Trong phòng họp tầng cao nhất sạch sẽ ngăn nắp, buổi diễn thuyết đang tiến hành.
Hai tổ chức dùng hình thức rút thăm để quyết định thứ tự trình bày, công ty Hạ Dư bắt đầu đầu tiên.
Anthony và mấy đồng nghiệp bắt đầu giới thiệu về thuốc họ nghiên cứu ra. Báo cáo này kéo dài một thời gian rất lâu, cần nhiều người trong đội phối hợp trình bày, chuyên gia nghiên cứu khoa học dưới sân khấu và đối thủ cạnh tranh có thể đưa câu hỏi hoặc thắc mắc với họ bất cứ lúc nào.
Nhóm Hạ Dư có ưu thế hơn người khác, bởi vì kẻ phục tùng số 2 vốn là thuốc do tổ chức nghiên cứu Mandela của Đoàn Văn chế tạo, tự tạo thuốc điều trị cho thứ của mình, nói khó nghe một chút thì chính là thi cho nhìn sách.
Tuy rằng Trần Mạn không có kiến thức chuyên ngành nhưng cậu đảo mắt nhìn vẻ mặt của mọi người ở đây đã nhạy bén biết được nhóm Anthony thuyết trình có thể nói là chẳng chê vào đâu được rồi.
Vấn đề chuyên gia nghiên cứu đưa ra cũng được, mà nhà nghiên cứu khoa học của phòng thí nghiệm phản bác cũng thế, Anthony đều trả lời hoàn hảo.
Vẻ mặt Trần Mạn càng lúc càng căng thẳng…
Chẳng lẽ thuốc bọn họ nghiên cứu lại không có điểm nào để bắt bẻ được ư?
“… Trên đây là số liệu đã được chúng tôi giải thích rõ.” Anthony mỉm cười kết thúc diễn thuyết, còn lịch sự cúi người với Tiểu Ngũ đưa ra câu hỏi.
Hạ Dư ngồi dưới sân khấu, vẻ mặt lạnh nhạt quan sát hết thảy việc này—— Cậu biết nội tâm Anthony giờ phút này đang bày ra trò giễu cợt thế nào.
Ba năm qua, cậu đã hiểu được một chút quá khứ của hai vị anh em họ này thông qua Anthony. Cậu biết Anthony oán hận Tạ Thanh Trình đến mức nào, chỉ e buổi diễn thuyết lúc này đã biến thành sân khấu bao năm trước trong mắt Anthony rồi, trên sân khấu chẳng hề có hoàng tử chơi dương cầm, hết thảy mọi thứ đều hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay Anthony.
Mãi cho tới khi——
“Giáo sư An, tôi có một vấn đề.”
Sắc mặt Anthony thay đổi.
Mà người cũng thoáng thay đổi vẻ mặt vì giọng nói này là Hạ Dư.
Hạ Dư có chút không ngờ tới, chút thích thú, cùng với ác ý lẫn hận ý vô tận… Còn thêm cả chút đùa giỡn dâm loạn, nhìn về phía người đàn ông kia.
Tạ Thanh Trình dựa vào ghế tựa trong phòng hội nghị, trong tay còn cầm một cây bút máy vừa mới làm xong một vài tính toán viết thử trên giấy, dưới hàng mày đen nhánh của anh là một đôi mắt lạnh lẽo trầm tĩnh, phản chiếu số liệu phức tạp trên màn hình lớn ở sân khấu.
“Tôi muốn làm phiền cậu giải thích một chút, số liệu nhóm thứ ba hàng đầu tiên, quý công ty làm sao có được.”
Môi mỏng mở ra khép lại, giọng không vang, xuyên qua micro trước ngực vững vàng truyền ra ngoài.
“Giá trị này rất hợp lí, nhưng hình như cũng không có thứ gì để làm nền tảng chứng minh hết cả. Giống như…” Thắc mắc của Tạ Thanh Trình như một con dao phẫu thuật sắc bén, chĩa thẳng vào ổ bệnh tối thẳm.
“Đã có người biết từ đầu rồi báo lại số liệu này cho mọi người vậy.”
Mọi người thoáng sửng sốt, sau đó lục tục có kẻ phản ứng lại, đều lắp bắp hoảng sợ, bắt đầu bàn tán.
Giá trị này không đáng chú ý lắm vì nó rất nhỏ, xung quanh lại hết sức hợp lí, tất cả mọi người không hề để ý đến, đều chấp nhận rằng nó chính xác chứ không cần bất cứ điều kiện gì để chứng minh hết cả. Nhưng lúc Tạ Thanh Trình chợt vạch trần điểm này ra, các nhà nghiên cứu khoa học khác bắt đầu tập trung vào số liệu nhỏ cứ như gián điệp này chẳng chớp mắt, đều phát hiện ra khác thường.
“Đúng là thế thật…”
“Nó hoàn toàn là giả thiết dựng lên thôi mà…”
Mọi người trong Mỹ Dục biết rất rõ, thứ này cũng không phải giả thiết chưa kiểm tra kĩ càng mà là vì nhóm Hạ Dư đã chế tạo thuốc điều trị theo phương trình mà Đoàn Văn gửi cho, bọn họ xây dựng các luận cứ giả cho từng giá trị lại không cẩn thận để lộ sơ hở về con số nhỏ bé chẳng đáng kể này.
Kết quả lại bị Tạ Thanh Trình phát hiện ra…
Anthony xuyên qua mọi người đối diện với đôi mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình, trong đôi mắt lập lòe hận thù mãnh liệt.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, vừa nhanh chóng suy nghĩ cách để giải thích, vừa nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình.
Giờ phút này, bên tai anh ta lại như truyền tới tiếng đàn của rạp chiếu phim thiên đường giống như ác mộng thời thơ ấu với anh ta ấy…
Lại là Tạ Thanh Trình.
Lại là anh ta!
Nhưng hiện giờ không phải lúc để nhắc tới thù riêng với Tạ Thanh Trình. Anthony nhanh chóng thả lỏng cơ mặt mình, nặn ra nụ cười cẩn thận.
“Điều này… Quả là sơ suất của bọn tôi. Giá trị này đã được chúng tôi kiểm chứng từ lần đầu tiến hành thí nghiệm rồi, nhưng lúc chúng tôi sửa sang lại tài liệu thì quên mất nó. Có điều không cần phải lo lắng, chỉ là một giá trị nhỏ mà thôi, tôi vẫn nhớ đầy đủ lập luận, hiện giờ tôi có thể bổ sung thêm chứng cứ.”
Anthony nói xong, mời trợ lí bước lên hỗ trợ dựng thiết bị thí nghiệm.
“Giáo sư Tạ, anh giỏi thật đấy…” Tiểu Ngũ ở bên cạnh vui vẻ ngút trời, nhưng tới khi cậu quay qua chợt trông thấy Tạ Thanh Trình cúi đầu nhíu mày lại, sắc mặt tái nhợt tựa băng, cứ như bất chợt thấy không được khỏe vậy.
“Giáo sư Tạ?”
“… Tôi không sao.” Sau một lát, Tạ Thanh Trình nâng mắt lên lần nữa, nhìn về phía bục diễn thuyết.
Nhưng trên trán anh đã bắt đầu rịn mồ hôi mỏng dần chảy xuống.
Hạ Dư nói là sự thật…
Chỉ vì khi nãy anh phản bác lại bài diễn thuyết của Anthony, viên thuần thú Hạ Dư cho anh uống đã phát huy tác dụng, hiện giờ trong cơ thể anh dâng lên sự sôi sục dòng máu biến thái, mà loại thuốc độc ấy cứ như đang nhanh chóng lan tràn ra khắp cơ thể anh vậy.
Anh mở quyển sổ ra, liệt kê thêm một vài lỗ hổng trong bài diễn thuyết của nhóm Anthony. Tạ Thanh Trình cắn môi dưới, mặt trắng bệch, cố gắng giao quyển sổ lại cho tiểu Ngũ.
“Trên này còn một vài điểm, cậu hiểu được hết chứ?”
Tiểu Ngũ lập tức xem thử một lần, nhất thời mở mắt tròn xoe: “Oa…”
“Xem hiểu là được rồi, chờ bác sĩ An nói xong nội dung hiện tại, cậu lại nhắc từng khụ…!”
Tiểu Ngũ lại ngạc nhiên: “Giáo sư, anh, anh có ổn không thế…?”
“… Không, không sao.”
Xem ra loại thuốc này đúng là do kỹ thuật khoa học ngầm của kẻ điên nghiên cứu tạo ra, cho dù không phải tự bản thân anh phản kháng lại nhóm Hạ Dư, gần như chỉ là để người khác làm thay việc cho mình, nó cũng vẫn phát huy tác dụng trên người anh được.
Cứ thế thì để cho tiểu Ngũ lên tiếng thay cũng chỉ vô nghĩa.
Tạ Thanh Trình cắn răng, miễn cưỡng nhẫn nhịn sự giày vò khốn khổ này, chỉnh chậm nhịp thở.
“… Bỏ đi, không sao cả, vẫn để tự tôi nói thì hơn. Tự tôi… Tự tôi hiểu rõ hơn.”
Tiểu Ngũ sốt ruột hẳn: “Nhưng sắc mặt anh không khỏe lắm… Hay là, anh vẫn ra ngoài nghỉ ngơi một lát trước đi? Ở đây còn có bọn tôi nữa cơ mà.”
Tạ Thanh Trình lắc đầu, tập trung sức chú ý, dời tầm mắt lên màn hình lớn lần nữa. Anh vẫn có thể cố gắng…
Sự khác thường của Tạ Thanh Trình cũng khiến Trần Mạn để ý.
Trần Mạn: “Anh à, anh sao thế? Cơ thể không thoải mái à?”
Tạ Thanh Trình: “… Tụt huyết áp, một lát là khỏe thôi.”
Trần Mạn nghi ngờ nhìn gương mặt anh, giơ tay chạm nhẹ vào trán anh.
Giờ phút này Tạ Thanh Trình không chịu nổi sự kích thích ấy, vừa bị Trần Mạn sờ vào trán cả người đã không chịu được run lên nhè nhẹ, anh lập tức nghiêng mặt đi.
“Anh bảo anh không sao, lo việc của các em đi.” Ánh mắt anh dần bén lửa, tan băng, cắn răng tự chống đỡ bản thân mình.
Mà cảnh này chắc chắn đều lọt cả vào mắt Hạ Dư.
Hạ Dư xuyên qua bàn hội nghị lớn đối diện dùng một vẻ mặt kì quái, khó dò xem xét phản ứng của Tạ Thanh Trình.
Trong cả bài báo cáo chỉ có mỗi mình cậu biết trên người Tạ Thanh Trình đã xảy ra việc gì.
Cậu dùng loại thuốc có thể thu phục vật sống mạnh mẽ nhất, loại thuốc ấy là dùng máu cậu bào chế, chỉ có mỗi cậu có thể khống chế tốt trong lòng bàn tay. Lúc ở Australia, viên thuần thú chỉ dùng trong phòng huấn luyện tư nhân của Hạ Dư, chuyên dùng để hỗ trợ điều khiển động vật, huấn luyện Huyết Cổ.
Nhưng viên có vị hoa hồng này thì khác, đây là loại thuốc cậu bào chế ra lần nữa trong hai tháng Tạ Thanh Trình cùng vào cùng ra với Trần Mạn, ngoại trừ sức khống chế ra, còn có một vài hiệu quả đặc biệt cậu muốn tác dụng riêng biệt lên cơ thể Tạ Thanh Trình nữa. Cậu vốn cũng không muốn dùng tới thủ đoạn này ở trong hội nghị… Cậu mong rằng Tạ Thanh Trình sẽ biết khó mà lui. Nhưng Tạ Thanh Trình không làm vậy…
Là Tạ Thanh Trình ép buộc cậu.
Hiện giờ cuối cùng cậu cũng để anh uống vì để ngăn cản Tạ Thanh Trình giúp đỡ Trần Mạn thông qua được kiểm duyệt tên thương hiệu.
Cậu đã nói rõ với Tạ Thanh Trình đừng có nghĩ tới việc thách thức, không thể phản bác mình, nếu không thứ này sẽ khống chế ngày càng mạnh, kết quả cuối cùng chính là dẫn lửa thiêu thân.
Nhưng Tạ Thanh Trình vậy mà vẫn lựa chọn làm việc cho Trần Mạn.
Anh vẫn lựa chọn nhẫn nhịn chịu khổ, cho dù có mất mặt, cũng muốn đánh bại hạng mục của đối thủ…
Người nọ là quá chính nghĩa hay quá ngốc nghếch vậy?
Hay là…
Quá quan tâm tới cậu lớn nhà họ Trần, cảnh sát Trần của anh?
Đầu lưỡi Hạ Dư lẳng lặng liếm vào vách khoang miệng, cậu nhìn không chớp mắt, xem xét Tạ Thanh Trình thâm sâu chẳng đổi hứng thú, như đang dùng ánh nhìn ấy dạy dỗ lại người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường, thậm chí có thể nói là cố chấp này.
Tạ Thanh Trình… Anh nhất định phải đối đầu với tôi chứ gì?
Cho dù mất hết mặt mũi, đầu rơi máu chảy, anh cũng muốn bảo vệ anh ta, bảo vệ bạn trai Trần Diễn của anh, đúng chứ?!
Lòng đố kị thiêu đốt trái tim Hạ Dư, sự cứng cỏi và lạnh như băng giữa mặt mày ấy khiến đôi mắt Hạ Dư cũng tối đi.
Anh nhất định phải chọn con đường này ư… Tạ Thanh Trình?
Anh thật sự chịu nổi sao…
Anthony đã diễn thuyết xong, vừa thả lỏng một hơi, nghĩ rằng kết thúc rồi.
Mà lúc này, ánh mắt Tạ Thanh Trình dời khỏi gương mặt Hạ Dư, chậm rãi, đặt lên người Anthony.
Anh nói: “Được rồi. Tiếp theo tôi vẫn còn vấn đề thứ hai hỏi cậu.”
Hạ Dư: “…”
Anthony: “…”
Tổng cộng Tạ Thanh Trình tìm ra sáu điểm đáng ngờ về loại thuốc công ty Hạ Dư bào chế, anh không hề để lại, bắt đầu hỏi từng câu một, lời lẽ ngắn gọn, sắc bén, dần dần dồn Anthony vào đường quẫn bách.
Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy biểu hiện của Tạ Thanh Trình thật sự quá xuất sắc, anh tựa như một cao thủ ra chiêu sắc sảo, từng chiêu từng cách đều nhắm thẳng vào huyệt tử của Anthony—— Dù sao về mặt nghiên cứu RN-13, có mấy ai trong nước vượt qua được anh chứ? Anh là người bị hại nặng nề nhất, là Sơ Hoàng hiếm ai biết tới.
“Nếu vấn đề về liều lượng thay đổi này cậu không giải quyết được.” Tạ Thanh Trình ho nhẹ một tiếng, giọng hơi khàn khàn, hô hấp cũng dồn dập, nhưng anh cố hết sức để nhịn sự thống khổ do Huyết Cổ khống chế lại, không để người ta nhận thấy mình đang vùng vẫy, “Thế thì… Giáo sư An, kết luận thứ hai mươi bảy của cậu cũng không thể vững chắc được.”
Anthony: “…”
“Vậy nên tới giờ, bài thuyết trình về loại thuốc này, cậu… Có ba điểm, vẫn đang… Tsk…!”
Anh phản bác lại hạng mục của Hạ Dư quá nhiều, vậy nên lại gây thêm một đợt tăng hiệu quả khống chế, trong lúc anh không ngừng đặt nghi vấn ra với Anthony đã phát tác tới lần thứ bảy rồi.
Ảnh hưởng của viên thuần thú với anh đã vượt xa 59 độ hương mơ…
Sức mạnh ấy thực sự quá mạnh mẽ… Hốc mắt Tạ Thanh Trình chịu đựng đỏ bừng lên, anh nhắm mắt lại, che giấu tiếng thở dốc không thể khống chế nổi bằng một tiếng ho nhẹ.
“…” Nghỉ một lát, anh vẫn cố gắng tiếp tục bổ sung thêm: “Giáo sư An, cậu vẫn chưa đưa ra được lập luận cho ba điểm này, nếu cậu không thể bổ sung thêm chứng minh, thế thì theo lý mà nói loại thuốc cậu kiểm duyệt hôm nay cũng đành phải… Tạm dừng bước chân, cần tiếp tục… Hoàn thiện thêm nữa.”
Anthony đứng thẳng bất động ở nơi ấy cứ như một bức tường đất tróc mất lớp sơn.
Chủ nhiệm hội nghị kiểm duyệt hỏi anh ta có thể bổ sung thêm tại chỗ không, nhưng mấy điểm cuối cùng Tạ Thanh Trình nhắc tới thật sự như lưỡi dao đâm thẳng vào điểm yếu, tuyệt đối không thể nào cứu vãn lại nổi trong thời gian ngắn như thế.
Anthony chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó bảo: “… Giáo sư Tạ, nếu như thuốc của tôi đã đạt tới mức hoàn mĩ rồi thì e là đã có thể đưa ra thị trường luôn. Có điều chúng tôi đã nhận được nhiều góp ý quý giá rồi, vậy nếu thông qua kiểm duyệt, chúng tôi có thể nhanh chóng điều chỉnh lại những vấn đề nhỏ này. Việc này ban tổ chức có thể tin tưởng bọn tôi hoàn toàn.”
Chủ nhiệm mỉm cười đáp lại anh ta, nụ cười kia rất hòa nhã, đúng như Anthony đã nói, hiện tại xem ra thuốc họ trình bày đã được tám mươi điểm, vượt xa công ti tới kiểm duyệt thuốc lúc trước, bọn họ có thể trông thấy Hạ thị rất có thành ý, cũng rất có trình độ.
“Tốt lắm, thế thì vất vả cho bác sĩ Anthony rồi. Chúng tôi đã biết rất toàn diện về sản phẩm của quý công ti.”
Chủ nhiệm nhìn đồng hồ, đã gần hai tiếng trôi qua.
Vì thế ông ta đứng dậy: “Tiếp theo là bài báo cáo của phòng nghiên cứu Mỹ Dục, trước khi bắt đầu mọi người có mười lăm phút để nghỉ ngơi. Sau mười lăm phút mong mọi người quay lại nơi này đúng giờ.”
Nói xong ông ta tiến lên nhiệt tình bắt tay với Anthony, vỗ vỗ vai đối phương coi như cổ vũ.
Tạ Thanh Trình thoáng thả lỏng, lần nghỉ ngơi này với anh mà nói thật sự quá mức quan trọng, dù sao lượt tiếp theo chính là bài diễn thuyết của anh, với tình trạng hiện tại của anh nếu như không làm dịu lại được thì anh sẽ khó mà chịu tiếp nổi.
Nhân lúc những người khác chưa bắt chuyện với anh, anh gắng gượng cơ thể hơi run rẩy đứng dậy, chịu đựng sự tra tấn biến thái khống chế không cho kháng cự này, bước tới toilet.
Nhưng mà anh còn chưa đi được mấy bước, Hạ Dư bỗng dưng vụt đuổi theo, chẳng để Tạ Thanh Trình kịp phản ứng đã đặt tay lên người anh.
“Giáo sư Tạ…”
Lúc này Tạ Thanh Trình vốn đang căng cứng người khống chế sự suy yếu của mình, chợt bị Hạ Dư chạm vào, phản ứng lại rất lớn, chợt đẩy mạnh Hạ Dư ra.
“Cậu làm gì thế…”
Hạ Dư ở gần quan sát anh mới phát hiện ra trên trán anh đã đầy mồ hôi mỏng, môi đang run run, anh có thể che giấu sự tan vỡ của mình, nhưng không thể nào cản sự ửng đỏ lộ ra từ dưới làn da khiến người ta lưu luyến không thôi.
Hạ Dư chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng đã bùng lên với xu thế lan ra cả đồng cỏ.
Cậu thật sự khó lòng tin nổi rằng thế mà sau khi bản thân trở về lại luôn nhẫn nhịn chưa từng chạm vào anh.
Bởi vì nỗi lòng không cam chịu, bởi vì nỗi oán hận bị vứt bỏ, bởi vì tự tôn nực cười… Cậu từng nghĩ rằng phải giẫm đạp lên hết thảy của Tạ Thanh Trình, kể cả là lời xin lỗi hay là quá khứ giữa hai người họ khi ở trước mặt Tạ Thanh Trình.
Vì thế cậu châm chọc khiêu khích, nói ra những lời tuyệt tình nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là trong lòng khao khát Tạ Thanh Trình khao khát sắp chết rồi, lại vẫn móc mỉa anh, lòng như quả nho chua bảo rằng chẳng còn hứng thú.
Kết quả cứ như tên ngốc chắp tay dâng báu vật lên cho Trần Mạn.
Mãi cho tới giờ phút này cậu mới nghĩ thông, cho dù cậu có muốn trả thù Tạ Thanh Trình cũng không cần phải đẩy anh ra xa, cậu có thể phá hủy hết tất cả những cố gắng Tạ Thanh Trình làm cho Trần Mạn cơ mà.
Cậu có thể khiến Tạ Thanh Trình còn nhục nhã hơn, khiến Trần Mạn thống khổ… Đúng, cậu vốn không cần phải đè nén bản thân mình. Thậm chí cậu không cần phải quan tâm tới Tạ Thanh Trình đang ở bên ai, có ở bên Trần Mạn thì đã làm sao? Về mặt này cậu vốn dĩ đã chẳng có giới hạn gì, cho dù phải sa đọa tới mức vụng trộm dâm loạn, cậu cũng nhất định phải suy đồi đạo đức cùng với Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình là của cậu… Tạ Thanh Trình vốn dĩ là của cậu!
Trong mắt Hạ Dư lộ ánh nguy hiểm, tiếc là khả năng nhận định của Tạ Thanh Trình giờ phút này đã giảm xuống, chẳng hề chú ý tới vẻ mặt khác thường mà người trông lịch sự lại bại hoại này để lộ ra, chẳng chút đề phòng.
Hạ Dư bỗng dưng dán sát vào anh bảo: “Giáo sư, anh đã vậy rồi, tới lát nữa còn có thể lên sân khấu phát biểu được ư?”
“Không phiền cậu lo, chỉ cần tôi muốn làm thì tôi có thể làm được.” Mặt Tạ Thanh Trình tái nhợt.
“Vậy ư?” Hạ Dư dán vào bên tai anh nhẹ giọng nói, “Đáng kính ghê, anh vẫn tận tụy như thế nhỉ.”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình hung dữ đâm thẳng vào cậu, ngay cả sức mắng người anh cũng chẳng muốn phung phí nữa, trong lúc choáng váng anh nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Không phải là anh đang biết rõ còn cố hỏi đấy à…”
Người trong hội trường ra ngoài đi dạo, đi mua cà phê, đến toilet lục tục đứng dậy, Hạ Dư dán vào Tạ Thanh Trình ngày càng gần, dùng giọng nói như thầm thì trầm thấp bảo: “Tạ Thanh Trình, anh biết rõ là phản bác tôi sẽ khiến tác dụng này tăng lên gấp bội, lại vẫn làm chuyện này hết lần này đến lần khác trong hội trường, tôi thấy anh thật sự rất muốn ôn lại giấc mộng uyên ương khi xưa với tôi đấy.”
Dừng một chút, lại bảo: “Cơ mà tôi nhớ giáo sư Tạ thật sự là người chẳng biết thỏa mãn gì hết cả, hẳn đã chán ngấy Trần công tử rồi nhỉ, chắc nên đổi gu rồi đấy, thế tôi đây nể tình phần tình cảm mà chúng ta đã từng có đành cố gắng hi sinh thời gian hội nghị tiếp theo vậy… Tìm một văn phòng trống, ôn đủ lại từng chuyện xưa ngọt ngào giữa hai ta với anh nhé… Được chứ?”
Tạ Thanh Trình lạnh lùng đáp: “Cút!”
Vừa nói ra lời này, anh cũng nhận ra bản thân vừa cãi lại lời Hạ Dư nói.
Anh vốn đã rất mất sức rồi, nhưng câu “Được chứ” khi nãy Hạ Dư nói ra lại bị anh phản bác lại chẳng chút suy nghĩ, tác dụng của loại kỹ thuật khoa học ngầm kia lại dấy lên, Tạ Thanh Trình chợt dừng bước chân, chỉ cảm thấy trước mắt mình đều hóa thành màu sặc sỡ, hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì hết, xương trong người như chợt bị dung nham nung chảy, nhất thời đứng cũng không vững, cả người ngả về phía trước.
Hạ Dư chính là đang chờ đợi khoảnh khắc này, cậu dang tay ra, dùng vẻ dịu dàng lại thân thiết tuyệt đối trong mắt người ngoài, ôm đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Tạ Thanh Trình.
“Ơ kìa, giáo sư Tạ làm sao thế?”
Tiếng động này quá lớn, khiến cho mấy chuyên gia già bên cạnh cũng liếc mắt qua.
“Bị sao vậy?”
Hạ Dư vừa không đổi sắc mặt ôm chặt lấy Tạ Thanh Trình, vừa thản nhiên ung dung đáp lời: “Không sao không có chuyện gì hết, anh ấy không ăn sáng nên hơi váng đầu thôi. Tôi đưa anh ấy tới phòng nghỉ dưới tầng uống ít đồ ấm là được rồi.”
“Thế nhanh lên nhé, hội nghị sắp bắt đầu rồi đấy.”
Hạ Dư cười bảo: “Được, tôi sẽ canh thời gian giúp anh ấy mà.”
Nói xong lại tiếp tục dùng dáng vẻ thân thiết kia đưa Tạ Thanh Trình vào trong thang máy xuống tầng.
Lúc cậu xoay người, trong chớp mắt cửa thang máy mở ra, gương trong ấy phản chiếu lại khuôn mặt cậu bất chợt thay đổi tại nơi không người nhìn thấy.
Nụ cười mang theo vẻ chân thành trên gương mặt ấy chỉ chớp mắt đã hóa âm trầm, thú tính, hỗn loạn, điên cuồng…
Cậu nhìn bản thân trong gương, còn cả Tạ Thanh Trình dựa vào lòng mình chẳng giãy giụa nổi.
“Đừng cử động, cơ thể anh yếu vậy rồi, càng động thì lại càng mất sức thôi.”
Tạ Thanh Trình run giọng nói: “Hạ Dư… Cậu điên rồi… Cậu đang cố tình!”
Hạ Dư cười mà chẳng đáp, rủ mi xuống, nhẹ nhàng hôn phớt lên hàng mi anh: “Đúng rồi, biết vậy là tốt đấy. Ngoan chút đi cưng, cũng đã sắp ba năm rồi… Bây giờ… Nên để chồng anh yêu thương anh cho trọn vẹn chứ.”