Tạ Thanh Trình là người cuối cùng xuống thang dây theo lính cứu hoả.
Lúc anh đi xuống, thế lửa đã bắt đầu lan dần tới phía bọn họ, khói đặc cuồn cuộn ngạt thở khiến người ta không mở nổi mắt. Bước chân hết sức khó khăn, nhân viên cứu viện lập tức chạy tới kiểm tra thương tích của anh.
Tạ Thanh Trình trông thấy Tạ Tuyết trong nhóm người, mấy y tá đang vây quanh cô, anh vội vàng đi tới: “Em ấy sao rồi?”
“Anh là…”
“Tôi là anh trai của em ấy.”
“À à à, anh yên tâm đi, cô ấy không sao hết, kiểm tra sức khoẻ thấy vẫn bình an, sau khi thuốc hết tác dụng là có thể tỉnh rồi.”
Tạ Thanh Trình lúc này mới thở hắt ra.
Nhân viên cứu hộ nhìn người đàn ông thân hình cao lớn này từ trên xuống dưới, rất hút mắt, tuy rằng giờ không phải lúc làm vậy, nhưng hai mắt nhìn người đàn ông đẹp trai như vậy thêm chút thì làm việc cũng nhanh nhẹn hơn hẳn mà.
Nhưng Tạ Thanh Trình chẳng nhận ra vai lưng mình săn chắc, dáng hình vòng eo thon gầy giấu sâu vào chiếc thắt lưng bạc quyến rũ người ta tới nhường nào, người như anh vừa lạnh lùng vừa bố đời, bình thường chẳng để ý tới dáng vẻ của mình cho lắm, cũng không để ý tới ánh mắt của người ngoài.
Mà không, nhân viên cứu hộ vẫn đang hăng hái nhìn anh, nhưng sau khi anh trông thấy Tạ Tuyết rồi lại chỉ hướng mặt về phía bệnh viện Thành Khang chìm trong biển lửa.
Tạ Thanh Trình ngửa đầu nhìn ngọn lửa hừng hực ngút trời, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mắt nhìn về nơi ấy, lại có thể trông thấy vẫn còn bệnh nhân chưa được cứu ra đang hoảng sợ la hét bên cửa sổ, dùng tay đập vào song sắt chắn kín cửa sổ.
“Cứu mạng với!!”
“Cứu chúng tôi với! Lửa! Lửa cháy tới đây rồi!!”
“Tôi chưa muốn chết… Cứu tôi! Cứu với mọi người cứu tôi với!!”
Lan can này vốn dựng nên để tránh bệnh nhân nhảy qua cửa sổ trốn đi mất, giờ lại trở thành vật cản lớn nhất khi cần cứu viện khẩn cấp, vốn dĩ có thể dùng cách sử dụng thang dây để leo lên theo cửa sổ mà cứu viện nhanh chóng đã không còn khả năng, chỉ còn duy nhất con đường mạo hiểm mạng sống mặc kệ hiểm nguy xông vào từng phòng giải cứu người bị nhốt mà thôi.
Tiếng than khóc như lệ quỷ kêu gào, cả viện tâm thần Thành Khang như bị Giang Lan Bội nguyền rủa, hoá thành một toà luyện ngục ngay tại nhân gian.
Nơi phòng bệnh cách nhà trồng cây kia, có một ông lão chỉ biết kêu khóc, nhưng ông ta chỉ gọi cha gọi mẹ ông ta, ông lão ngây ngốc, lại hay phát điên, con cái ghét bỏ, đưa ông tới nơi này.
Có lẽ trong lòng ông cũng mơ hồ biết, ông chết rồi, bọn họ mới có thể vui vẻ.
Chỉ có cha mẹ đã của đời mới thương yêu ông thôi, ông trước cái chết khóc lóc như một đứa trẻ, không ngừng gọi cha ơi mẹ ơi…
Đội cứu hoả định phá vỡ cửa sổ, nhưng đã không kịp nữa, phòng ông lão quá gần nơi lửa cháy, ông dưới đôi mắt nhìn chăm chú của mọi người, bị lửa lớn cắn nuốt, một bàn tay vẫn còn giữ tư thế cứng đờ thò ra khỏi song sắt…
Không ai biết trong một khắc cuối cùng ấy của ông ta, đến tột cùng là một sinh mạng của ông già bị vứt bỏ, hay là một đứa nhỏ đang nhớ cha mẹ.
Môi vị lính cứu hoả run lên, quay đầu hét lớn vào đám người: “Chìa khoá ở đâu? Lúc mọi người chạy trốn có ai cầm theo chìa khoá không?”
“Không, không có… Ai nhớ không…”
“Đặt trên văn phòng chủ nhiệm ở tầng ba rồi!”
Lại vang một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, song thuỷ tinh cùng vụn gỗ bắn toé ra với nhau.
Một y tá được cứu ra ngoài đứng lên nói: “Đồng chí à, mọi người đừng vào trong nữa!! Nguy hiểm lắm!!”
“Đúng thế… Không kịp nữa đâu… Căn bản không cứu nổi…”
Thậm chí có người nhẹ giọng nói: “Đây đều là những người bệnh nặng… Lên tầng càng cao thì bệnh cũng càng nặng, cứu họ ra ngoài cũng chẳng có ích gì cả…”
Chung quanh thành một đám hỗn loạn.
Tạ Thanh Trình bỗng trông thấy trong nơi hỗn loạn ấy, có một bóng dáng lẻ loi đứng lên, ngửa đầu nhìn toà nhà rộng lớn bị thiêu cháy chốc lát, sau đó nhân lúc không ai chú ý lẩn sâu vào đám cây đi về cửa phía Bắc.
Tạ Thanh Trình lấy làm kinh hãi——
Hạ Dư?!!
“Ngại quá, cho mượn mặt nạ bảo hộ.”
Tạ Thanh Trình nói xong, xem xét tình hình hoả hoạn một chút, lấy hai cái mặt nạ bảo hộ chạy về hướng của Hạ Dư.
“Này! Đồng chí!” Nhân viên cứu hộ chợt hoàn hồn, con mẹ nó, dễ nhìn cũng không thể tuỳ hứng vậy đâu nhá! Cô hô to: “Anh làm gì vậy! Đừng xông vào đám cháy nữa!!!”
Nhưng Tạ Thanh Trình căn bản không để ý tới cô ta, như báo săn nhanh chóng nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hạ Dư mà đuổi theo.
Anh chẳng thể nghĩ ra vì sao người này lại quay ngược lại đám cháy—— cậu ta muốn đi làm gì?
Hạ Dư cũng không tới cửa phía Bắc mà đội cứu hoả tập trung, cậu giữ lấy một chiếc thang dây còn chưa kịp thu xuống, trèo thẳng lên sân thượng mà vừa mới thoát khỏi đó. Tạ Thanh Trình đi lên theo sau cậu, những người khác còn đang nghĩ chẳng thể nào kịp nữa rồi, lửa đã cháy tới, nháy mắt đốt nửa sợi dây thừng trở thành tro bụi.
Hạ Dư xoay người vượt qua lan can sân thượng, cậu nhìn lướt qua phía dưới két nước, nơi đó chỉ có một xác người cháy đen cuộn mình lại, là xác Giang Lan Bội.
Cậu mở rầm cửa ra, nhìn thế lửa, sau đó chạy tới văn phòng chủ nhiệm.
Tạ Thanh Trình cảm thấy cậu chính là kẻ điên, nhưng vốn dĩ cậu đã là kẻ điên rồi, lúc Hạ Dư mở cửa sắt phòng cháy ra anh tóm chặt lấy cánh tay Hạ Dư, nghiêm khắc lạ thường dạy dỗ cậu: “Cậu làm gì thế hả! Không muốn sống nữa hay sao? Mau chóng đi xuống cửa phía Bắc với tôi ngay!! Giờ lửa bên này còn chưa lớn, vẫn kịp.”
Hạ Dư nhìn nét mặt anh, như không quen biết anh: “Anh lên đây làm gì?”
Tạ Thanh Trình lười lắm lời với cậu, ánh mắt sắc bén: “Cậu con mẹ nó đi xuống với tôi!”
“Không được… Lúc này không giống vậy nữa. Giờ tôi phải cứu người.”
“Cậu——“
“Họ là đồng loại của tôi, chỉ có mỗi tôi mới cứu được họ, chỉ có tôi tới kịp mới đưa được tất cả bọn họ ra ngoài—— anh đã nghe thấy những người ở dưới họ nói như thế nào chưa. Ông lão kia sống sờ sờ mà chết cháy ngay trước mặt bọn họ, vẫn còn nhiều người đang đợi mất mạng, nhưng với họ mà nói, cũng chẳng là cái gì.”
Ánh mắt Hạ Dư cơ hồ có chút đáng sợ.
Cậu nhẹ nhàng nói: “—— Kẻ điên không đáng được cứu, gặp chuyện như vậy, đều sẽ bị bỏ qua—— đều đáng chết.”
Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Trình, khoé miệng chậm rãi kéo thành nụ cười lạnh thấu xương: “Anh cũng nghĩ như vậy đúng chứ? Bác sĩ Tạ?”
“Đó là vì đã thật sự không còn kịp nữa rồi… Cậu lí trí chút đi! Cậu không có khả năng mở từng cánh cửa một.” Giọng Tạ Thanh Trình đã khản đặc, “Không có thời gian.”
Hạ Dư không nói nữa, sức lực cậu rất lớn, lập tức thoát khỏi tay Tạ Thanh Trình, chạy về phía văn phòng.
Thật may, khu vực văn phòng kia cách khu vực mà thế lửa lớn nhất một khoảng nhà vệ sinh rộng, khi xây dựng đã bị ăn xén bớt nguyên liệu chỉ dùng toàn gạch men sứ chứ ngay cả khung gỗ cũng lười khảm vào, giờ khu vực này lại trở thành nơi mà lửa lan chậm nhất.
Hạ Dư tìm thấy một chuỗi chìa khoá gắn thẻ dài leng ca leng keng, lập tức tới khu phòng bệnh ở tầng ba mà lửa còn chưa cháy tới.
“Cứu mạng…”
“Cứu bọn tôi với!!”
“Tôi chưa muốn chết… Tôi chưa muốn chết mà!!!”
“Hu hu hu, là quỷ phóng hoả phải không? Là quỷ đốt đó!!”
Đèn trên lối đi đã tắt từ lâu, hai bên đường đều vang tiếng khóc, nhưng càng đến gần gian phòng, tới ngay cả tiếng khóc cũng chẳng có…
Trên thẻ khoá có số tương ứng với cửa, Hạ Dư cầm chuỗi gần nhất bắt đầu mở cửa.
Lúc Tạ Thanh Trình đuổi tới nơi cậu đã mở xong cánh cửa đầu tiên, một người phụ nữ tóc tai bù xù chạy từ trong ra, a a a kêu gào bậy bạ, Tạ Thanh Trình vừa trông thấy đã lạnh cả lòng—— chuyện này căn bản không thể khống chế được.
Người bình thường trong tình huống này cũng sẽ mất hết lí trí, huống chi đây là bệnh nhân?
Người phụ nữ hét chói tai, chẳng đầu chẳng đuổi chạy ngược về phía lửa cháy tới. Tạ Thanh Trình muốn cản lại, đã thấy Hạ Dư đưa tay kéo cô ta lại——
“Đừng chạy về phía ấy!”
“Cô ta sẽ không nghe lời cậu——“
“Lửa! Có lửa a a a a!!”
Lúc loạn hết cả lên, Tạ Thanh Trình chợt trông thấy ánh lạnh lẽo loé lên!
Chính là lưỡi dao Hạ Dư khi nãy cầm ra theo khỏi văn phòng, rạch vào lòng bàn tay.
Máu lập tức chảy ra từ miệng vết thương, Tạ Thanh Trình nhất thời không hiểu cậu làm vậy là vì cái gì, nhưng trong đầu tựa như có số liệu trong kí ức đã lâu, đang rục rịch, anh còn chưa đọc ra, bản năng đã khiến anh dựng ngược lông tóc.
Giây tiếp theo, anh mở to mắt nhìn Hạ Dư tháo một chùm khoá gắn thẻ trong chuỗi ra, cũng dính máu mình ở trên đó, cậu nhẹ giọng nói, cũng chẳng để ý nói với cô gái điên kia: “Cầm chùm khoá này đi mở cửa, mở một cánh cửa, lại chia chìa khoá cho người trong đó, lệnh cho họ đi mở càng nhiều cửa càng tốt. Mau lên. Mấy người làm càng nhanh, thì càng cứu được nhiều bệnh nhân. Nhanh lên.”
Chuyện đáng sợ đã xảy ra, người phụ nữ trước đó còn điên điên khùng khùng, trong một khắc này bỗng như bị đánh cho bình tĩnh lại, nháy mắt ngửi thấy mùi máu tươi của Hạ Dư, ánh mắt đã trở nên tỉnh táo lạ thường.
Như thể máu của Hạ Dư, thông qua khứu giác, khơi dậy phản xạ nào đó trong đầu cô ta, khiến cô ta nghe theo sắp xếp của cậu.
Cô gái nhận chùm chìa khoá, lập tức chạy tới cánh cửa sắt khác.
Cả quá trình ra lệnh vô cùng ngắn ngủi, nhưng khắp người Tạ Thanh Trình phát lạnh, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh buốt——
Bệnh án thứ tư Hạ Dư, bệnh dị năng sau khi cậu trưởng thành là…
Hồ sơ tính toán số liệu, vẫn còn đánh dấu nghi ngờ “Huyết cổ”!!
Bệnh “Ebola thần kinh” thiếu các số liệu lâm sàng, chỉ có thể thông qua ba bệnh án ví dụ trước đó, cùng với một loạt con số mô phỏng, tiến hành chẩn đoán bệnh tình. Mà có thể xác định chính xác là, người mắc phải chứng bệnh tâm thần này, ngoại trừ bệnh nhân có các nền tảng đặc thù ra, còn mang một loại bệnh dị năng của riêng mình.
Bệnh án đầu tiên, bệnh dị năng khi sinh ra lúc ấy là—— văn khứu.
Căn bệnh thay đổi thần kinh khứu giác của cô ta, khiến mũi cô ta trở nên mẫn cảm dị thường, thần kinh khứu giác của chó nhạy hơn nhân loại gấp bốn lần, số một sau khi chứng bệnh biến dị, khứu giác đã nhạy hơn người thường hơn tám lần, trong không khí chỉ cần vương chút mùi nhỏ bé thôi cũng kích thích thần kinh khứu giác cô ta, tra tấn cô ta tới mức tinh thần bất ổn.
Số hai, số ba, đều chết trước khi họ biểu hiện ra bệnh dị năng đặc biệt của họ.
Mà Hạ Dư số bốn, trước khi Tạ Thanh Trình từ chức, cậu vẫn còn chưa xuất hiện dấu hiệu bệnh tình biến đổi nào.
Tạ Thanh Trình vốn nghĩ, có lẽ Ebola thần kinh gây biến đổi thân thể không phải tuyệt đối, Hạ Dư chắc là ngoại lệ.
Lại chẳng ngờ, số liệu anh mô phỏng tính toán, lại tính ra biến dị đáng sợ nhất có thể xảy ra——
Huyết cổ.
Thứ gọi là huyết cổ, chính là máu của Hạ Dư dưới điều kiện nhất định, với riêng nhóm bệnh nhân tâm thần như này, có tác dụng dẫn dụ như ma tuý. Giống với huyết thanh, bệnh nhân có thể dùng nó sẽ lập tức bình tĩnh lại, đồng thời cũng như thuốc phiện, kích thích bộ máy trong não bộ bệnh nhân như khen thưởng, khiến bệnh nhân sinh ra ảo giác “Chỉ cần nghe lời cậu, có thể nhận được nhiều hơn”, do đó dẫn đến việc bệnh nhân bị khống chế nghe theo lời Hạ Dư răm rắp, tựa hiệu ứng “trung cổ”. (*)
Khi ấy phòng thí nghiệm tính toán ra suy đoán này, số liệu mô phỏng về hướng “huyết cổ” biến đổi, có mấy nghiên cứu viên thậm chí còn không thèm tin.
Nhưng hiện tại——
Cửa, được nhóm bệnh nhân mở ra từng cánh từng cánh.
Tốc độ nhanh chóng kinh người, mỗi một cánh cửa mở ra lại cứu một người, nhiều người giúp mở cửa, chìa khoá rất nhanh được chia hết, mấy bệnh nhân điên cuồng dưới kích thích của huyết cổ, quả thực tụ lại thành một nhóm lính được huấn luyện.
Vẻ mặt Hạ Dư lạnh lùng đi qua giữa, như thủ lĩnh của đám bệnh nhân tâm thần bị khống chế này, cậu đi tới cuối hành lang, nơi ấy là hướng có thể chạy thoát duy nhất ở cửa Bắc, giọng lính cứu hoả quanh quẩn nơi hành lang, bọn họ rất nhanh sẽ lên tới tầng ba.
Nhưng cùng lúc ấy, ngọn lửa thật sự đã lan tới cuối hành lang rồi, hoả long gào thét lao về phía họ, cuốn theo khói đặc cuồn cuộn, độ nóng như làn khí độc khiến người ta hít thở không thông lại muốn huỷ thiên diệt địa ùn ùn kéo tới lối đi phía bọn họ.
Nơi này không có nước, không thể tẩm ướt khăn che mũi miệng, chỉ có thể tăng tốc.
Hạ Dư đứng trước cửa chống cháy, hơi nghiêng mặt đi, ra lệnh với tất cả bệnh nhân: “Cố gắng cúi thấp người, đi về phía tôi, xuống tìm đồ chữa cháy. Nhanh.”
Nhóm bệnh nhân như người máy được ra lệnh, chen chúc đi về phía trước, dùng tốc độ và trật tự kinh người, chạy tới lối đi an toàn, mấy zombie bị điều khiển trong phim khoa học viễn tưởng cũng như vậy…
Rầm một tiếng vang nặng nề, lối đi an toàn cản lửa đóng ầm lại phía sau họ, tạm thời ngăn cản hoả long đang tới càng lúc càng gần.
Đôi mắt hạnh lạnh như băng trong bóng đêm nhìn chăm chú vào cặp mắt đào hoa đang kinh ngạc: “Tạ Thanh Trình. Anh đừng nói cho bất cứ ai biết.”
Sắc mặt Tạ Thanh Trình tái nhợt, nhưng anh cuối cùng vẫn chẳng nói một lời mà đưa mặt nạ phòng độc trong tay cho Hạ Dư.
“Cầm lấy. Đi thôi.”
Ngọn lửa ập vào cửa chống cháy, Hạ Dư và Tạ Thanh Trình dẫn nhóm bệnh nhân được cứu ra ngoài này chạy xuống dưới…
“Anh!!! Anh ơi!!!!!”
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư dưới giúp đỡ của lính cứu hoả, cuối cùng lúc hai người chạy tới, nghênh đón bọn họ chính là hai tiếng gào thét gần như xé họng, Tạ Thanh Trình tháo mặt nạ bảo hộ, đã trông thấy Tạ Tuyết mới tỉnh mặt đầy nước mắt nhào về phía anh, chạy tới làm rớt cả giày mà lính cứu hoả tìm cho cô.
“Anh à a a a… Anh hai!! Anh hai!! Anh muốn doạ chết em sao? Anh có phải muốn doạ chết em không!! Em còn tưởng đến cả anh cũng đã không cần em nữa!! Đến cả anh cũng muốn bỏ rơi em rồi!!! Anh hu hu hu hu hu…”
Cô lập tức nhào vào lòng Tạ Thanh Trình, nhanh chóng ôm chặt lấy Tạ Thanh Trình như vậy, eo anh gần như muốn gãy đôi, tiếng nổ mạnh và tiếng kêu gào thảm thiết xung quanh vẫn tiếp diễn, vẫn có người thật sự không cứu nổi… Cô sợ hãi tới mức này, như máu khắp người đã bị rút cạn, chỉ còn lại lớp da yếu đuối ở lại nhân gian, chỉ lúc ôm lấy thân hình cao lớn của anh trai cô, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Tạ Thanh Trình cô mới vừa khóc vừa thở không ra hơi, cô như mới có lại nhịp tim đập lần nữa, huyết sắc cũng quay trở lại thân thể cô.
Nước mắt chảy xuống từng hàng từng hàng, khuôn mặt xinh đẹp của cô lấm lem vì khóc, cô ngoác miệng khóc lớn chẳng màng hình tượng, miệng bật tiếng khóc lóc mơ hồ không rõ: “Anh đừng như cha mẹ không cần tới em nữa!! Anh đừng như cha mẹ không cần em nữa mà anh hai!! Em rất sợ… Em thật sự rất sợ… Anh ôm em một cái đi, anh ôm em một cái đi!!”
“Không sao. Không sao rồi.”
Tạ Thanh Trình rất hiếm khi nhận được tình cảm nồng nhiệt tới thế, anh là người có ý thức về gia đình, nhưng anh là người đối diện với yêu thương sẽ thường giấu vào trong lòng, thậm chí còn tỏ vẻ trách mắng.
Nhưng giờ khắc này anh cũng có chút không nhịn được, anh ôm lấy cô em gái khoác một chiếc áo dài run hết cả người lên, cúi đầu hôn lên mái tóc rối bời của cô, đôi mắt cũng có chút ửng hồng.
“Không sao rồi, Tạ Tuyết.”
Tạ Tuyết ở trong lòng Tạ Thanh Trình khóc một hồi lâu, lại trông thấy Hạ Dư.
Tâm tình vừa bình tĩnh lại của cô lại tan vỡ lần nữa, vừa khóc vừa nhào vào trong lòng Hạ Dư—— không, nói chính xác thì, cô kéo Hạ Dư lại, để cậu và anh hai cô đứng cùng nhau, nên Hạ Dư bị ép phải dựa vào cạnh Tạ Thanh Trình.
Khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn của Hạ Dư lộ ra vẻ xấu hổ, cậu cho tới tận giờ chưa từng ôm một thằng đàn ông nào gần tới thế, hơn nữa thằng đàn ông kia lại còn là Tạ Thanh Trình, cảm giác rất không thoải mái—— Nhìn vẻ mặt Tạ Thanh Trình, hình như anh cũng có suy nghĩ này.
Nhưng cả hai người đều e ngại mặt mũi và cảm xúc của Tạ Tuyết nên không động đậy gì, để cô dính chặt ba người lại, trong nơi hỗn loạn này nhận lấy sự đoàn tụ của riêng họ.
“Cứu mạng với! Cứu mạng!! Đồng chí! Nơi này có người!! Tôi ở trong này!!
Cửa thang máy viện Thành Khang, có nam nhân tóc hoa râm hoảng hốt gào lớn, ông ta là lãnh đạo bậc cao già nhất ở Thành Khang, trước đó đi chơi mã cầu (**) với Lương Quý Thành bị ngã gãy chân, giờ chỉ có thể di chuyển trên xe lăn. Hôm nay nếu không phải đơn vị lâm thời có việc cần ông ta tới xử lí, ông ta cũng chẳng quay về.
Người đàn ông run rẩy trên xe lăn, đã ướt sũng nước, nước tiểu chảy xuống theo ống quần, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được phải gánh bệnh tật trên người đáng sợ nhường nào, lửa điên cuồng tới gần phía ông ta, cho dù ông ta biết không thể đi thang máy, thậm chí thang máy đã bị phá hỏng, vẫn không tự chủ được ấn nút điên cuồng.
“Nhanh lên! Mau… Người đâu, cứu mạng… Tôi có tiền… Ai cứu tôi với… Tôi có rất nhiều tiền!”
Vì khẩn trương, hai cơ má của ông ta run rẩy co giật kịch liệt.
Bỗng nhiên——
Như nghe thấy lời khẩn cầu của ông ta, một người đeo mặt nạ bảo hộ, dáng vẻ là lính cứu hoả chạy tới theo lối đi an toàn, thấy ông ta ngồi trên xe lăn.
Người đàn ông kia như trông thấy thiên thần: “Đồng chí!! Cứu tôi với!! Mau cứu tôi!!!”
Mũi ông ta phả ra hơi thở kích động, trên mũi trắng bệch rịn đầy mồ hôi, đồng tử hưng phấn mà co rút, phản chiếu bóng dáng đối phương mang theo thiết bị chữa cháy đi tới gần mình.
Sau đó, ông ta ngẩn cả người. Mắt co rụt lại!
Người mặc đồ cứu hoả kia, qua lớp kính chắn lộ ra một tia cười lạnh u ám, ngay sau đó đưa tay mở thiết bị ra… Đó không phải trang bị dập lửa! Đó là…
Xăng!!!
“Cậu, cậu là——!”
“Thành Khang giờ hỗn loạn không chịu nổi, tôi là “nhân viên vệ sinh” họ phái tới.” Dưới lớp mặt nạ truyền tới giọng nam nặng nề, “Tiền của ông, giữ lại sau này mà tiêu nhé.”
“Không!!!”
Ầm vang!!
Xăng và bật lửa đồng thời ném vào người đàn ông mang gương mặt hoảng sợ cực độ hoàn toàn vặn vẹo, khuôn mặt kia cuối cùng chìm trong nét méo mó, bị ánh lửa nuốt chửng…
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Khi nào sẽ bùng nổ ánh sáng chính đạo:
Tạ Thanh Trình: Lúc cần tới.
Hạ Dư: Lúc có liên quan tới bệnh tâm thần.
Tạ Tuyết: Lúc có liên quan tới ăn uống á.
Tác giả tầm thường: Lúc viết Tạ ca ngủ nha (?) Ngày nào cũng phải hỏi Hạ Dư lúc nào mới có thể tỉnh táo, vợ cậu mà cậu không ngủ với hả? Chưa ngủ thì dù chỉ là hôn một cái trước thôi cũng được mà mama van xin nhóc luôn đó thẳng nam chết mất cứu mạng với!!!
Ghi chú nho nhỏ của editor:
(*) Trung cổ: nôm na thì nó là trùng độc ạ
(**) Mã cầu: còn gọi là polo, một môn thể thao cưỡi ngựa đánh bóng.