Chính ủy Vương nheo mắt lại: "Giáo sư Tạ."
Tạ Thanh Trình nói: "Chuyện điều tra tập đoàn Hạ thị liên quan tới nước nghe lời, tôi đã biết rồi. Video trong villa nghỉ dưỡng tôi cũng đã hiểu rõ."
Chính ủy Vương: "Tiểu Diễn nói cho cậu à?"
"Phải."
Chính ủy Vương ra hiệu cho nữ cảnh sát lấy ghế dựa tới cho Tạ Thanh Trình: "Ngồi đi."
Vẻ mặt ông lão có vẻ mệt mỏi—— Trần Mạn tham gia đội cảnh sát Quảng Thị, lúc đột nhiên điều tra ra kho hàng tập đoàn Hạ thị có thuốc vi phạm lệnh cấm, sau đó đã chủ động xin chiến đấu, yêu cầu được truy đuổi con thuyền của Hạ Dư trên biển. Lần hành động này cần rất nhiều lực lượng cảnh sát, cấp trên chẳng có lí do gì để từ chối, hiện tại Trần Mạn đã tới vùng biển quốc tế cùng với các chiến hữu của cậu ta luôn rồi.
Chính ủy Vương đương nhiên hi vọng cháu trai mình có thể có triển vọng xán lạn, dù sao người anh trai cùng cha khác mẹ của Trần Mạn lúc trước cũng tài giỏi như thế, hồi nhỏ Trần Mạn không bằng anh trai, người khác không dám nói ở ngoài mặt thôi, chứ lúc riêng tư vẫn có kẻ chê cười cháu trai chính ủy Vương kém cỏi, còn không bằng đứa con của một người phụ nữ bình thường sinh ra nữa.
Nhưng mà mong cháu ngoại có thể tiến bộ hơn thì mong, ông cũng không hi vọng Trần Mạn thực sự gặp nguy hiểm gì cả. Ông từng khuyên Trần Mạn, nhưng sau khi Trần Mạn biết tới sự thật bị hãm hại ở villa, đã khăng khăng phải tra rõ chuyện nhà họ Hạ, ông cũng không ngăn nổi.
Chính ủy Vương: "Tình hình rất nguy cấp, chúng tôi không nói nhiều lời khác nữa. Cậu nắm chắc có thể định vị con thuyền được mấy phần? Ngay cả điện thoại mẹ của cậu ta mà cậu ta còn không nhận."
Tạ Thanh Trình không đáp, cũng không giải thích gì, lấy điện thoại ra, đặt lên bàn: "Gọi thử là biết thôi."
Anh hai Vệ nheo mắt lại, với ánh mắt sắc bén giám định gay trong đám đàn ông của anh ta, lúc trước anh ta đã cảm thấy quan hệ giữa Hạ Dư và Tạ Thanh Trình không bình thường rồi, khi đó hai người dây dưa trong phòng nghỉ, tuy nói là vì tác dụng của thuốc kích dục, nhưng không khí lại rất vi diệu, hiện tại xem ra, hai người này đúng thật là như anh ta đoán.
Đương nhiên, chuyện này mọi người thấy rõ lại chẳng nói ra, đều là người thông minh, sao phải đâm thủng cửa sổ giấy ra thế làm gì.
Chính ủy Vương vẫn có sự đề phòng nhất định với Tạ Thanh Trình: "Vậy nếu quan hệ của cậu và Hạ Dư đã thân thiết đến thế, nguyên nhân tới giúp chúng tôi là gì."
Tạ Thanh Trình: "Thứ nhất, chuyện xảy ra ở villa có liên quan tới tôi. Thứ hai, chuyện nước nghe lời có liên quan tới tôi. Thứ ba..." Anh dừng lại, một lát sau, mới tiếp tục nói, "Hai mươi năm trước, cha mẹ tôi chết vì âm mưu của tổ chức Đoàn Văn, mà trước mắt xem ra, Lữ Chi Thư rất có thể cũng là một trong những người hợp tác với Đoàn Văn—— Tôi muốn biết được chân tướng đã chờ đợi suốt hai mươi năm ấy. Bởi vì chân tướng đó có liên quan tới cha mẹ tôi."
Sau khi chính ủy Vương nghe xong, dựa ra sau ghế, thở dài gật nhẹ đầu.
"Được... Nếu đã nói như thế..."
Gương mặt ông thoáng thả lỏng lại.
"Thế thì, cậu quả thật có thể... Thử một lần."
Nhưng chính ủy Vương đồng ý rồi, Tạ Thanh Trình lại không lập tức gọi điện ngay.
Anh nhìn vào mắt chính ủy Vương, dáng hình cặp mắt kia có chút tương tự với Trần Mạn. Tạ Thanh Trình nhớ tới tâm trạng bản thân lúc vừa mới nhận cuộc điện thoại của Trần Mạn ở tiền tuyến, biết hết tất cả mọi chuyện.
Khi đó Trần Mạn kể lại trong điện thoại: "Anh à—— Nếu cậu ta thật sự thích anh, cậu ta biết rõ mẹ mình đã làm ra những chuyện gì, vì sao còn muốn vẽ đường cho hươu chạy, phải tiếp tục bán mạng cho gia đình của cậu ta nữa? Cậu ta biết rõ đó là tổ chức phạm tội thế nào cơ mà! Em bắt được cậu ta rồi phải hỏi thử cậu ta xem... Rốt cuộc cậu ta có còn trái tim nữa hay không!"
"Vụ án này liên quan tới cha mẹ anh, anh trai em, thậm chí là chính bản thân Hạ Dư... Chúng ta phải ngăn cản cậu ta trước khi cậu ta tạo thành hậu quả hình sự nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn đến kịp, nếu cậu ta bắt đầu tiến hành giao dịch thật sự rồi, hoặc là che giấu chứng cứ phạm tội, hoặc là gây ra chuyện gì khác, anh Tạ, anh biết đấy." Trần Mạn nói, "Chờ đợi cậu ta chỉ có tử hình mà thôi."
Nhưng Hạ Dư thật sự làm chuyện như thế hay sao?
Tạ Thanh Trình nhớ tới đêm chia tay ở hẻm Mạch Vũ, Hạ Dư ôm lấy anh nói có lẽ bản thân sau này không thể là Hạ Dư được thêm nữa.
Anh nhớ tới trong văn phòng, trước khi mình rời đi, Hạ Dư nói, nếu như em chỉ là muốn sống sót nên không thể không làm như vậy, anh sẽ làm thế nào.
Khi đó câu trả lời của anh là—— Tôi sẽ đối đầu với cậu, vậy nên mong cậu đừng đi.
Tạ Thanh Trình chấp nhận tin tưởng cậu. Anh cảm thấy Hạ Dư không phải là người mà bản thân đã phải chịu khổ, vẫn có thể chấp nhận để người khác cũng phải chịu đựng tai họa tương tự ấy.
Sâu trong lòng anh cũng tin tưởng Hạ Dư sẽ không thật sự đối đầu với anh trở thành kẻ thù của anh.
Cho dù chuyện Lữ Chi Thư làm, dòng xoáy cuốn vào khiến anh cảm thấy phẫn nộ và khiếp sợ, nhưng anh cho rằng chuyện ấy chẳng liên quan gì tới Hạ Dư cả. Trong việc này nhất định có hiểu lầm gì đó, là cảnh sát vẫn chưa chú ý tới.
Vậy nên Tạ Thanh Trình nghĩ rằng, so với lảng tránh mặc kệ, để cho cảnh sát truy đuổi Hạ Dư, khiến cậu tức nước vỡ bờ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn nổi, không bằng bản thân hợp tác với bọn họ, đưa ra một vài yêu cầu có thể vớt vát lại là được, thế thì nếu có nhỡ đâu, anh vẫn có thể bảo vệ Hạ Dư khỏi những thương tổn ngoài ý muốn.
Tạ Thanh Trình bừng tỉnh lại khỏi hồi ức, anh nói với chỉnh ủy Vương: "Tôi có một vài yêu cầu."
"Cậu nói đi."
Tạ Thanh Trình bảo: "Nếu định vị ra được cậu ấy, trước khi có đầy đủ chứng cứ chứng minh Hạ Dư thật sự đã phạm tội, các ông không thể lựa chọn sử dụng bạo lực với cậu ấy."
"Đây là chuyện hiển nhiên."
"Thứ hai, nếu đã có chứng cứ, nhưng Hạ Dư không làm hại cảnh sát, cũng không thể lựa chọn dùng bạo lực với cậu ấy."
Chính ủy Vương và mấy vị cấp cao liếc nhìn nhau, cuối cùng chính ủy Vương nói: "Có thể."
"Thứ ba, nếu thật sự đã tới mức bất đắc dĩ phải ra tay, cảnh sát cũng phải hỏi rõ sự thật với cậu ấy trước, cho cậu ấy cơ hội giải thích."
"Được thôi, việc này chúng tôi cũng có thể làm được."
Tạ Thanh Trình: "Mặc khác, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể nói chuyện trực tiếp với cậu ấy ngay cả là nói chuyện qua điện thoại."
Kiểu nói chuyện qua điện thoại này cũng nằm dưới sự theo dõi của cảnh sát, vốn có lợi chứ chẳng có hại gì với cảnh sát cả, hơn nữa nếu như có nhỡ đâu, cũng sẽ khống chế được tốt, chính ủy Vương cũng đồng ý.
"Cũng không có vấn đề gì, cậu còn yêu cầu gì khác nữa không?"
"Không còn nữa."
"Được rồi." Chính ủy Vương nhìn anh chăm chú, "Thế thì bắt đầu đi."
"Xin hãy đợi một chút." Lúc này cửa lại mở ra lần nữa, lúc này lại là sở trưởng Hồ—— Giờ chuyện cũng đã nghiêm trọng, với vụ án hình sự đặc biệt cấp S này đương nhiên sở trưởng Hồ cũng đến.
Người trong văn phòng ngoại trừ chính ủy Vương ra, trông thấy ông ta đều nhất loạt đứng dậy chào.
Sở trưởng Hồ phất tay, nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình.
"Tôi ở ngoài kia đã nghe thấy điều kiện của cậu rồi. Theo tôi được biết, cậu là con trai của Tạ Bình đúng không?"
Tạ Thanh Trình: "Đúng."
"Tuy rằng trước đó cha mẹ cậu bị giáng chức hai lần, cuối cùng bị điều tới đồn cảnh sát cơ sở, nhưng bọn họ nói tới cùng vẫn là cảnh sát." Sở trưởng Hồ nói, "Tôi muốn hỏi cậu một chút, trong những điều kiện của cậu, vì sao cái nào cái nấy đều là suy nghĩ cho kẻ bị tình nghi."
Tạ Thanh Trình ngồi ngay ngắn trên ghế, giương mắt lên nhìn ông ta: "Bởi vì tôi tin rằng cậu ấy không phạm tội, tựa như tôi tin tưởng hai lần cha mẹ tôi bị giáng chức đều là bị hãm hại vậy."
Giọng anh không vang, ánh mắt cũng rất sắc bén, khí chất vậy mà lại chẳng thua gì một cảnh sát lâu năm quyền cao chức trọng như sở trưởng Hồ.
"Tôi không muốn bên cạnh lại có thêm một người lại phải chịu oan ức nữa."
Sở trưởng Hồ híp mắt lại, người này rõ ràng đang chống đối ông ta, hơn nữa còn chả giả vờ cung kính gì với ông ta hết cả, nhưng trên mặt sở trưởng Hồ cũng không có giận dữ, ông nhìn Tạ Thanh Trình có hơi đăm chiêu, tựa như đang tự ngẫm nghĩ lời nói của Tạ Thanh Trình.
Cuối cùng ông ta hỏi: "Thế thì nếu người cậu tin tưởng này thật sự làm hại cảnh sát, cũng có chứng cứ thật sự, kháng cự không nghe lệnh, thậm chí còn uy hiếp tới tính mạng của người khác như Hoàng Chí Long thì sao."
Tạ Thanh Trình: "Cậu ấy sẽ không làm thế."
Sở trưởng Hồ: "Nếu làm thì sao."
Mấy phần trầm mặc.
Tạ Thanh Trình đáp: "Thế thì tùy mấy ông, xử lí theo luật."
Sở trưởng Hồ vốn mang thái độ chèn ép nhìn anh, sau một hồi lâu, mới đứng thẳng người dậy, nói với anh: "Vậy phiền cậu mang điện thoại cậu ra." Lại quay qua khách sáo gật đầu ra hiệu với chính ủy Vương trước, sau đó mới nói với những người khác, "Tới phòng chỉ huy, kết nối liên lạc với Quảng Thị, thử định vị lại với con thuyền mất tín hiệu xem sao."
Trên vùng biển quốc tế.
Hạ Dư chỉnh lại kênh tín hiệu trên thuyền, dùng chế độ mã hóa, nghe một cuộc điện thoại. Người gọi điện đầu bên kia nói bằng tiếng Anh địa phương khẩu ngữ rất nặng, Hạ Dư trao đổi một cuộc đối thoại đơn giản với hắn ta, để trợ lí đi báo cho thuyền trưởng thay đổi tuyến đường đi.
Cậu biết chuyện đang làm là sai, nhưng cậu không thể bỏ giữa chừng được.
Có một vài thứ cậu hiện tại phải làm xong cho tới cùng.
"Còn khoảng hơn hai giờ nữa chúng ta có thể tới địa điểm hạ neo đối phương chỉ định, đối phương sẽ cho thuyền tiếp cận chúng ta, hoàn thành việc giao hàng trên biển." Trợ lí nói với Hạ Dư như thế.
Hạ Dư đáp: "Tôi rất tò mò người mà đảo Mandela phái tới rốt cuộc là ai đấy."
Đảo Mandela là hang ổ của Đoàn Văn ở Australia, hiện tại Hạ Dư đã biết tên của hòn đảo này, có điều vị trí của hòn đảo này thì lại chưa rõ, biết tên cũng chỉ tương đương là biết một danh hiệu thôi, thật ra cũng chẳng có tác dụng thực tế gì.
"E là cậu không thể thấy mặt bọn họ được đâu." Trợ lí vẫn luôn đi theo Lữ Chi Thư, cô ta đáp lời Hạ Dư, "Những người ra khỏi đảo Mandela làm việc đều đeo một chiếc mặt nạ đặc chế, cũng không nói gì nhiều."
Hạ Dư vừa định nói gì tiếp, điện thoại lại vang lên, cậu nhìn lướt qua, đó là một người liên hệ cậu vô cùng quen thuộc.
Tạ Thanh Trình.
Nội dung tin nhắn: "Lữ Chi Thư bị gọi tới thẩm vấn, tình nghi có kinh doanh thuốc vi phạm lệnh cấm như RN-13 xuyên biên giới. Hạ Dư, nếu cậu không liên quan tới chuyện này, hoặc là có nỗi khổ nào đó, mong cậu trả lời lại điện thoại của tôi ngay."
Ánh mắt Hạ Dư thoáng lay động.
Một lát sau, lại có một tin nhắn gửi tới: "Tôi hi vọng cậu có thể tin tưởng tôi tựa như tôi đã tin tưởng cậu vậy."
Hạ Dư: "..."
Trợ lí trẻ: "Sao thế?"
Hạ Dư: "... Không có gì. Bảo thuyền trưởng tới điểm giao dịch bằng tốc độ cao nhất đi, tốc độ truy kích của cảnh sát nhanh hơn chúng ta, tuy rằng bọn họ không thể định vị chúng ta được hoàn toàn, nhưng có thể xác định được phương hướng đại khái rồi, trao đổi muộn một phút cũng chẳng có gì tốt đẹp với chúng ta hết cả."
Cậu nói xong, thả điện thoại lại vào túi, không trả lời.
Cùng lúc đó. Trong phòng chỉ huy cảnh sát.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi kì tích hạ xuống, mà đồng hồ treo tường trôi qua từng giây, khả năng xảy ra kì tích này cũng đang chậm lại từng bước một.
Tạ Thanh Trình ho khan, cơ thể anh vốn không khỏe, gần đây có thể nói là suy kiệt, thật ra hôm nay anh vốn nên tới Mỹ Dục trị liệu, nhưng mà Hạ Dư xảy ra chuyện, anh mới không thể không cố gắng đi tới cục cảnh sát. Lúc này thần kinh căng thẳng quá độ khiến anh choáng váng từng cơn. Nhưng anh vẫn cố gắng, đợi Hạ Dư trả lời lại——
Anh không lựa chọn lời lẽ khéo léo gì hết cả, cũng không lừa dối Hạ Dư thứ gì hết, anh vẫn nhớ rõ nhưng lời Hạ Dư nói với anh lúc ở trong văn phòng.
Hạ Dư bảo, ở trước mặt anh em luôn chỉ có một tấm lòng chân thành mà thôi.
Bởi vì câu này, Tạ Thanh Trình muốn đánh cược một lần, anh hi vọng tin nhắn bắt nguồn từ sự chân thành như thế có thể khiến Hạ Dư buông bỏ đề phòng, có chuyện gì Hạ Dư cũng có thể nói cho mình nghe... Anh và Hạ Dư cùng nhau gánh vác.
Kim đồng hồ quay hết vòng này tới vòng khác.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Tạ Thanh Trình im lặng nhìn điện thoại, trước mắt vụt qua hình ảnh từng nụ cười xán lạn của Hạ Dư.
"Anh Tạ..."
"Tạ Thanh Trình..."
Anh phải tin tưởng em.
Em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh, mỗi giây mỗi phút em còn sống, em đều sẽ yêu anh, bảo vệ anh.
Điện thoại chợt rung lên!
Gần như tất cả mọi người đều đứng dậy, điện thoại Tạ Thanh Trình không cài mật khẩu, ai cũng có thể nhìn thấy tin nhắn trên đó, cảnh sát trưởng gần điện thoại nhất lấy nó qua.
Sở trưởng Hồ vội vàng nói: "Sao rồi?"
Cảnh sát trưởng: "... Là 10086."
Mọi người: "... Ầy..."
"10086 chết tiệt! Bay cả hồn luôn rồi!"
"..." Nỗi khó chịu của Tạ Thanh Trình dâng lên, không nhịn được lại cúi đầu ho khan.
"Hẳn là cậu ta không trả lời đâu." Chính ủy Vương nói, "Giáo sư Tạ, cậu đánh giá cao quan hệ của mình với cậu ta rồi. Mà tin nhắn như thế cậu ta không đáp lại, cũng đã chứng minh hẳn là cậu ta không phải vô tội, cậu ta đang giúp mẹ cậu ta thoát tội mà thôi."
Tạ Thanh Trình càng ngày càng choáng váng, nhất là khi nãy lại chịu chút kích thích, lúc này sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh. Anh nâng tay đỡ thái dương mình, cố gắng đè cơn choáng váng này xuống: "Chính ủy, tôi mong rằng ông có thể đợi thêm một lát nữa."
"..."
"Tôi... Tin tưởng cậu ấy..."
Vẻ mặt chính ủy Vương phức tạp liếc anh một cái, thật ra lòng dạ chính ủy Vương cũng rất tốt, nhưng mà đôi khi ở vị trí này đã gặp đủ âm mưu kì quái, không thể không làm một vài chuyện cứng rắn, đối mặt với một vị tiểu bối kiên cường và tin tưởng bạn bè đến như thế, trong lòng ông dù sao cũng có chút tôn trọng.
Sở trưởng Hồ nhìn ông hỏi ý kiến.
Chính ủy Vương: "Thế chờ thêm một lát đi."
Tạ Thanh Trình ho khẽ, trong cổ đã xộc mùi máu tươi: "Cảm ơn ông..."
Lại mười phút trôi qua.
Phía bên Hạ Dư vẫn chẳng có hồi đáp lại, gọi điện thoại đối phương cũng không nghe máy, tựa như đối phương đã đưa ra quyết tâm, sẽ không gửi lại bất cứ một tín hiệu nào cho cảnh sát hết cả.
Thành viên trong lần hành động này đã bắt đầu bàn bạc cách giải quyết khác, hoặc là liên lạc khẩn cấp với Quảng Thị, hoặc là liên lạc lại với bên bộ phận kỹ thuật. Máu Tạ Thanh Trình dần lạnh đi như băng... Anh vẫn ngồi tại chỗ, khuôn mặt thiếu huyết sắc, trong tay ong ong lên từng hồi. Nhất thời anh vô cùng khó chịu, cũng không nghe rõ âm thanh xung quanh, anh chỉ biết những người đó đã nổi sát tâm, bắt đầu sắp xếp động thái mới.
Hạ Dư...
Cậu thật sự... Nhất định phải làm thế ư...
Tôi muốn tin tưởng cậu... Hạ Dư... Cậu trả lời đi... Tôi muốn tin tưởng cậu... Tôi muốn giúp đỡ cậu...
Đưa tay cho tôi.
Tựa như lúc ở bên bụi hoa Vô Tận Hạ trước đây vậy, được không?
Hạ Dư...
Tiếng ù tai ngày càng nặng, cảm giác choáng váng cũng ngày càng tăng.
Tạ Thanh Trình chẳng nghe rõ gì hết cả.
Anh không thể không cố sức giữ vững tỉnh táo, không để mình bệnh nặng tới mất ý thức vào giờ phút này. Vậy nên anh không để ý tới, lúc này có một bàn tay vươn qua, cầm lấy điện thoại anh đặt trên bàn.
Là sở trưởng Hồ.
Dù sao sở trưởng Hồ cũng là cảnh sát lâu năm sát phạt quyết đoán, lúc ông hạ quyết tâm sẽ tàn nhẫn, cả kỹ năng lẫn cách đánh vào tư tưởng đều đã được tôi luyện, hơn nữa ông cũng chẳng có tình cảm cá nhân gì với Tạ Thanh Trình và Hạ Dư hết cả, vì thế sự tàn nhẫn lúc phá án của ông đều được bộc lộ hết vào giờ phút này.
Bấy giờ này, ông bỗng dưng có một ý tưởng khác, bảo: "Tôi nghĩ là có thể dùng cách liên lạc khác thử lại một lần nữa. Có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu dùng một lát chứ, giáo sư Tạ?"
"..."
Đầu óc Tạ Thanh Trình rất hỗn loạn, nhất thời anh không nghe thấy sở trưởng Hồ nói gì hết cả, trước mắt là đủ màu sặc sỡ.
Cũng vì Tạ Thanh Trình không lộ vẻ vui giận khó chịu, bị bệnh cũng không lộ ra chút nào. Sở trưởng Hồ hoàn toàn không nhận ra anh đang khó chịu, ngược lại còn cho rằng anh im lặng là đồng ý.
Vì thế sở trưởng Hồ cúi đầu, lấy điện thoại của Tạ Thanh Trình nhanh chóng soạn một tin nhắn mới gửi Hạ Dư, nhưng tin nhắn này không gửi bằng thân phận của Tạ Thanh Trình, mà là dùng tư cách nhân viên làm việc ở cục cảnh sát để gửi:
"Hạ Dư, tôi đề nghị cậu tốt nhất nên quy án tự thú bởi vì có liên quan đến vụ án sản xuất thuốc trái phép, bản thân Tạ Thanh Trình cũng đang ở cục cảnh sát rồi. Tôi biết cậu đang trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát, quyết định không để lộ tín hiệu vốn có của bản thân, thậm chí cậu sẽ nghi ngờ điều tôi nói không phải sự thật, cậu có thể nghi ngờ tới tận lúc cuối cùng, miễn là cậu không lo lắng cho an toàn tính mạng của anh ta. Cậu đừng quên, trong cục cảnh sát có quỷ ẩn náu giết người diệt khẩu không chớp mắt, cậu xem thử cậu có đánh cược nổi hay không."
Lúc này Tạ Thanh Trình mới cố sức thoát khỏi cơn hỗn loạn mơ màng, anh cảm thấy sai sai, muốn ngăn cản: "Chờ một..."
Ngón tay sở trưởng Hồ đã ấn xuống.
"Chờ một chút!"
Cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng, giành lấy điện thoại, đập vào mắt là dòng báo "Đã gửi" chói mắt.
"..."
Tin nhắn đã gửi đi thành công rồi.
Sắc mặt Tạ Thanh Trình nhất thời tái nhợt chẳng giống người sống, anh siết điện thoại, nhìn thấy câu chữ trên màn hình, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.
"Sở trưởng Hồ, ông không thể làm vậy được... Ông không nên lừa cậu ấy."
Anh lấy lại bình tĩnh, mặt trắng bệch muốn gửi thêm một tin nhắn bổ sung.
Nhưng sở trưởng Hồ lập tức cản anh lại: "Cậu làm gì thế?"
"Tôi phải kể sự thật cho cậu ấy."
"Không thể!" Sở trưởng Hồ quả quyết từ chối, "Vụ án này của chúng tôi cần nhanh chóng điều tra phá án, nếu hiện giờ cậu gửi thêm tin nhắn bổ sung, tình hình sẽ trở nên hết sức hỗn loạn."
"..."
"Chúng tôi đã đồng ý với cậu, lúc bắt giữ cậu ta nếu không bất đắc dĩ sẽ không dùng tới bạo lực, tôi biết cậu để ý việc cậu ta tin tưởng cậu, nhưng cậu có thể yên tâm, vả lại cảnh sát chỉ không muốn khiến cậu ấy phạm thêm sai lầm lớn hơn nữa mà thôi. Chuyện này không thể thất bại trong gang tấc được, chúng ta phải nắm chắc cơ hội tốc chiến tốc thắng."
"Tôi cam đoan với cậu." Sở trưởng Hồ bình tĩnh nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình, "Chờ tới khi cậu ta gọi lại chúng tôi sẽ nói hết toàn bộ sự thật với cậu ấy, được chứ?"
"..."
"Nhưng hiện tại cậu không thể làm như thế."
"Không thể có thêm nhiều người hi sinh hơn nữa được."
Một câu cuối cùng có sức nặng ngàn quân, ánh mắt mọi người đều dồn hết vào Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, anh nắm điện thoại, sau đó lại dần dần không cầm nổi nó nữa...
Không thể có thể nhiều người hi sinh hơn nữa được.
Tôi biết cậu để ý việc cậu ta tin tưởng cậu, nhưng cảnh sát chỉ không muốn khiến cậu ấy phạm thêm sai lầm lớn hơn nữa mà thôi.
Cậu không thể làm như thế...
Anh hai Vệ: "Tạ Thanh Trình, anh ổn không vậy?"
Ngón tay Tạ Thanh Trình cuối cùng chậm rãi siết lại, trước mắt lại dần choáng váng, tai vang lên ù ù, gần như không thể thở nổi.
Anh hai Vệ dù sao cũng quan tâm tới người nhà của mình: "Tạ Thanh Trình?"
Trên mặt Tạ Thanh Trình cuối cùng đã chẳng còn lại chút huyết sắc nào: "... Tôi không sao... Tôi không sao."
"..."
"Đợi đi."
Một phút đồng hồ, hai phút...
Mọi người lại rơi vào chờ đợi.
Nhưng vẫn im ắng hệt như trước.
Cách tấn công tâm lí của sở trưởng Hồ hình như cũng không thể tấn công vào được nỗi lòng đã hoàn toàn được phòng thủ kiên cố của Hạ Dư.
Chính ủy Vương thất vọng vô cùng, chỉ cảm thấy những kẻ này quá mức ngu ngốc, thế mà lại tính dựa vào một lá bài tình cảm để bắt kẻ tình nghi đang bỏ chạy biết rõ rằng trả lời lại tin nhắn của họ sẽ làm bại lộ vị trí!
Ông có thể trông đợi vào cái gì? Còn không bằng tiếp tục trông cậy vào cục cảnh sát Quảng Thị sử dụng thiết bị quân đội nhanh chóng đột phá chế độ che giấu tín hiệu của Hạ Dư...
Nhưng mà đúng lúc ông giận tới mức muốn bật dậy hút thuốc, điện thoại vẫn luôn im ắng kia chợt rung vang.
Chỉ là tiếng chuông mặc định bình thường, lại khiến tất cả mọi người đang ngồi bật dậy, có mấy người sắc mặt chợt thay đổi, đương nhiên là giật mình không nhỏ.
Dưới ánh nhìn xung quanh, màn hình điện thoại Tạ Thanh Trình tỏa ánh xanh nhàn nhạt, tên người gọi hiển thị rõ hai chữ:
Nhóc quỷ.
Mà số điện thoại kia, đúng là dãy số của Hạ Dư mà họ tìm mãi vẫn không nhận được sự trả lời...
Hạ Dư dù biết rõ đây rất có thể là bẫy, vẫn gọi lại một cuộc điện thoại này!!
Sở trưởng Hồ cũng ngạc nhiên vô cùng, chiêu này tuy rằng do ông ta nghĩ ra, nhưng trong lòng ông chỉ ôm mỗi 1% hi vọng mỏng manh, dù sao Hạ Dư là người thông minh đến thế, trừ phi để ý một người hết mức có thể, nếu không trông thấy tin nhắn uy hiếp như thế sao mà có thể để ý tới cho được?
Nhưng Hạ Dư lại thật sự đã——
Sở trưởng Hồ vô thức muốn tự mình nghe cuộc điện thoại này, lần này Tạ Thanh Trình lại không đưa điện thoại cho ông.
Bọn họ không thể không ngăn cản Hạ Dư, vậy nên không thể không tạo thành lời nói dối cực đoan trong tình huống này, mà Hạ Dư gọi lại, nếu như đã gọi lại, mục đích ván cờ của họ Hồ cũng đã đạt được, đại cục cũng đã được định.
Hiện tại chỉ có một mình Hạ Dư chẳng hay biết gì, mà cũng chẳng có ai nơi đây chú ý tới cảm nhận của Hạ Dư, chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình để ý.
Tạ Thanh Trình sẽ không để người ta lừa gạt cậu thêm nữa. Anh phải tự mình nói rõ ràng hết với Hạ Dư, để Hạ Dư đừng tiếp tục làm chuyện sai lầm thay cho nhà họ Hạ và Lữ Chi Thư thêm nữa.
"Alo."
Giọng Hạ Dư truyền tới, lạnh như băng đến lạ, lạnh tới mức đủ để che giấu hết toàn bộ sự lo lắng trong đó.
"Ông là ai. Vì sao lại cầm điện thoại của anh ấy."
Tạ Thanh Trình cố gắng gượng cơ thể bị bệnh tật dày vò, khàn khàn nói: "Là tôi."
Giây phút nghe thấy giọng nói của anh, người ở đầu dây điện thoại bên kia như đã hiểu ra hết thảy, nhất thời chẳng hề lên tiếng nữa.
"..."
"Hạ Dư. Là tôi."
"..."
Tạ Thanh Trình thậm chí còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, chợt nghe thấy đầu bên kia đã cúp điện thoại, chỉ còn lại tiếng vang tút tút.
"Kẻ tình nghi đã bị bại lộ! Liên hệ cho Quảng Thị điều tra thông tin!"
"Đã nhận được thông tin điều tra! Đã tra ra định vị vệ tinh của tín hiệu điện thoại này! Vị trí là——"
Trong văn phòng có cảnh sát còn ít thâm niên, lúc nghe thấy thông tin thực tế truyền ra từ trong loa phóng thanh đã kích động reo hò, tiếng vỗ tay hoan hô lộ vẻ vui mừng, những người khác cũng lập tức bận rộn, mỗi người đều có một vị trí riêng, bắt đầu tiến hành toàn lực truy bắt. Chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình là đứng im, máu cả người anh đã lạnh ngắt——
Hạ Dư từ chối giải thích cùng với bọn họ, từ chối nói chuyện với anh.
Hạ Dư đang muốn làm gì vậy?! Cậu thật sự muốn bước lên con đường đen tối hay sao?!
Tạ Thanh Trình không tin.
Cho dù đã tới giây phút này, anh cũng không tin Hạ Dư sẽ đưa ra lựa chọn như thế, nhưng hiện tại quả thật Hạ Dư đang tốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát, cũng từ chối vươn tay ra với anh.
Hạ Dư đã không còn giống như cậu bé ngồi bên bụi hoa Vô Tận Hạ năm ấy nắm lấy tay anh nữa.
Có lẽ từ lúc anh từ chối biết bao điều của Hạ Dư như thế, Hạ Dư đã có suy nghĩ riêng của mình, cậu chưa bao giờ là một người chỉ muốn thụ động, cũng thông minh hơn bất cứ đứa bé nào anh từng gặp, che giấu bản thân mình giỏi hơn hẳn.
Cùng lúc ấy, trên vùng biển quốc tế, Hạ Dư mặt tái nhợt cúp điện thoại.
Cậu siết chặt lấy điện thoại, nhìn mặt biển mờ mịt phía trước.
Cậu là một con ác long, chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình biết điểm mềm yếu của cậu, mà trong giây phút quan trọng này, cuối cùng Tạ Thanh Trình vẫn đưa bảo kiếm cho người khác, đâm thẳng vào vảy ngược của cậu.
Hạ Dư nhắm mắt lại, nhớ tới câu nói của người đàn ông trước khi đi đã nói với mình, khi đó Tạ Thanh Trình bảo, anh sẽ đứng đối đầu với cậu.
Cậu từng nghĩ Tạ Thanh Trình dù sao cũng sẽ có một chút không đành lòng, có thể tha thứ cho cậu dù chỉ là một lần tùy hứng. Hóa ra là không phải như thế.
Hiện tại cậu nhớ tới những lời này, cậu chỉ cảm thấy trái tim như bị xé tan, im lặng đau đớn.
"Hạ tổng!" Khoảng tầm hơn mười phút sau, trợ lí bỗng dưng kêu lớn lên, chỉ vào chiếc bóng mơ hồ phía trước, "Tới rồi tới rồi! Thuyền của đảo Mandela đến rồi!"