Tạ Thanh Trình không nói gì.
Năm ấy hạ táng Trần Lê Sinh, Tạ Thanh Trình tận mắt trông thế, bọn họ đã vĩnh biệt với di thể, xác nhận chắc chắn rằng người chết là Trần Lê Sinh.
Huống chi, nói đi nói lại, nếu Trần Lê Sinh thật sự còn sống, thế vì sao anh ấy không gửi cuộn băng ghi hình này cho Trần Mạn sớm hơn.
Trần Mạn dần hoàn hồn lại trong sự trầm mặc này.
Cậu chàng chỉnh lại cảm xúc của mình: "... Xin lỗi, anh, em mất bình tĩnh. Em thật sự hi vọng anh ấy... Anh ấy còn sống..."
Tạ Thanh Trình rót ly trà nóng, đẩy cho cậu, ý bảo cậu chàng uống chút đi, sau đó bảo: "Không sao đâu Trần Mạn, em không cần giải thích nhiều thế, anh có thể hiểu được."
"Anh Tạ, nhưng em thật sự không thể nhịn nổi mà nghĩ, liệu có phải anh ấy vẫn còn 0,0001% sống sót không...? Anh biết đó, chú Trịnh luôn có một người tình báo bí ẩn, bắt đầu từ lúc em nhận được cuốn băng ghi hình này, em đã suy nghĩ, liệu người tình báo bí ẩn kia có phải là anh trai em hay không, em..." Trần Mạn siết chặt chén trà, trong mắt đã có nước mắt rơi xuống.
"Em biết chuyện đó không thực tế, nhưng mà em điều tra về quá trình chuyển phát cuốn băng ghi hình này, tiến hành thu thập thông tin về vân tay, xét nghiệm sinh hóa, kết quả thông tin cá nhân của người gửi chuyển phát kia chẳng hề bị lộ, khả năng chống điều tra ngược rất chuyện nghiệp. Em đã nghĩ ngay tới anh em là một cảnh sát rất tài giỏi, nếu là anh ấy, thì anh ấy có thể làm được chuyện này." Trần Mạn hơi ngừng lại, "Nhưng mà——"
"Nhưng mà trong lòng em cũng biết rõ đó không phải là anh ấy."
"..." Trần Mạn do dự, "Thế anh cảm thấy, nét chữ kia..."
"Nét chữ có thể bắt chước được. Cũng có khả năng nét chữ là do anh trai em để lại vào nhiều năm trước, chỉ là cuộn băng ghi hình này đã rơi vào tay người khác từ lâu thôi."
"..."
"Trần Mạn, anh trai em đã đi rồi. Đây là sự thật."
Trần Mạn nhắm hai mắt lại.
Đúng thế. Mỗi năm, cậu đều tới thăm mộ Trần Lê Sinh rất nhiều lần, không chỉ mỗi Đông Chí Thanh Minh, lúc có chuyện phiền lòng, Trần Mạn cũng sẽ tới khu mộ của Trần Lê Sinh nói chuyện, ngồi trước mộ một lát.
Cho dù người anh trai này không phải cùng mẹ sinh ra với mình, nhưng tình cảm hai anh em rất tốt, cho dù lúc trước cậu chàng tận mắt nhìn thấy cơ thể anh trai được hạ táng, Trần Mạn vẫn sẽ không nhịn được thầm hi vọng người tình báo bí ẩn chưa lộ diện kia chính là anh trai của cậu.
Tạ Thanh Trình: "Huống chi, Trần Mạn, em có từng nghĩ tới, nếu anh trai em là người tình báo, cũng không có khả năng qua bao năm vậy rồi anh ấy mới mới gửi băng ghi hình cho em chưa."
Trần Mạn cúi thấp đầu: "..."
Cậu không ngốc, trong lòng cậu biết rõ, nếu như năm ấy Trần Lê Sinh nắm giữ một cuộn băng ghi hình quan trọng như vậy trong tay, đáng ra anh ấy nên giao phần tư liệu này cho cục cảnh sát làm hồ sơ, sau đó để cảnh sát bắt đầu điều tra về Hoàng Chí Long, chứ không tự mình giữ lại.
Cho dù khi ấy Trần Lê Sinh đã chẳng còn tin tưởng cục cảnh sát, không giao cuộn băng ghi hình quan trọng này ra. Nhưng chỉ cần anh ấy còn sống, mười mấy năm qua, anh ấy cũng nên tìm được một cảnh sát có thể tin tưởng để giao cuộn băng ghi hình ấy rồi, không tới mức phải đợi em trai anh ấy lớn lên sau đó mới gửi băng ghi hình cho em trai.
Nói ngắn gọn, suy nghĩ Trần Lê Sinh là người tình báo bí ẩn tuy rất kích động lòng người, nhưng chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ lại, sẽ phát hiện hoàn toàn không thể là thật.
Thế cuộn băng ghi hình kia cuối cùng là do ai gửi tới?
Vì sao đối phương biết rõ tình cảnh nhà Trần Mạn như thế, thậm chí tới nhà cậu chàng có TV kiểu cũ đọc được băng ghi hình cũng biết tới?
"Chuyện này em đã nói cho người khác biết chưa?"
"Vẫn chưa." Trần Mạn lắc đầu.
Tạ Thanh Trình: "Tốt. Tạm thời đừng nói trước đã. Mạng lưới quan hệ của đám Hoàng Chí Long quá phức tạp, chúng ta không thể phán đoán được cảnh sát nội gián lớn nhất trước mắt kia rốt cuộc là ai."
Anh ngừng một lát.
"Mặt khác người gửi cuốn băng ghi hình này tới cùng là đứng về phía bên nào cũng chưa rõ ràng, sau khi Triệu Tuyết nói tới việc cô ấy có phát hiện mới cần ghi chép, một đoạn nội dung trong đó rõ ràng đã bị cắt mất. Liệu phần nội dung cô ấy nói tới ấy có phải đề cập tới lợi ích của người gửi cuộn băng ghi hình hay không? Nếu là như thế, vậy xuất phát từ mục đích gì mà đối phương mới gửi cuộn băng ghi hình này cho em, khó mà nói rõ được."
Trần Mạn trầm mặc, xem ra cậu chàng không phải chưa nghĩ tới chuyện này. Chỉ là trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ tới anh cậu, cậu có chấp niệm, nên không chịu nhìn rõ thôi.
Tạ Thanh Trình nhìn ra nỗi lòng của Trần Mạn, anh lại nói thêm một câu: "Thật ra chỉ dựa vào một cuộn băng tự ghi hình độ nét thấp như thế thì chẳng có cách nào niêm phong tổng bộ công ty của Hoàng Chí Long cả, tùy tiện hành động sẽ chỉ rút dây động rừng, anh nghĩ việc này em cũng biết rõ."
Trần Mạn: "Thế hiện tại chúng ta phải làm sao đây?"
Có trong nháy mắt như thế, Tạ Thanh Trình nghĩ tới việc nói cho Trịnh Kính Phong biết. Nhưng Trịnh Kính Phong còn đang bù đầu vì vụ án nữ minh tinh bị giết hại, cả ngày chẳng tìm thấy người, điện thoại thường xuyên trong trạng thái tắt máy đường dây bận.
Hai người bàn bạc một lượt, kết quả cuối cũng vẫn là phải đợi.
Chỉ đành chờ đợi trước thôi.
Trạng thái bản thân Tạ Thanh Trình không tốt, nhưng anh lo cho tâm lí của Trần Mạn hơn, anh dặn đi dặn lại Trần Mạn: "Có chuyện gì thì em tìm anh nói, nhất định đừng có làm bừa, băng ghi hình này tuy rất đáng để suy ngẫm, nhưng bên trong còn ẩn chứa quá nhiều nghi vấn, em không thể xúc động, không thể tùy tiện hành động được. Chờ tới khi lão Trịnh có thể có chút thời gian, chúng ta cùng hẹn gặp mặt chú ấy, nói lại tình hình này cho chú ấy biết."
Trần Mạn không lên tiếng.
Tạ Thanh Trình có hơi ưu phiền hỏi lại: "Em đã nhớ kĩ chưa?"
Lúc này Trần Mạn mới thất thần đáp lời.
Một bữa cơm ăn chẳng thấy mùi vị gì, cứ thế kết thúc. Tạ Thanh Trình và Trần Mạn cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng, mắt Trần Mạn vẫn còn đỏ bừng, trước khi tạm biệt, rốt cuộc cậu chàng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, nói với Tạ Thanh Trình: "Anh, hôm nay tâm trạng em bất ổn quá, hi vọng không khiến anh cảm thấy em quá vô dụng..."
"Em cũng mới hơn hai mươi thôi, đừng tự đặt ra yêu cầu quá cao cho bản thân." Tạ Thanh Trình nói, "Hôm nay em tới đây bằng cách nào, lái xe hả?"
"Dạ, em đưa anh về trước nhé. Xe đậu ở bãi đỗ xe bên kia, đi thêm một đoạn nữa, ở đây sẽ bị dán giấy phạt."
Trần Mạn còn chưa nói xong, đã nghe thấy hai tiếng bấm còi bíp bíp kiêu ngạo.
Hai người cùng quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc lamborghini làm màu muốn chết đỗ ở cửa nhà hàng món chay, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt Hạ Dư chẳng có biểu cảm gì.
Một tay cậu cầm vô lăng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Mạn lấy một cái, lái xe lên phía trước một đoạn, vừa hay dừng cửa ghế phụ ngay trước mặt Tạ Thanh Trình.
"Lên xe đi." Giữa ngón tay Hạ Dư xòe mấy tờ hóa đơn phạt ra, "Em đợi anh lâu rồi, bị dán giấy phạt những bốn lần."
"..."
Tạ Thanh Trình chẳng cần nghĩ cũng biết Hạ Dư lại định vị điện thoại của anh.
Trần Mạn thấy Hạ Dư lái xe tới đón Tạ Thanh Trình, cho dù đầu óc mơ màng, lúc này cũng ngạc nhiên. Cậu chàng nhìn qua nhìn lại hai người này—— Trước đó không phải hai người họ còn cãi nhau hả?
Tạ Thanh Trình: "Mau tránh cái con xe tàn của cậu ra cho tôi."
Hạ Dư: "Anh không ngồi xe em, chẳng lẽ muốn ngồi xe anh ta hả?"
Trần Mạn: "..."
Tạ Thanh Trình: "Tự tôi không có chân hay là không có tiền? Mẹ nó tôi không gọi xe về được hả?"
Hạ Dư tựa vào cửa sổ một lát, nói năng rất vô lại: "Anh với em tiện đường mà."
"..."
"Có thể tiết kiệm năng lượng giảm khói thải đó."
Chưa từng thấy lái xe thể thao còn nói tiết kiệm năng lượng giảm khói thải luôn.
Tạ Thanh Trình lười để ý cậu, cuối cùng lại chào Trần Mạn, vỗ vỗ vai Trần Mạn, nói với cậu chàng một câu: "Thả lỏng chút, có chuyện gì cứ tới tìm anh cũng được." Sau đó gọi xe ngay trước mặt hai người trẻ tuổi, thật sự ngồi taxi rời đi luôn như thế.
Tạ Thanh Trình vừa đi, cặp mắt chứa chan tình cảm lẫn ý cười của Hạ Dư đã tối lại, ánh mắt rốt cuộc dừng trên người Trần Mạn. Nhìn dáng vẻ kia, cậu cứ như muốn xiên luôn Trần Mạn vậy.
"Anh nói gì với Tạ Thanh Trình thế? Vì sao anh ấy lại bảo anh có thể tới tìm anh ấy bất cứ lúc nào?"
Trần Mạn dù có tốt tính, gặp kiểu chất vấn không thể hiểu nổi như này, cũng vẫn giận dữ.
Huống chi giờ tâm trạng cậu chàng vốn đã bực bội vô cùng rồi.
Cậu chàng nói: "Xin lỗi, đây là chuyện riêng giữa tôi và anh ấy."
Hạ Dư nheo mắt lại, cười lạnh: "Chuyện riêng... Thế được thôi, tôi đây lại hỏi anh một câu không tính là chuyện riêng nhé—— Món ăn của nhà hàng này có ngon không?"
Trần Mạn không ngờ tới mà nhìn cậu chằm chằm, đương nhiên đã bị câu này của cậu hỏi cho ngốc luôn.
Tự dưng hỏi nhà hàng cái gì thế?
Cho dù cậu chàng là người tương đối chính trực, radar về mặt tình cảm lại có hơi ngốc nghếch, nhưng ánh mắt hiện tại của Hạ Dư quá mức lộ liễu, Trần Mạn cũng lờ mờ cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Cậu chàng không thể xác định, nhưng giọng đã lạnh đi, mang theo chút đề phòng: "Ừm, khá ngon."
"Không cảm thấy món chay nhạt nhẽo hả?"
"Tôi thấy rất thanh đạm, là kiểu tôi thích."
Hạ Dư lập tức nheo mắt lại, khẽ cười: "Khẩu vị của Trần thiếu đúng là đặc biệt thật đấy."
"Cậu hỏi tôi nhiều như thế, tôi có thể hỏi cậu một câu chứ." Trần Mạn nói.
"Anh nói đi."
"Vì sao cậu lại có mặt ở đây."
"Chỗ này là đất tư nhân không cho phép đi tới à?"
"Tôi không cảm thấy đây là trùng hợp, hơn nữa cậu là cố tình tới đón anh Tạ, vì sao?"
Hạ Dư rủ mắt, dáng vẻ ôn hòa lịch sự, giọng điệu lại lộ nét sắc bén: "Xin lỗi, đây là chuyện riêng của bọn tôi. Nếu anh cảm thấy kì lạ, anh có thể hỏi anh ấy thử."
Sắc mặt Trần Mạn không khỏi tối lại.
Hiện tại cậu chàng càng nhìn càng thấy phản ứng của Hạ Dư sai sai, nhưng Hạ Dư chỉ như một bông hoa xinh đẹp kì quái, người đơn thuần như Trần Mạn, hoàn toàn không nhìn rõ được vui buồn yêu hận của cậu.
Đối diện việc như thế, cảm giác nóng lòng không nhịn được lại bùng lên.
Trần Mạn nói: "Hạ Dư, giữa cậu với anh Tạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Dư ở trong xe khẽ cười, tựa như cảm thấy câu hỏi của Trần Mạn là vấn đề rất thú vị: "Cảnh sát Trần muốn nghe thật ư?"
"Đúng thế."
Hạ Dư gật đầu cười, bỗng dưng lần tìm thuốc lá trong xe, thuốc lá kia là hãng gần đây Tạ Thanh Trình vẫn thường hút, cậu không thích hút thuốc, nhưng lúc cậu muốn ngửi mùi hương của Tạ Thanh Trình, sẽ lẳng lặng rút một điếu ra ngửi—— Cậu mở cạch bật lửa châm thuốc, ngậm giữa răng môi, sau đó rít một hơi, thò ra khỏi cửa xe, vẫy vẫy tay với Trần Mạn.
Trần Mạn tưởng rằng cậu muốn nói gì đó với mình, đi tới, cúi đầu, đen mặt lắng tai nghe.
Hạ Dư đột nhiên phả khói ra, rủ mắt, che khuất sóng mắt lay chuyển, trong màn khói mờ ảo ấy, cậu nhẹ giọng nói với Trần Mạn: "Tôi vô cùng chán ghét anh ấy, chơi đùa anh ấy đó."
Trần Mạn: "..."
"Đúng rồi, ngó sen chua ngọt* của nhà hàng này không tệ, tôi thích lắm, anh có thích không?"
(*Trong gia vị nấu ngó sen chua ngọt có giấm)
Để lại một câu ý tứ sâu xa như thế, Hạ Dư vào số, đạp ga nghênh ngang bỏ đi.
Tạ Thanh Trình lén đi gặp Trần Mạn, lại còn gặp ở nhà hàng lúc trước mời mình ăn nữa, nói không ăn giấm, đó là giả. Lúc Trần Mạn hỏi giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, Hạ Dư suýt nữa đã định ném luôn hộp bao cao su trên xe cho Trần Mạn, để cảnh sát Trần tự mình hiểu ra.
Nhưng cậu nghĩ tới hậu quả nếu mình làm như thế, lúc này mới bỏ ý định.
Dọc đường đi, Hạ Dư nghe nhạc phim Titanic lặp đi lặp lại, trong miệng ngậm thuốc lá có mùi hương của Tạ Thanh Trình, miễn cưỡng khống chế bản thân, không quay đầu xe lại nói với Trần Mạn—— Đệt mẹ anh, Tạ Thanh Trình là người của tôi, giữa bọn tôi đã xảy ra quan hệ rồi, sau này anh biết điều chút, đừng tới tìm anh ấy nữa!
Cậu lập tức phóng xe tới phía dưới ký túc xá nhân viên trường Hỗ Y khoa.
Xe thể thao phóng nhanh, không phải taxi có thể đọ nổi, Hạ Dư quen cửa quen nẻo lên tầng, Tạ Thanh Trình vẫn còn chưa quay về. Cậu đợi ở cửa ký túc xá một hồi, mới nghe thấy cầu thang vang tiếng bước chân, tiếp đó đèn cảm ứng sáng lên.
Hạ Dư quay đầu, thấy người đàn ông quay về nhà.
"..." Tạ Thanh Trình không ngờ Hạ Dư đã chờ ở cửa phòng mình, trong chút không ngờ lại lẫn xíu bực bội.
Hôm nay anh phải xử lí nhiều tin tức, kiên nhẫn đã tới đỉnh điểm, nhất là cuộn băng ghi hình Trần Mạn cho anh xem, gần như chiếm trọn CPU đại não của anh, mà sự xuất hiện của Hạ Dư lại như lúc hệ thống bị lỗi còn phải nhảy một khung lưu manh ra, thực sự khiến Tạ Thanh Trình bị ghẹo phát phiền.
"Cậu lại làm cái trò gì nữa thế." Tạ Thanh Trình giơ tay day day giữa mày mình, mệt mỏi bảo, "Hôm nay tôi thật sự rất mệt, cậu đừng tùy hứng nữa được không?... Tối nay không tới hội ái hữu à?"
Không nói tới hội ái hữu đáng chết này còn đỡ, vừa nói xong Hạ Dư lại càng không vui vẻ.
Cậu đứng im tại chỗ, lớp giáp thong dong và kiêu ngạo trước mặt Trần Mạn khi nãy tựa như chợt tan biến, hoàn toàn biến mất.
Hạ Dư cứ nhìn Tạ Thanh Trình như thế, nhìn hồi lâu, sau đó bảo: "Anh biết rõ em thích anh, vì sao còn phải nói mấy câu làm tổn thương người ta vậy?"
Tạ Thanh Trình: "Tổn thương người ta chỗ nào? Tôi chỉ hi vọng cậu đi làm quen thêm mấy cô bé nữa, từ từ sửa lại sự sai lầm của bản thân thôi——"
"Thích anh là sai lầm ư?"
"..."
Nam sinh gằn từng chữ một nói: "Tạ Thanh Trình, em chỉ thích một người thôi mà. Vì sao trong mắt anh tới việc này cũng là sai thế? Vì sao anh cứ khăng khăng phải nói em như vậy?"
Tạ Thanh Trình cảm thấy lối đi ở ký túc xá nhân viên trường cách âm không tốt lắm, nhỡ đâu người ta nghe thấy lại xấu hổ, vì thế thở dài, lấy chìa khóa mở cửa phòng ký túc.
Phòng rất sạch sẽ.
Bố trí gọn gàng sạch đẹp khác hoàn toàn ký túc xá của Tạ Tuyết, thậm chí có thể nói là lạnh lẽo. Trên bàn ngoài sách ra, thì chính là thuốc, chẳng có bất cứ gì trang trí cả.
Tạ Thanh Trình quay đầu lại: "Vào rồi nói."
Hạ Dư như vẫn còn giận dỗi đứng ngoài cửa, thế mà lại chẳng chịu bước vào.
Tạ Thanh Trình: "Có vào hay không? Không vào là đóng cửa đấy."
Hạ Dư lườm anh: "Anh đóng đi, có phải anh chưa từng nhốt em đâu."
Càng nói càng quá đà, Tạ Thanh Trình lờ mờ nghe thấy phòng ký túc bên cạnh có tiếng thu dọn đồ đạc, sợ các thầy cô khác buổi tối ra ngoài sẽ bắt gặp cái tình cảnh vô lí này, vì thế đành phải kéo Hạ Dư vào trong.
"Được rồi, ngồi xuống đi."
Mức độ nghe lời quá tệ, Hạ Dư không ngồi.
Tạ Thanh Trình: "Cậu sao thế, lúc trước không phải vẫn ổn à. Có chuyện gì thì cậu nói thẳng không được hả? Tâm tư cậu còn khó đoán hơn cả mấy cô bé nữa, rốt cuộc là muốn thế nào?"
Hạ Dư đứng cứng đờ một lát, mới lạnh lùng bảo: "Vì sao anh không nói thẳng với em là anh muốn đi gặp Trần Mạn?"
"..."
"Vì sao anh phải đưa Trần Mạn tới nhà hàng lần đầu tiên anh mời em tới hẹn hò kia?"
Tạ Thanh Trình mẹ nó hết chỗ để nói luôn rồi, bảo: "Tôi chỉ mời cậu ăn cơm thôi, tôi không hề hẹn hò với cậu."
"Nhưng trong mắt em đó chính là hẹn hò đấy."
"..."
"Anh dẫn anh ta tới đó, anh còn chẳng bảo em biết nữa."
"..."
"Hơn nữa em đã nhắc nhở anh rồi, anh ta thích anh, anh cũng chẳng nghe." Hạ Dư nói, "Anh chính là không tin em, không tin bất cứ câu nào em nói về anh ta hết cả."
Tạ Thanh Trình thấy cậu nói rất hăng hái, nghiễm nhiên thấy bản thân có lí, cảm thấy vô cùng vớ vẩn.
Bản thân đi bàn chuyện quan trọng với Trần Mạn, sao qua miệng Hạ Dư lại thành như ra ngoài yêu đương vụng trộm với một người đàn ông có vợ thế.
Tạ Thanh Trình không khỏi có chút âm trầm: "Hạ Dư, thằng nhóc Trần Mạn này tôi quen biết hai mươi năm, thời gian tôi quen em ấy còn lâu hơn cả quen biết cậu nữa, tôi không biết là em ấy làm gì khiến cậu hiểu lầm, nhưng mà với hiểu biết của tôi về em ấy, em ấy tuyệt đối không phải loại người như thế. Tôi cảm thấy nhóc quỷ thích yêu đương với bậc chú cũng chẳng nhiều tới vậy, cho dù có nhiều như vậy, tôi cũng không cho rằng bản thân tôi lại xui xẻo tới mức đó, có thể gặp một được hai. Đúng là song hỉ lâm môn."
Hạ Dư: "..."
"Mặt khác." Thấy Hạ Dư còn muốn nói thêm gì nữa, trước khi cậu kịp mở miệng Tạ Thanh Trình đã chặn cậu lại, "Tôi với cậu không phải quan hệ yêu đương, nói chính xác về hai chúng ta, thì chẳng có bất cứ quan hệ gì cả. Tôi đã nói với cậu ba trăm lần rồi, tôi không thích cậu, cũng sẽ không thích cậu. Vậy nên tôi lén đi gặp ai, ăn cơm với ai, thậm chí là ngủ ở chỗ nào, cũng không cần phải nói cậu biết—— Hi vọng sau này cậu đừng dùng phần mềm theo dõi định vị để tìm tôi nữa. Lần này tôi không so đo với cậu, nhưng không có lần sau đâu."
Giọng vợ nhỏ Hạ vẫn luôn rất vang, lúc này nghe thấy Tạ Thanh Trình nhắc tới chuyện phần mềm định vị, lại nhẹ hẳn đi, xanh mặt, vô cùng đuối lí nhỏ giọng đáp: "Em... Em tìm anh, chỉ là... Chỉ là vì..."
Phía sau vì nói câu gì đó bằng giọng rất nhỏ, Tạ Thanh Trình không nghe rõ.
Hạ Dư lại lập tức nói: "Em rất lo cho anh."
"Cậu lo cái gì về tôi?"
"Em lo rất nhiều thứ, ví dụ như hôm nay trạng thái cơ thể anh không được tốt, em lo có người sẽ đối với anh..."
"?"
"Em lo sẽ có người không được thành thật cho lắm..."
Tạ Thanh Trình thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi qua một hồi lâu, Tạ Thanh Trình mới nói: "Hạ Dư, tôi hi vọng cậu có thể nhớ rõ, mẹ nó tôi là đàn ông đấy."
"Đàn ông thì cũng sẽ bị..."
Sắc mặt Tạ Thanh Trình không tốt cắt ngang cậu: "Cậu cho rằng ai cũng là cậu à."
Hạ Dư quay mặt đi không nói.
Tạ Thanh Trình thấy cậu cuối cùng cũng chịu ở yên chút, bắt đầu đi pha trà. Hạ Dư vòng qua vòng lại hai vòng, cuối cùng ngồi xuống thảm trải trước bàn trà, vừa nhìn bóng dáng Tạ Thanh Trình, vừa ngẩn ngơ.
Sau khi cậu chấp nhận xu hướng tính dục của mình rồi, lại cảm thấy Tạ Thanh Trình nhìn thế nào cũng đẹp, người đàn ông cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo thon như thế, khiến người ta nhìn thôi đã muốn chinh phục tàn nhẫn, ép buộc anh rên rỉ rơi nước mắt, lại muốn ôm anh vào lòng triền miên trìu mến, dẫn dụ được từng tiếng thở dốc khàn khàn vỡ vụn từ cơ thể chín chắn của anh.
Cậu nhìn một hồi, lại nhịn không được bảo: "Tạ Thanh Trình, anh không biết mấy người trẻ tuổi bây giờ, chênh lệch mười ba tuổi thật sự chẳng là gì hết cả, đẹp như anh, đừng nói là 33, cho dù có là 43, cũng vẫn sẽ có cậu trai mười tám mười chín tuổi thích anh thôi. Sau này anh đừng có trêu ghẹo người khác ở bên ngoài như thế nữa được không, thời buổi bây giờ lòng người không còn đơn thuần——"
Bốp một tiếng, Tạ Thanh Trình xoay người đặt mạnh ly trà gừng đã pha xong xuống trước mặt Hạ Dư.
"Mẹ nó giờ thì tôi lại đẹp rồi?"
"..."
"Lúc trước người mắt mù chê tôi xấu là ai?"
Hạ Dư: "Ai thế? Người nọ cũng xấu tính ghê, chẳng có tí thẩm mĩ nào cả."
Tạ Thanh Trình: "... Cậu bớt thần kinh đi, đừng có mở miệng ra toàn bốc phét."
Lúc anh cúi đầu pha trà, cà vạt rủ xuống, Hạ Dư phải tốn sự kiên nhẫn rất lớn, mới có thể không kéo chiếc cà vạt của người đàn ông trưởng thành kia, kéo anh xuống áp nụ hôn lên anh.
Cậu chăm chú lại ở ngay gần nhìn Tạ Thanh Trình dọn dẹp đồ đạc như thế, dáng vẻ người đàn ông rủ mi thật xinh đẹp, hàng mi dài tựa như khói hoa anh túc cháy thành, đang quyến rũ cậu mê hoặc cậu.
Cậu ngắm nhìn hồi lâu quên mất cả bản thân, mãi cho tới khi Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, đối diện với đôi mắt cậu.
"Cậu nhìn gì."
Hạ Dư không trả lời, mà nhìn đồng hồ, sau đó bảo: "Không nhìn gì hết."
"..."
"Đúng rồi, hôm nay em có thể ở lại chỗ anh một đêm được không? Em chỉ ngủ thôi."
"..." Tạ Thanh Trình cảm thấy hôm nay Hạ Dư cứ quái quái, Hạ Dư lâu lắm rồi không dùng phần mềm định vị để tìm mình, sau khi tỏ tình, Hạ Dư cũng vẫn luôn rất tôn trọng anh, hôm nay không biết dính phải chuyện gì, còn cố tình lái xe tới nhà hàng món chay tới đón mình, giờ lại yêu cầu ngủ lại ở kí túc xá của anh.
Như đã đưa ra chủ ý sẵn, đêm nay nhất định phải ở lại bên cạnh anh vậy.
Tạ Thanh Trình nhướng mày, nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, bèn hỏi: "Có phải cậu lại gây chuyện gì nữa không, nên hôm nay cứ khăng khăng phải đi theo tôi."
Hạ Dư: "Anh à, em là hội trưởng hội học sinh đó, em có thể gây họa gì được."
Tạ Thanh Trình lạnh mắt liếc cậu, lạch cạch mở bật lửa, châm một điếu thuốc: "Trường học mấy cậu mà biết chuyện cậu làm, đừng nói là hội trưởng hội học sinh, không khéo đuổi học cậu luôn đấy."
Hạ Dư cười cười, người trên giường rất lỗ mãng, lúc mặc quần áo lại rất lịch sự, cậu mặc cho Tạ Thanh Trình chèn ép, còn bảo: "Giáo sư à, đừng hút thuốc trước mặt học sinh chứ."
Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ, vẫn dập thuốc lá.
"Cậu muốn ngủ lại thì cậu đi tắm đi. Tôi còn chút việc bận, cậu cho tôi yên tĩnh một lát."
Hạ Dư thấy anh chấp nhận, mắt sáng ngời, sợ anh đổi ý, lập tức đứng dậy bảo: "Thế em đi tắm rửa."
Nói xong vào phòng tắm ngay, ngay cả quần áo tắm với khăn lông cũng quên hỏi mượn Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình cũng phiền lòng, không nhận ra mấy chuyện nhỏ ấy, anh chờ Hạ Dư vào toilet, lập tức lôi điếu thuốc khi nãy chưa hút ra, lại châm thuốc, hít sâu một hơi rồi phả ra, sau đó quay mặt về máy tính lần nữa.
Ánh sáng màn hình chiếu vào gương mặt anh, ngón tay thon dài của anh kẹp thuốc lá, một tay khác gõ chữ trên bàn phím.
Hạ Dư không trông thấy, phía dưới cổ tay áo anh, trên hình xăm, có một vết siết mờ mờ chưa tan.
Như là vết còng tay để lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường 《So sánh kĩ năng lái xe》:
Trần Mạn lái xe: Đỗ xe nghiêm chỉnh, lái xe đàng hoàng, từ sau khi lấy được bằng lái xe tới giờ chưa từng bị dán giấy phạt lần nào.
Hạ Dư:... Với kĩ thuật lái xe của anh mà còn muốn theo đuổi bậc chú hả? Anh nhìn tôi nè, tôi đạp ga một phát là tôi có thể đi gặp anh trai Nhị Cẩu luôn á. Còn ai chưa biết thì có thể tới xem kĩ nội dung phòng hội sở, phòng thay đồ, đêm giao thừa để rõ nhé?
Trần Mạn: Hạ Dư cái tên cầm thú nhà cậu!
Hạ Dư: (cười lạnh) Cầm thú mới có thể khắc được núi băng chứ.
Cảnh sát giao thông: Hạ Dư chẳng những là đại sứ KPI của hội sở Không Dạ, mà còn là đại sứ KPI của cục cảnh sát giao thông Hỗ Châu nữa đấy, tuy nhiên là bọn tôi không mong dân thành phố vi phạm giao thông đâu, nhưng nói thật, cậu ấy đã quen mắt với bọn tôi lắm luôn rồi, giờ cảnh sát giao thông bọn tôi trông thấy cậu ấy, cứ như trông thấy người thân gắn bó vậy á. Nào, đồng chí tiểu Hạ, thanh toán tiền phạt năm phút trước của cậu chút ha, cậu muốn thanh toán tiền mặt hay là quẹt thẻ thế?
P/S: Hành vi nguy hiểm xin đừng bắt trước, giáo sư Tạ lạnh lùng nhắc nhở: Ai cũng có trách nhiệm tuân thủ quy tắc giao thông. Lái xe không quy tắc, người thân rơi nước mắt.