Vì vậy, sau đó bọn cậu không theo kế hoạch ban đầu đi đốt kho thảo dược nữa. Mà nghĩ cách để lẻn vào kho thảo dược thăm dò.
Vũ Văn Mân phát hiện số thảo dược này, đủ để cung cấp cho một cuộc chiến quy mô lớn.
Lục Hàm Chi phát hiện trong đống thảo dược, ngoài một số vị thuốc thường thấy thì còn có rất nhiều cỏ độc dùng cho thuật vu cổ.
Những loại cỏ độc ấy thuộc loại dược liệu được quản lý để phòng ngừa có người lợi dụng chúng làm chuyện xấu. Nhưng tác dụng gây ảo giác của cỏ độc cũng là thuốc giảm đau tự nhiên rất tốt, nên chỉ được phép bán ở vài hiệu thuốc nhất định. Mà nhà họ Lục chính là chủ tiệm thuốc được kinh thành chỉ định cho bán những loại cỏ độc đó.
Nhìn số lượng cỏ độc, chắc Tô Uyển Ngưng đã dọn sạch kho dược liệu của nhà họ Lục rồi nhỉ?
Nàng ta cũng ghê gớm thật, nhiều dược liệu chuyển ra từ trong kho nhà họ Lục như vậy mà chẳng có chút động tĩnh gì. Không báo mất mà cũng chẳng thấy ai báo bất thường, cứ thế từng chút một bị chuyển ra ngoài, đúng là bản lĩnh cao xa.
Lục Hàm Chi càng giác mình sắp lật được lá bài tẩy của nữ chính rồi.
Át chủ bài duy nhất của cậu bây giờ chính là: Cậu trong tối mà nữ chính ngoài sáng.
Chỉ cậu biết nàng ta có bàn tay vàng, còn nàng ta không biết rằng cậu cũng có.
Trên đường trở về, Lục Hàm Chi đã phân tích qua một lần. Chắc chắn Tô Uyển Ngưng không phải là người xuyên sách như cậu, mà nếu phải thì chắc cả hai cũng không sống cùng một thời đại. Tác phong làm việc của nàng ta lại vô cùng cay độc tàn nhẫn, cho thấy rằng nàng ta đã từng trải đời.
Không, có lẽ không chỉ là trải đời mà còn từng gặp rất nhiều mặt tối của xã hội. Thế nên chắc nữ chính là người sống lại. Hơn nữa còn là người ít nhất đã hơn 30 tuổi sống lại.
Nhưng cậu nghĩ nát óc mà không hiểu, một cô tiểu thư từ gia tộc thần y đã phải trải qua điều gì mới tàn nhẫn được như vậy? Lục Hàm Chi suy nghĩ suốt cả đường, cuối cùng không nghĩ ra mới từ bỏ.
Buổi tối cậu về thẳng tới thôn trang, sau khi Vũ Văn Mân đưa cậu về mới cưỡi ngựa về phủ An Thân vương.
Lục Hàm Chi chạy cả ngày, mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, không đến phủ Sở vương đón A Thiền nữa.
Lục Húc Chi lần đầu tiên chăm trẻ nhỏ, dường như hắn đã đánh giá thấp nỗi buồn xa cha của bé con. Ban đầu A Thiền chơi rất vui vẻ với vợ chồng nhị bá nhà mình, tới nửa đêm lại gào khóc khi không thấy cha bé đâu.
Ngày thường A Thiền rất ngoan ngoãn, nhưng khi khóc lên thì cứ như muốn đòi mạng.
Vũ Văn Giác không tài nào dỗ nổi bé. Đôi chồng chồng chẳng còn cách nào khác, đành phải nửa đêm ngồi xe ngựa đưa A Thiền trở về.
Nửa đêm Lục Hàm Chi đang ngủ mê man, chợt bị Loan Phượng gọi dậy nói tiểu thiếu gia đã trở lại, lúc này cậu mới nhớ ra mình đã gửi con cho nhị ca và nhị tẩu chăm.
Người cha “chưa đạt tiêu chuẩn” lập tức mặc áo khoác đi đón A Thiền, kết quả vừa vào phòng khách đã nhìn thấy đôi mắt to khóc đến nỗi sưng lên của A Thiền. Bé vừa nhìn thấy cha thì ngọ nguậy chui vào trong vòng tay cậu.
Lục Hàm Chi lập tức đau lòng ôm A Thiền, bé phát ra âm thanh “ẹ ẹ” trong cổ họng, vùi đầu vào hõm cổ cậu cọ cọ.
Sở Vương xót bé con, nói: “Buổi tối bé ăn nửa chén cháo ngọt, chắc giờ đã đói bụng rồi. Nhưng đến khi khóc thì không chịu ăn gì, chỉ muốn tìm cha thôi.”
Trái tim Lục Hàm Chi mềm nhũn, cậu vỗ về A Thiền, thấy bé lại bắt đầu mút ngón cái của mình là biết ngay bé con muốn uống sữa.
Vì thế cậu bèn dặn Loan Phượng và Cầm Sắt chuẩn bị phòng cho Sở vương cùng nhị ca, bản thân thì ôm A Thiền về phòng. Cậu pha cho bé một bình sữa bột, A Thiền nằm trong lòng Lục Hàm Chi ôm bình sữa bú mạnh đến nỗi ra mồ hôi đầy trán.
Trong lúc bé uống sữa, Lục Hàm Chi cứ cong khóe môi. Bây giờ A Thiền đã bén rễ trong sinh mệnh của cậu, cậu thật lòng thương yêu cục cưng này.
Có lẽ A Thiền đã khóc mệt nên dù khá đói, nhưng sữa còn chưa uống xong thì bé đã ôm bình sữa ngủ. Ngủ rồi mà vẫn bại lộ bản tính ham ăn, mắt thì nhắm mà miệng vẫn cố bú thêm hai ngụm.
Lục Hàm Chi chẳng hề sốt ruột. Cậu cứ như vậy ôm bé, mãi cho đến khi bé bú xong mới đặt bé xuống.
Đặt A Thiền nằm bên cạnh mình xong, Lục Hàm Chi mới cởi quần áo rồi nằm xuống. Lúc lơ mơ mở mắt, cậu còn chưa rời giường thì đã bị đánh thức hoàn toàn bởi tiếng ồn ào trong sân.
Có thể hôm qua do A Thiền ngủ muộn nên lúc này bé vẫn ngủ say. Lục Hàm Chi bèn mặc quần áo rồi đứng dậy đi ra sân.
Trong sân rất náo nhiệt, mấy chục người chen chúc chật ních.
Tại Ngự đang nói chuyện với một gã thanh niên. Hắn vừa thấy cậu đến bèn tiến lên nói: “Thiếu gia, lúc trước người nói muốn tuyển người làm. Bỗng dưng bây giờ có nhiều người tới nói muốn làm công, người xem có muốn nhận không ạ?”
Lục Hàm Chi ngó qua vậy mà là đám dân chạy nạn ngày hôm qua cậu gặp ở ngoại ô phía bắc.
Người cầm đầu đã nhận ra cậu, lập tức tiến lên chắp tay, dè dặt hỏi:”Ân nhân? Là ngài sao?”
Lục Hàm Chi cũng chắp tay với hắn ta, nói: “Hôm qua vừa hay Lục mỗ có việc nên mới không thể đích thân dẫn chư vị tới đây. Chỗ này của ta dự định mở một xưởng gia công thịt khô kiêm giao hàng và vận chuyển. Nếu mọi người muốn làm việc thì đều có thể ở lại. Tất cả điều kiện ta đưa ra ở ngoại ô phía bắc đều được tính.”
Đám dân chạy nạn cảm động sắp khóc, bọn họ chưa bao giờ biết rằng trên thế giới này lại có người giống thần tiên như vậy.
Không chỉ trị bệnh cứu người mà còn cho kế sinh nhai.
Lục Hàm Chi không định làm Bồ Tát, cậu cảnh cáo trước: “Công việc chắc chắn rất vất vả, nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng kết toán một lần, nhất định từ mùng một đến mùng năm sẽ kết xong lương. Ở xưởng làm được bao ăn cũng như bao chỗ ở cho người nhà. Nhưng chỗ ở cho người nhà sẽ thu một khoản phí nhất định của mỗi người để làm phí sinh hoạt. Thành tích làm việc xuất sắc sẽ có tiền thưởng, làm việc hơn bốn canh giờ sẽ có tiền tăng ca. Nếu mọi người cảm thấy thích hợp thì cứ ở lại!”
Đám dân chạy nạn dập đầu cảm kích, Lục Hàm Chi dặn Hòa Minh dẫn họ đi bố trí ký túc xá. Cũng may ở trong thôn, cái gì không có chứ riêng dãy nhà ngói thì có thừa nên bố trí mấy chục người ở chẳng thành vấn đề.
Bản thân bọn họ đã xuất thân bần hàn, trên đường đi chịu cảnh màn trời chiếu đất, lúc nhìn thấy từng dãy phòng ốc gạch ngói chỉnh tề này thì đều vui đến phát khóc.
Hòa Minh cầm biển số nhà, sắp xếp cho từng người một rồi điền vào danh sách.
Bây giờ coi như Lục Hàm Chi đã biết, thì ra Cầm Sắt và Tại Ngự lo đối ngoại, còn Loan Phượng và Hòa Minh quản lý nhân sự, đối nội và chạy vặt.
Việc giống như chân chạy, Tại Ngự và Cầm Sắt đều làm rất khá. Nhưng việc liên quan đến nhân sự và việc vặt trong nhà thì vẫn là Hòa Minh và Loan Phượng lo.
Hòa Minh lanh lẹ đến nói với Lục Hàm Chi: “Theo lời dặn của thiếu gia, ta đã sắp xếp xong xuôi. Chăn đệm và quần áo cũ trong kho của thôn trang đã chia đều cho mọi người. Tất cả đều rất biết ơn, nói muốn làm trâu làm ngựa báo đáp thiếu gia.”
Lục Hàm Chi chỉ cười: “Thực ra không cần báo đáp, cứ làm việc cho tốt là được.”
Sau đó cậu sai Tại Ngự quy hoạch một nhà xưởng chế biến thực phẩm ở gần đó.
Trong thôn có rất nhiều nhà trống, Tại Ngự bèn chọn hai ngôi nhà ngói trống khá lớn, dự định làm khu nhà xưởng chế biến thực phẩm, chọn hơn mười thanh niên cường tráng theo hắn đi lựa heo để thịt trong ngày.
Thật ra sắp xếp mọi người đi làm thịt heo là có ý riêng. Sau khi mổ heo, Lục Hàm Chi bèn bố trí mời mọi người ăn một bữa thịt thơm ngon.
Dân chạy nạn nghèo khổ nào đã thấy chuyện này?
Người biết thì hiểu đó là chương trình khi rảnh rỗi ở thôn, người không biết thật sự sẽ tưởng đấy là để thết đãi khách quý.
Một bữa thịt heo, già trẻ gái trai ăn no nê thỏa thích.
Chẳng những có thịt, có rau củ, có dồi, bên trên còn nổi lớp váng mỡ, còn cả đống bánh bao nữa?
Tết ở quê cũng chẳng được như thế!
Vị ân nhân này có ngốc không vậy, cho đám cu li bọn họ ăn cơm kiểu này, không sợ họ ăn sạch của cậu sao?
Lục Hàm Chi biết cách làm giàu: Chỉ khi lợi ích và đãi ngộ tốt thì mọi người mới có thể hết lòng hết dạ làm việc cho cậu.
Bây giờ cậu xây nhà xưởng này là vì muốn kiếm nhiều tiền.
Đúng là mấy cửa hàng mặt tiền lúc trước hơi nhỏ một chút. Dẫu có chi nhánh Thực Trân Lâu ở kinh thành làm chiêu bài nhưng cung không đủ cầu.
Muốn kiếm nhiều tiền thì nhất định phải có quy mô lớn. Quy mô cứ lớn dần lên, tất nhiên phải có nhiều người làm hơn.
Bây giờ cậu cần một nguồn nhân lực số lượng lớn, vừa hay bên khu ổ chuột ở vùng ngoại ô phía bắc kia có lượng lớn nhân lực. Trùng hợp mục tiêu nhiệm vụ là cứu vớt dân chạy nạn ở vùng biên cương phía bắc kia.
Dưới sự khống chế của Tô Uyển Ngưng, bọn họ đã biến thành con rối. Ngoại trừ tác dụng tạo hình tượng cho Tô Uyển Ngưng thì họ còn không thể gọi là “người”.
Dù sao bọn họ chỉ là một đám người bình thường, Tô Uyển Ngưng không thể ngày nào cũng công kích tinh thần bọn họ được, luôn có lúc để Lục Hàm Chi lợi dụng sơ hở.
Cậu để vài người dân chạy nạn canh ở đó, nếu gặp ai cần công việc thì kéo tới đây. Thời gian trôi qua, cuộc sống tốt đẹp bên này đã truyền đến bên vùng ngoại ô phía bắc. Hơn nữa sau một quãng thời gian làm việc, tất cả dân chạy nạn trở về đều ăn mặc gọn gàng, lại còn thấy trên mặt có thịt.
Tất cả mọi người đều từ biên cương phía bắc lưu lạc tới, tại sao cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt đẹp?
Sau khi nghe ngóng mới biết được, thì ra đãi ngộ làm việc ở vùng ngoại ô phía nam lại tốt như thế!
Chuyện gì cũng có so sánh, mặc dù ở chỗ này không cần lo về cái ăn, không cần lo cho tính mạng, nhưng cuộc sống mà tương lai mờ mịt thế này thực sự khiến người ta sợ hãi.
Vì thế đoàn người bàn bạc, bắt đầu tốp năm tốp ba đi đến ngoại ô phía nam.
Tô Uyển Ngưng lúc này còn chưa phát hiện ra, vì gần đây nàng ta có chuyện quan trọng hơn muốn làm.
Còn 3 ngày nữa là tới đại hôn của Thái Tử, cuối cùng hắn ta không trốn tránh nữa mà quyết định thú nhận với nàng ta.
Không ngoài dự tính của Thái Tử, đương nhiên “tiên nữ” Tô Uyển Ngưng rộng lượng chọn tha thứ cho hắn ta! Thân là Thái Tử của một nước, không phải chỉ là cưới thêm một người phụ nữ thôi ư?
“Thiếp tự nhận xuất thân hèn mọn, không xứng với Thái Tử. Tất nhiên vị trí vợ cả, thiếp chẳng dám nghĩ tới. Chỉ là thiếp với Chiêu Vân như chị em ruột. Tỷ ấy xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn rất khổ sở, thiếp muốn tới an ủi tỷ ấy một chút.”
Thái Tử nhìn bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn của Tô Uyển Ngưng, nhịn không được ôm nàng ta vào trong ngực vỗ về thân mật, thậm chí hắn ta còn muốn hoàn toàn chiếm lấy nàng ta.
Nhưng hắn ta lại bị Tô Uyển Ngưng xấu hổ đỏ mặt né tránh, lấy cớ muốn đi phủ công chúa để an ủi chị em tốt.
Trong phủ công chúa, Chiêu Vân quận chúa đang nâng một chiếc khăn tay thêu cảnh mùa thu lá rụng mà rơi lệ một mình trong phòng, tự lẩm bẩm: “Vân nhi đã không có duyên làm bạn bên cạnh ca ca ở kiếp này, nhưng rồi lại không thể bỏ mẫu thân để đi theo chàng đến kiếp sau. Không phải Chiêu Vân không chịu trả lại chiếc khăn này, ông trời đã đối xử bất công với ta, chỉ để lại một tín vật bên người cũng coi như an ủi vài phần.”
Chiếc khăn tay này đúng là vật ngày ấy Lục Hàm Chi bảo Vũ Văn Mân “làm rơi” ở phủ công chúa.
Lục Hàm Chi biết Chiêu Vân thích Vũ Văn Mân, thế nên chắc chắn nàng ta sẽ giữ lại đồ của hắn trên người. Vì thế cậu đã ếm bùa vào trong khăn tay, muốn giúp nàng ấy ngăn bớt phần nào.
Lúc này tiếng nha hoàn truyền đến bên ngoài cửa, Chiêu Vân quận chúa lập tức cất khăn đi, thay đổi dáng vẻ đau lòng, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”