Mấy hôm sau, Trang Chí Cường qua đời.
Trước khi đi ông lão vẫn chẳng được gặp cô con gái mất tích nhiều năm, nhưng ít ra vẫn nhận được chút an ủi lẫn bầu bạn.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình sắp xếp hậu sự cho ông, sau đó hai người chuẩn bị cùng lên đường, tới quê Trang Chí Cường lúc trước.
"Thôn Trang gia ở huyện Thanh Li."
Tuy rằng lúc trước họ cũng biết quê quán Trang Chí Cường, nhưng vẫn chưa tra tỉ mỉ tới mức đó, giờ xem kĩ, phát hiện thế mà Trang Chí Cường lại là người huyện Thanh Li, cũng có chút không ngờ.
Tạ Thanh Trình: "Đó là nơi Lư Ngọc Châu từng làm bí thư huyện ủy."
"Anh cảm thấy chuyện này là trùng hợp ư?"
Tạ Thanh Trình lắc đầu.
Hạ Dư: "Em cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. Đi một bước dò một bước, nhưng tiến độ của chúng ta phải nhanh lên, không thể như vụ của Sa Hoành được, lại bị đối phương tiêu hủy chứng cứ trước."
Đây là việc không cần Hạ Dư phải nhiều lời, hai người lần lượt xin nghỉ, buổi tối cùng ngày đã lên chuyến bay tới đích đến.
Hơn hai giờ sau, máy bay hạ cánh, bọn họ thuê xe, đi tới thôn Trang gia ở huyện Thanh Li.
Lúc tới thôn trang, sắc trời đã tờ mờ sáng, hai người tìm khách sạn để dừng chân, sau khi vào phòng, tuy là Hạ Dư đã chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng vẫn bị chấn động mạnh.
Hạ Dư chừng từng thấy nhà trọ nào tồi tàn như thế, trong phòng bốc mùi ẩm mốc, tới thảm cũng chẳng có để trải, khảm từng viên gạch rẻ tiền, bồn rửa tay mọc nấm mốc, gương loang lổ vết bẩn, ngay cả ga trải giường cũng chẳng phải sạch sẽ gì, phía trên dính đầy vết màu nâu nhạt đã cũ đáng ngờ.
Hạ Dư kéo vali xoay người bỏ đi.
Tạ Thanh Trình: "... Cậu bị sao thế."
"Em không chịu nổi nỗi uất ức này."
"Ở tạm một đêm thôi."
"Em không muốn."
"Thế cậu tính ở đâu?"
"Em có ngủ trên đống cỏ khô ngoài trời thì em cũng không muốn ở chỗ thế này."
Tạ Thanh Trình vốn định mặc kệ cậu, kiêu ngạo cứ như thiên kim đại tiểu thư thật vậy, nhưng lại nhớ ra, Hạ Dư cũng vì điều tra manh mối, sớm ngày men theo dây leo điều tra loại thuốc Tạ Tuyết dùng khi đó, nên mới theo mình tới nơi vùng núi xa xôi hoang vu hẻo lánh này.
Vì thế cũng chỉ đành thôi.
"... Được rồi, đừng làm loạn nữa." Anh Tạ dỗ dành đại tiểu thư, "Để tôi nghĩ cách."
Sau đó Tạ Thanh Trình tìm tới một nhà nông dân trong thôn nhìn qua còn có vẻ sạch sẽ, trả đối phương một ngàn tệ*, bảo muốn ở lại hai đêm. Nông dân thấy tướng mạo hai người điển trai, nói chuyện trí thức, hơn nữa với hào quang của nhân dân tệ, cũng vui vẻ đồng ý với yêu cầu của họ. Cho dù căn phòng được dọn cũng không tính là lớn, hơn nữa chỉ có mỗi một giường, nhưng ít nhất là sạch sẽ thoải mái, bà chủ có lòng ôm hai chiếc đệm bông mới trong tủ ra trải giường cho hai người, cuối cùng còn rất khách sáo pha hai ly trà sữa mang vào phòng cho họ.
Hạ Dư đứng trong căn phòng này, vẫn không thoải mái tới thế.
Tạ Thanh Trình: "Cậu ngồi xuống, uống chút trà đi."
Hạ Dư đi qua, cúi đầu nhìn, nước trong chén trà kia cũng chẳng sạch, sau khi đun sôi vẫn bốc mùi đất badan, cậu lại tránh ra xa như con mèo cao quý, dáng vẻ thà rằng chết khát cũng không chịu uống.
May mà trong vali của Tạ Thanh Trình vẫn còn hai hộp sữa Shuhua*, anh đưa cho Hạ Dư.
Hạ Dư nhận lấy, trừng mắt nhìn anh: "Anh cho em cái này á?"
Kiên nhẫn của Tạ Thanh Trình đã lên tới tận đầu rồi: "Cố tình mang đi cho cậu đấy, cậu không uống thì thôi, trả lại cho tôi."
Hạ Dư trợn trắng mắt, lúc này mới miễn cưỡng xé ống hút, uống từng ngụm sữa nhỏ xíu sản xuất không đủ tiệt trùng bị cậu ghét bỏ.
Hai người sắp xếp xong xuôi, sự mệt mỏi khi đi tàu xe giảm bớt, sau đó đã ra ngoài bắt đầu điều tra chuyện của Triệu Tuyết ngay.
Bọn họ tới cao trung Triệu Tuyết từng học trước, nhưng ngôi trường này đã bị bỏ hoang, bên trong cỏ dại mọc um tùm. Cửa rào sắt lớn của trường đóng chặt, phía trên còn treo dây xích thô to, dây xích kia đã rỉ sét, như lớp da đã lột của con rắn đỏ thẫm để lại.
"Trung học Nhân Hằng? Đóng cửa nhiều năm trước rồi, người đầu tư rút vốn, khi ấy loạn tung lên vì có rất nhiều học sinh không có chỗ đi học nữa đấy." Người bán đồ ăn vặt ở gần đó thấy họ hỏi thăm về ngôi trường này, vừa cắn đậu phộng vừa nói, "Đúng là rất đáng tiếc."
Hạ Dư hỏi: "Thế bác có biết hiệu trưởng là ai không, giờ ở đâu rồi ạ?"
"Hiệu trưởng? Nữ hiệu trưởng ban đầu chẳng được mấy năm đã rời đi, hiệu trưởng sau đó cũng từ thành phố đến, sau khi trường học đóng cửa, ông ta cũng đi rồi, lúc ông ta ở trong thôn chẳng nói chuyện với người khác, người có học mà, kiểu gì chẳng có chút thanh cao như thế. Bọn bác không biết rõ về ông ta. Có điều mấy cháu có thể tới thôn Dịch gia phía trước hỏi thử đấy, bên đó có một trường trung tiểu học nông thôn hạn chín năm đấy, lúc trước có hợp tác với trung học Nhân Hằng, không khéo họ biết rõ hơn."
Lúc Tạ Thanh Trình nghe thấy ba chữ "thôn Dịch gia", trong lòng lờ mờ nổi lên cảm giác khó chịu, như thể đã đoán trước được cái gì.
Hai người đi theo chỉ dẫn của chủ quán ăn vặt, đi hai dặm, tới một thôn nhỏ khác dưới huyện Thanh Li, cửa thôn có một cây đại thụ che trời, dưới tàng cây có vài ba ông lão da dẻ sần sùi đang đánh bài, gần đó còn có một căn nhà ngói bùn hai tầng, trong nhà vọng tiếng trộn bài mạt chược và tiếng lắc xúc xắc, rõ ràng là một sòng bạc ngầm.
Mà bên cạnh sòng bạc, dựng một tấm bia đá, trên bia khắc ba chữ lớn——
"Thôn Dịch gia".
Hạ Dư dễ dàng nhìn thấu được bầu không khí thôn này nghiện cờ bạc thành thói qua cảnh tượng trước mắt, cậu lạnh mắt nhìn mấy ông già đã vùi nửa cái cổ xuống đất vàng rồi mà vẫn còn điên cuồng đánh bạc, có hơi khinh thường, quay đầu lại nói với Tạ Thanh Trình: "Nơi này đúng là..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt đã chạm tới khuôn mặt Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư ngừng lại.
Cậu nhận ra sắc mặt Tạ Thanh Trình bỗng dưng trở nên vô cùng tái nhợt.
Cậu hơi sửng sốt, vài giây sau, thông minh như cậu, lập tức nhận ra gì đó—— Thôn Dịch gia, họ Dịch, vùng sâu vùng xa, nghiện cờ bạc, cửa thôn có sòng bạc nhỏ...
Một cái tên chợt hiện lên trong đầu cậu——
"Dịch Bắc Hải."
——
Đây là nơi hung thủ giết hại Tần Từ Nham từng ở!
Tạ Thanh Trình từng trông thấy ảnh chụp thôn Dịch gia trên báo, sau khi chuyện của Tần Từ Nham xảy ra, có không ít phóng viên ùa tới thôn Dịch gia, chụp nơi ở cũ của Dịch Bắc Hải. Tới tận giờ căn nhà đất vàng vẫn còn đó chứ chưa bị phá, chỉ là cửa đóng chặt, giăng đầy mạng nhện, cảnh tượng đổ nát hoang tàn.
Tạ Thanh Trình tới bên ngoài căn nhà cũ, nhìn chằm chằm đống gạch ngói kia.
Dần dần, hốc mắt anh cũng đỏ lên.
Không biết là hận, hay là đau lòng.
Đúng lúc anh đang nhìn chăm chú, chợt cổ tay bị người ta nắm lấy, là Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình: "Cậu——"
"Đi thôi, căn nhà nát khó coi như thế, đừng nhìn nữa. Nhìn nhiều đen đủi."
Hạ Dư nói, một tay khác che đôi mắt Tạ Thanh Trình lại, cưỡng ép anh quay mặt đi, không cho phản kháng bảo: "Anh mau tới ngôi trường kia với em đi."
Thái độ Hạ Dư như đang an ủi, lại như đang ngang ngược vô lí.
"..."
Tạ Thanh Trình không thể xác định rõ hành động của cậu, gần đây Hạ Dư thật sự quá kì lạ, luôn nói chuyện với mình cứng nhắc như thế, tựa như bản thân nợ cậu một khoản 500 vạn* vậy.
Nhưng đúng là Hạ Dư cũng không làm mấy chuyện khốn nạn như lúc trước nữa.
Hạ Dư: "Đi thôi."
Tạ Thanh Trình im lặng một lát, rút cổ tay mình ra khỏi tay Hạ Dư. Anh cực kì ghét bị người ta khống chế, nhất là đối phương còn là một cậu trai nhỏ hơn mình bao tuổi như thế, nhưng anh biết chỉ dẫn của Hạ Dư đúng, nên anh chỉ chỉnh cúc tay áo của mình, bình tĩnh lại, bảo: "Không sao. Tôi tự đi được."
Anh thật sự dời ánh mắt khỏi nhà cũ của Dịch Bắc Hải bằng sự kiên định, tay đút trong túi áo khoác, mặt mày nghiêm túc, còn đi phía trước Hạ Dư.
Hạ Dư nhìn bóng dáng anh——
Cho dù lúc người đàn ông xoay người sắc mặt khó coi, nhưng dáng người anh vẫn thẳng tắp, cao lớn, kiên cường, tựa như ngoại trừ cái chết ra, chẳng có bất cứ thứ gì có thể đánh gục anh.
Tạ Thanh Trình...
Hạ Dư thầm gọi tên anh trong lòng, đuổi theo.
Hai người tới trường Hy Vọng thôn Dịch gia.
Lúc Triệu Tuyết còn đi học, từng tên là tiểu học Hy Vọng thôn Dịch gia, sau đó thay đổi chế độ, đổi sang chế độ xác nhập, thành hệ giáo dục thời hạn chín năm, tiểu học gộp lại với sơ trung, vì thế mới có tên bây giờ.
Tạ Thanh Trình vừa thấy hiệu trưởng tới đón tiếp họ, đã biết tình hình không chút khả quan.
Hiệu trưởng còn rất trẻ, dáng vẻ chưa tới 30. Hiển nhiên không phải hiệu trưởng cũ đã giúp đỡ Triệu Tuyết khi ấy. Mà sau khi bọn họ trao đổi đơn giản với hiệu trưởng mới một hồi, lòng bọn họ càng chìm xuống tận đáy cốc—— Hiệu trưởng cũ đã qua đời rất nhiều năm trước. Mà các giáo viên khác trong trường, số người chuyển đi cũng rất nhiều.
Các giáo viên tới nông thôn dạy học phần lớn sẽ chẳng ở lại lâu, người ở lại năm sáu năm có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mấy người này chẳng có lấy một người từng gặp gỡ người phụ trách cao trung Nhân Hằng.
"Hồ sơ cũng không thể tìm đọc hả?" Hạ Dư hỏi.
"Trong thôn vốn có một kho hồ sơ, nhưng mấy năm trước cháy mất rồi, tư liệu về Nhân Hằng cũng đều cất ở nơi đó, giờ chẳng còn lại gì cả..."
—— Cháy kho hồ sơ.
Hạ Dư và Tạ Thanh Trình nghe tới đó, càng chắc chắn tất cả chuyện này đều liên quan chặt chẽ tới viện tâm thần Thành Khang, vụ án tháp truyền thông của truyền thông Hỗ Châu. Cách thức gây án hàng loạt thật sự là giống nhau quá mức, khó mà bảo là trùng hợp được.
Nhưng vấn đề cũng đã rất rõ ràng: Đối phương không để lại bất cứ manh mối điều tra gì cả.
Theo thời gian trôi qua, người biết rõ chuyện đã như cát trong biển, khó mà tìm thấy.
Một ngày trôi qua, Tạ Thanh Trình và Hạ Dư gần như chẳng thu hoạch được gì, tới lúc trời tối, hai người cùng nhau trở về nhà của nông dân.
Nhà nông chuẩn bị chút cơm canh, Tạ Thanh Trình ăn một chút đã về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Dư nhìn bóng dáng mệt mỏi của anh, chỉ là một bóng hình lại có thể nhìn ra tâm sự nặng nề.
Cậu ngẫm nghĩ, hỏi người vợ nhà nông: "Dì ơi, gần đây có quán ăn nào ổn chút không ạ?"
"Có một quán cũng không tệ lắm, nhưng mà hơi xa, đi tới đó phải tốn khoảng hơn ba mươi phút lận." Người phụ nữ có hơi lo lắng, "Cơm tối nấu không hợp khẩu vị hả?"
"À, không có ạ. Cháu ăn ngon lắm." Hạ Dư cười cười, "Chỉ là cơ thể bạn cháu không được thoải mái, cháu sợ làm phiền dì, nên mới muốn tới quán ăn mua ít món tẩm bổ cho anh ấy thôi."
Người phụ nữ thấu hiểu, lại hỏi: "Vị tiên sinh kia là anh trai cháu hả?"
"... Coi là vậy đi ạ."
"Nhóc con tốt với anh cháu thật đấy, cháu xem hai người các cháu kìa, anh em hòa thuận."
Hạ Dư cười mà không đáp.
Người phụ nữ rất nhiệt tình, vừa hay đàn ông trong nhà bà phải ra ruộng, bảo có thể tiện đường đưa Hạ Dư đi, Hạ Dư vui vẻ đồng ý.
Kết quả ông chủ lái máy kéo.
Hạ Dư: "..."
Ở nơi hoang vu hẻo lánh này cũng chẳng có gì để bắt bẻ, có máy kéo để ngồi, hẳn cũng tốt hơn một mình đi bộ trong đêm những 30 phút.
Vì thế Hạ Dư thành vị tổng tài ngồi máy kéo đi ngàn dặm mua cơm hộp cho bác sĩ Tạ của cậu.
May mà quán đó nấu các món đúng là màu sắc hương vị đều trọn vẹn, tuy rằng mặt tiền của quán hơi nhỏ, nhưng đáng quý là sạch sẽ thoáng mát. Hạ Dư chọn mấy phần rau xào đóng gói, nhớ tới gần đây Tạ Thanh Trình luôn ho khan, lại nhờ chủ quán giúp nấu một phần lê hấp đường phèn*, sau đó ngồi máy kéo quay về.
Lúc cậu về phòng, đã thấy Tạ Thanh Trình ngủ rồi.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Tạ Thanh Trình hiển nhiên không muốn ngủ với cậu, nên trải chăn dưới đất.
Động tĩnh Hạ Dư về phòng làm anh tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nông.
"Cậu đi đâu thế?"
Hạ Dư tới trước bàn, lấy mấy hộp đóng gói giống nhau trong túi nilon ra, trong phòng lập tức ngập tràn mùi đồ ăn.
"Bữa tối em ăn không quen, tới quán ăn bên cạnh tùy tiện mua một ít, anh có ăn không?"
Tạ Thanh Trình: "... Không ăn."
Tay đang lấy đũa của Hạ Dư hơi khựng lại, có chút âm trầm: "Em gọi nhiều rồi, anh không ăn thì em đổ cả đó."
"Cậu có thể đừng lãng phí thức ăn như thế không?"
"Vậy anh có thể ra ăn một chút cùng em mà."
Tạ Thanh Trình hết cách, ho khan, khoác áo dậy khỏi đệm trải, ngồi xuống cạnh bàn.
Nhưng anh vừa thấy món ăn bày trên bàn, đã hơi nhíu mày lại, sau đó ánh mắt chuyển lên, dừng trên mặt Hạ Dư.
"Làm sao thế? Không hợp khẩu vị à?"
"Không có."
Nào có không hợp khẩu vị. Rõ ràng là quá hợp khẩu vị ấy chứ.
Gà cay, đậu hủ ma bà*, nầm bò súp cà chua*, ngọn khoai lang xào tỏi...
Tuy rằng chỉ là vài món xào đơn giản, nhưng tất cả đều là món Tạ Thanh Trình thích ăn.
Cũng chẳng phải món Hạ Dư thích.
Người như Hạ Dư kiêu ngạo, nhím biển phải là của đảo Sardinia, hàu sống phải của Ai-len, thịt bò Australia cũng không ăn mà nhất định phải của Nhật Bản. Hơn nữa cậu không ăn cay, không ăn tê tê, cũng không thích rau dưa tới thế.
Nhưng với sự hiểu biết của Tạ Thanh Trình với Hạ Dư, Hạ Dư không thể đặc biệt đi mua cơm cho anh được.
Suy nghĩ này vẫn luôn rất chắc chắn, mãi cho tới khi Hạ Dư lấy một hộp lê hấp đường phèn trong túi giấy ra, xụ mặt đẩy vào tầm tay anh.
Tạ Thanh Trình: "..."
Hạ Dư: "Nhìn cái gì? Em sợ tối anh ho làm ồn tới giấc ngủ của em."
Tạ Thanh Trình liếc mắt nhìn cậu, người như anh cũng thẳng thắn, không thích ngại ngùng lòng vòng, nếu Hạ Dư thật sự đặc biệt mua cho anh, anh cũng ngay thẳng nói một câu: "Cảm ơn."
Anh ngay thẳng, tâm tư Hạ Dư lại không đơn thuần, quay đầu đi chỗ khác: "Anh từ từ ăn đi, em đi rửa mặt."
Chỗ rửa mặt của nhà nông cũng rất đơn sơ, Hạ Dư nhìn thấy cả người đã không thoải mái, miễn cưỡng tắm rửa qua loa chút, lập tức mặc quần áo đàng hoàng quay về phòng. Tạ Thanh Trình đã dọn sạch đồ, dựa vào bên cửa sổ, vừa nhìn vùng quê xám xịt bên ngoài, vừa yếu ớt uống mứt lê.
Hạ Dư đi qua, có một chớp mắt ấy, cậu thật sự rất muốn ôm lấy vòng eo thon gầy của người này từ phía sau, rồi hôn lên nốt chu sa sau cổ anh, động mạch xanh xanh bên gáy, rủ mắt nhìn theo chiếc cằm thon gầy của anh, cuối cùng hôn lên bờ môi mỏng của anh.
Cậu muốn hôn anh, cậu muốn anh, cả ngàn vạn lần.
Nhưng Hạ Dư biết đó không phải chuyện cậu nên làm.
Cậu yêu Tạ Thanh Trình, lại cũng không thể đánh mất bản thân, càng không thể để tình yêu này tạo thành nhiều tổn thương hơn cho Tạ Thanh Trình, tình cảm Tạ Thanh Trình nhận đã đủ nhiều rồi, Hạ Dư cảm thấy tùy tiện đặt mấy thứ nặng nề này vào cơ thể anh thêm nữa, sẽ đè anh suy sụp, vỡ nát tới mức sụp đổ.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tạ Thanh Trình quay đầu, khẽ ho khan, vẻ cao lớn mạnh mẽ lẫn yếu ớt dễ vỡ trên người anh thế mà có thể hài hòa như kì tích: "Không còn sớm nữa, cậu ngủ đi, mai còn phải điều tra tiếp."
Hạ Dư vừa định lên tiếng đáp, lại thấy một tay khác đặt trên song cửa sổ của Tạ Thanh Trình, ngẩn cả người, sau đó chợt đen mặt lại.
—— Đáng chết! Tạ Thanh Trình lại hút thuốc!
Hơn nữa còn vừa uống mứt lê giảm ho, vừa hút thuốc!
Người trẻ tuổi uống trà cẩu kỷ* nhảy disco, người đàn ông thời kì mãn kinh này thì giỏi hơn hẳn, anh có thể vừa uống thuốc giảm ho vừa đồng thời cống hiến một phần sức lực của bản thân đóng góp cho nền công nghiệp thuốc lá của quốc gia.
Hạ Dư thực sự bị anh làm ngạc nhiên, cũng bị anh chọc giận.
Cậu đi tới cửa sổ, vươn tay giật thuốc lá của Tạ Thanh Trình.
"Anh hút gì thế hả?"
"... Marlboro*."
"Ai hỏi anh hút hãng nào! Em bảo anh hút cái gì mà hút!"
Hạ Dư lập tức ấn tắt thuốc lá lên tường, ném ra ngoài, cậu ghét bỏ Tạ Thanh Trình ghét bỏ vô cùng: "Trên người anh toàn mùi thuốc lá thôi, khó ngửi muốn chết. Anh không được hút nữa."
Tạ Thanh Trình cũng chẳng cãi vã với cậu, anh đẩy Hạ Dư ra: "Không hút thì không hút. Ngủ."
Hạ Dư nói: "Anh ngủ dưới đất làm gì, đây là giường đôi."
"..." Tạ Thanh Trình cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ đúng là tùy tiện.
Vì sao anh ngủ dưới đất còn phải hỏi à?
Anh đã lên giường với Hạ Dư bao lần rồi, trước đó anh còn không cảm thấy mấy thứ đó có gì đáng nói, nhưng đáng chết chính là lần cuối cùng kia, thế mà lần đó anh đạt được khoái cảm chưa từng có trong lúc dây dưa triền miền với Hạ Dư, mà cái "trước nay chưa từng có" này là hàng thật giá thật, ý nói chính là trước đó dù có là với Lý Nhã Thu, hay là tự mình giải quyết, cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác này.
Anh nhớ tới chuyện mình làm với Hạ Dư đêm ấy, nhất là nhớ tới dáng vẻ mình chủ động, anh đều cảm thấy quá vớ vẩn, cũng quá nguy hiểm.
Anh quả thực cảm thấy Hạ Dư bỏ bùa anh.
Nếu không sao chuyện lại diễn biến thành như thế được?
Hôm sau anh tỉnh giấc, hút thuốc xong, lúc nhìn cậu trai dựa vào bên cổ anh say giấc, trong lòng anh đã vang lên hồi chuông cảnh báo, biết rằng bản thân tuyệt đối không thể phát sinh loại quan hệ này với Hạ Dư thêm nữa.
Vậy để không phát sinh quan hệ, cách tốt nhất, chính là giảm bớt những tiếp xúc không cần thiết.
Tạ Thanh Trình bình tĩnh lại tỉnh táo nhìn Hạ Dư: "Hai chúng ta ngủ chung giường thì không thích hợp lắm, nguyên nhân là gì, cậu thông minh thế, hẳn hiểu rõ."
Hạ Dư: "..."
"Cậu còn nhỏ, nhường giường cho cậu đấy, tôi muốn nghỉ ngơi, cảm ơn bữa tối của cậu."
Tạ Thanh Trình nói xong đã định nằm xuống nghỉ, nhưng tay chân người trẻ tuổi nhanh lẹ hơn anh, đã chiếm ổ chăn trước.
"Em không tới mức cướp giường của ông chú đâu." Mặt mày Hạ Dư u ám nói, "Em là chủ tịch hội học sinh, kính già yêu trẻ là việc em nên làm. Anh ngủ giường đi, anh lớn tuổi rồi, lúc về đừng để đau hông.
Tạ Thanh Trình thấy cậu thật sự cứng đầu, cũng chẳng muốn lãng phí thời gian.
Huống chi tâm sự anh vốn nặng nề, thật sự chẳng hơi sức đâu mà lằng nhằng với Hạ Dư nữa.
Anh bèn để cho Hạ Dư một chiếc chăn trên giường, sau đó thở dài, cởi áo khoác, nằm xuống chiếc giường đôi rộng rãi trống trải kia.
"Ngủ đi, tôi tắt đèn."
"Được."
Nhưng mà đêm lặng, hai người đều không ngủ được.
Hạ Dư không cần phải nói, người trẻ tuổi vốn đã thức khuya mà còn ngủ ít, Tạ Thanh Trình lại vì có quá nhiều chuyện, tâm trạng rối bời, trằn trọc trong bóng tối, khẽ thở dài, vẫn không sao ngủ yên nổi.
Bệnh của Tạ Tuyết tuy tạm thời không đáng lo, nhưng chỉ cần không tìm được loại thuốc mới, lúc nào cô cũng có thể gặp nguy hiểm, anh vốn không yên lòng.
Còn cả Dịch Bắc Hải... Đây là quê nhà của Dịch Bắc Hải, lại là quê nhà của Lư Ngọc Châu... Mấy nhân vật nhỏ bé chẳng đáng nhìn tới lại dấy lên sóng to gió lớn, tất cả bọn họ đều xuất thân từ huyện Thanh Li xa xôi, chẳng lẽ thật sự là trùng hợp ư?
Tiện đà anh lại nhớ tới Tần Từ Nham.
Trái tim Tạ Thanh Trình không nén nổi lại đau đớn.
Anh nhắm chặt hai mắt, làm sao cũng không thể chìm vào giấc ngủ.
Tới nửa đêm, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa, trời mưa ào ào xối xả, gió lùa vào phòng cuốn theo không khí ẩm ướt lạnh lẽo.
Chăn mỏng, Tạ Thanh Trình ho càng dữ, càng ho càng nặng, không thể ngừng lại, trong lúc mơ mơ màng màng, anh lờ mờ nghe thấy phía sau có tiếng động, còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy hơi ấm áp quen thuộc——
Hạ Dư lên giường, ôm lấy anh từ sau lưng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tui thực hiện lời hứa hồi viết Husky của tui á... Viết tổng tài lái máy kéo rùi nè...
Hạ Dư: Tôi không ngờ tên tổng tài ngu ngốc kia lại là mình...