chợt hiểu, ra là Tạ Thanh Trình bị người quen kích thích.
Cho dù Tạ Thanh Trình vẫn rất yếu, nhưng sự xuất hiện của cô gái ấy thành nỗi phiền lòng của anh, nếu mà không nói rõ, tình trạng của Tạ Thanh Trình e là cũng không thể khá hơn được.
Hạ Dư đưa cho anh một ly nước: “Anh đừng sốt ruột như thế, anh uống chút gì đó trước đi đã.”
Tạ Thanh Trình uống một ngụm.
Hạ Dư nhìn anh chăm chú bảo: “Uống cho hết.”
“…”
Chờ tới khi Tạ Thanh Trình uống hết nước, Hạ Dư mới nói: “Cô ấy là vật thí nghiệm trên đảo.”
“… Cô ấy bị làm thí nghiệm gì?”
“Nhiều lắm, phần lớn người trên đảo đều bị công ty giải trí Hoàng Chí Long mở lừa tới, mấy năm đầu phương pháp điều tra vẫn chưa tiên tiến, bọn chúng bắt rất nhiều thanh thiếu niên, nhất là mấy cô gái, bởi vì Đoàn Thôi Trân thích nữ giới làm thuộc hạ của bà ta hơn. Nhưng cách cảnh sát phá án dần tiến bộ hơn nhiều, Đoàn Thôi Trân muốn bắt được người sống cũng ngày càng khó. Thế nên bà ta bắt đầu lợi dụng mấy người trẻ tuổi này hết lần này tới lần khác, làm đủ thí nghiệm. Tới cuối cùng, cũng như cô gái ấy, lúc tinh thần của mấy cô ấy hoàn toàn bị phá hỏng, nhà nghiên cứu khoa học sẽ cấy chip mệnh lệnh vào đầu bọn họ, tuy rằng mấy cô ấy còn sống, nhưng đã không còn ý thức của bản thân, sẽ bị biến thành người hầu để sử dụng, hoặc là giải phẫu để thành người cải tạo. Cô gái mấy tích trong đoàn phim cũng có kết quả như thế.”
Tạ Thanh Trình: “Mấy cô ấy… Cũng không cứu nổi ư?”
“Không có khả năng.” Hạ Dư đáp, “Não bị phẫu thuật rồi, không còn ý thức riêng nữa.”
Tạ Thanh Trình trầm mặc, một lát sau, anh hỏi: “Lư Ngọc Châu chúng ta gặp ở huyện Thanh Li cũng là người như thế?”
“Cũng gần như thế.” Hạ Dư nói, “Đó là bản sao của Lư Ngọc Châu, sau khi phía bên Hoàng Chí Long ngày càng khó kiếm người, Đoàn Thôi Trân bắt đầu nghĩ thêm cách khác, vì thế bà ta chú ý tới kỹ thuật nhân bản. Mandela đã thử nghiệm rất nhiều lần trong suốt mười mấy năm qua, cuối cùng phát hiện những kẻ nhân bản khác tuy là có thể tạo ra, nhưng rất khó để sống sót và phát triển, càng khó để dạy bảo, không có sức chiến đấu, nhưng gen của Lư Ngọc Châu lại rất phù hợp.”
Tạ Thanh Trình nhớ tới lúc ở tháp truyền thông, Lư Ngọc Châu có từng nói với họ về việc ngẫu nhiên gặp gỡ Đoàn Văn.
Anh chợt không rét mà run: “Chẳng lẽ khi đó Đoàn Văn cứu Lư Ngọc Châu cũng chỉ vì thông qua một cách nào đó, đoán trước được rằng gen của Lư Ngọc Châu đặc biệt thôi ư? Mà sau khi chúng phân tích toàn bộ tổ hợp gen của dì ta, vì để đề phòng có các tổ chức tương tự khác cũng phát hiện ra dì ta nên chúng mới quyết định lấy dì ta làm vật hi sinh lúc tháp truyền thông phát nổ…?”
“Hắn ta chưa từng nói thế.” Hạ Dư bảo, “Nhưng em nghĩ hẳn là vậy. Đoàn Văn vốn chẳng phải nhà từ thiện mà.”
Tạ Thanh Trình lại không nhịn được bắt đầu ho.
Không biết là vì cảm thấy chuyện này đáng sợ quá mức, hay do cơ thể anh vốn đã quá yếu, Tạ Thanh Trình lại chợt thấy buồn nôn, trước mắt cũng choáng váng.
Tựa như có mũi kim đâm xuyên qua sức chịu đựng đã quá giới hạn của anh, Tạ Thanh Trình chợt đẩy Hạ Dư ra, quay người đi, anh muốn giấu, muốn nhịn lại, cuối cùng lại thành cơ thể muốn trả đũa ùa ngược lên—— Anh chống bên mép giường, ho khan dữ dội, anh bịt kín miệng, nhưng không chịu được…
Cuối cùng Tạ Thanh Trình vẫn phải chạy vào toilet nôn.
Một lát sau, cửa toilet phía sau anh mở ra.
Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình mặt mũi tái nhợt đứng trước bồn rửa tay, bước tới, đứng phía sau anh, vòng từ sau ra trước, khoác thêm áo tắm cho anh.
Tạ Thanh Trình ngẩng đầu lên, cặp mắt vì khó chịu mà ửng đỏ, mang theo vết ươn ướt.
Anh liếc Hạ Dư trong gương một cái, bọt nước chảy xuống theo lông mày anh, Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: “Cảm ơn em.”
Hạ Dư nương theo động tác khoác áo tắm cho anh, ôm nhẹ lấy anh.
“Rốt cuộc là anh bị làm sao thế, sao lại nôn tới mức này.”
“Anh mẹ nó cũng không biết, chắc do chuyện Mandela làm khiến người ta kinh tởm quá.” Tạ Thanh Trình lại vốc một vốc nước, rửa sạch gương mặt mình, “Đây không phải triệu chứng do sốt.”
“Hay là mai em cho bác sĩ tới khám luôn…”
“Không được.” Tạ Thanh Trình thở dốc, sau khi anh nôn ra cũng đỡ hơn nhiều, anh dùng giọng rất nhẹ nói, “Đây là đảo Mandela, chẳng những chúng ta phải đề phòng đám bác sĩ đó, tới đồ ăn thường ngày cũng phải cẩn thận.”
Dừng một lát, anh bảo: “Tự anh cũng là bác sĩ, em yên tâm đi, anh biết rõ hết cả, không sao đâu.”
Bệnh tình cụ thể của Tạ Thanh Trình vẫn ít người biết tới, là bí mật được bảo vệ nghiêm ngặt giữ cho tới chết. Cho dù lúc anh trị liệu ở Mỹ, mọi người đều ngầm thỏa thuận giữ kín miệng chỉ bảo rằng cơ thể anh quá yếu cần phải điều trị, còn sử dụng rất nhiều bệnh án giả. Chuyện nhiều cơ quan trong người anh đã suy kiệt, vì tránh cho kẻ khác tra ra manh mối cũng bị giấu nhẹm đi.
Mà khi ấy Hạ Dư bị theo dõi rất nghiêm ngặt, cậu không dám dành quá nhiều ánh mắt quan tâm lên Tạ Thanh Trình, còn giờ dù rằng cậu có biết rõ bệnh của Tạ Thanh Trình, lại vẫn không biết tình hình đã hết sức nghiêm trọng rồi.
Hiện giờ trong tình cảnh này, đương nhiên Tạ Thanh Trình lại càng đề phòng hơn, nhất là hôm qua sau khi Hạ Dư kể chuyện của Đoàn Thôi Trân cho mình, anh lại càng cẩn thận.
Hạ Dư lo lắng là rối rít hết cả lên, ngẩn ra một lát cũng phản ứng lại ngay: “Được. Em không nói nữa.”
Lại không nhịn được bảo: “Nhưng anh thế này…”
“Có thể là do phản ứng đặc thù khi tác dụng của huyết thanh số 2 sắp hết.” Tạ Thanh Trình bảo, “Quan sát mấy ngày trước đã.”
Hạ Dư ậm ừ một tiếng, nhưng một lát sau, cậu lại như chợt nhận ra cái gì đó, mắt hạnh thoáng mở tròn xoe, nhỏ giọng gọi: “… Tạ Thanh Trình.”
“Hửm?” Tạ Thanh Trình nhìn người qua gương.
“…” Mặt Hạ Dư lúc trắng lúc đỏ: “Anh nói… Anh nói xem có phải là do huyết thanh số 2… Thì kiểu vậy…”
“Kiểu nào?” Bởi vì vừa mới đỡ sốt, lại vừa nôn ra, sắc mặt Tạ Thanh Trình hết sức khó nhìn, cảnh này khiến khí thế lúc anh liếc qua có hơi dọa người.
Giọng Hạ Dư càng nhỏ hơn, tay lại xoa xoa lên chiếc bụng phẳng lì của Tạ Thanh Trình.
“Thì… Liệu nó có thể khiến anh… Có… Có khả năng đó…”
“Khả năng nào?” Tạ Thanh Trình vẫn không quay đầu qua.
Hạ Dư chần chừ một hồi, ghé vào bên tai anh bảo: “Thì, nhỡ đâu nó có thể khiến anh có con…”
“… … …”
Tạ Thanh Trình giận tới mức suýt nữa lại nôn ra, ho nửa ngày mới đỡ: “Em điên đấy hả Hạ Dư? Nghĩ gì thế? Thứ nhất, đây là huyết thanh, nó không có khả năng cao siêu thế. Thứ hai——”
Mày kiếm anh dựng lên, trên mặt ông lớn phủ chút huyết sắc nhàn nhạt lộ vẻ xấu hổ lẫn giận dữ, cắn răng hàm nói.
“Mẹ nó anh là đàn ông đấy! Hơn nữa cho dù có là nữ, cũng không có chuyện hôm trước lên giường hôm sau đã ói, em đã hai mươi ba tuổi rồi, việc này em phải có chút hiểu biết chứ!”
Hạ Dư đáp: “Đương nhiên là em biết, nhưng mà huyết thanh số 2 này…”
“Anh cấm em nhắc tới huyết thanh số 2 trước mặt anh nữa đấy!”
… …
Rõ ràng là anh nhắc trước mà.
Nhưng Hạ Dư thấy sắc mặt anh tái nhợt khó nhìn, sao còn có thể nói thêm gì nữa, cậu vội vàng dỗ dành anh Tạ của cậu mấy câu, dỗ cho anh của cậu quay về giường nằm.
Đêm ấy, trong lòng Tạ Thanh Trình cũng buồn bực, phát sốt thì thôi, chắc qua hôm sau là khỏi, nhưng cái cảm giác buồn nôn hết lần này tới lần khác này thật sự rất kỳ quái.
Chuyện mang thai thật sự quá nực cười, hoàn toàn không thể xảy ra được.
Nhưng rốt cuộc là vì sao lại như vậy?
Vì sao phản ứng này lại xảy ra sau khi anh lên giường với Hạ Dư chứ? Đây là phản ứng bệnh lí đặc biệt nào đó à…
Cuối cùng ngẫm mãi vẫn chẳng hiểu được.
Buổi tối Hạ Dư lại muốn ôm anh ngủ, anh không đồng ý.
“Anh không quen bị người ta ôm.”
Dù sao có ông lớn nào thích được ôm vào lòng để ngủ đâu? Hơn nữa nhớ tới Hạ Dư lại còn cảm thấy có thể vì đêm qua anh lên giường với cậu nên đã có thai, Tạ Thanh Trình càng không bằng lòng.
Những lúc này Hạ Dư rất thấu hiểu lòng người, cậu không ngần ngại dang hai tay ra: “Thế anh ôm em ngủ đi.”
Tạ Thanh Trình: “…”
Cứ nghỉ ngơi như thế mấy hôm, bệnh tình của Tạ Thanh Trình dần ổn định lại.
Nhưng không hiểu sao cảm giác gờn gợn mắc ói vẫn còn.
Hôm ấy Hạ Dư thấy anh ngủ ngon giấc, cũng không phát sốt thêm nữa, cuối cùng mới thả lỏng nỗi lòng hơn chút, sáng sớm rời khỏi phòng, lại tới phòng thí nghiệm đúng giờ như bình thường một lần nữa.
Nhưng lúc nghỉ trưa, cậu bỗng dưng nghĩ đến gì đó, sau khi suy nghĩ một hồi, cậu đi xuống nơi cung cấp hàng hóa dưới tầng…