Khi Vũ Văn Mân nhận được phong thư thì đó đã là chuyện của 5 ngày sau.
Bức thư nhà lần trước, hắn cố ý không viết cho Lục Hàm Chi là để cho cậu biết hắn đang hờn dỗi, rằng hắn vẫn còn đang giận chuyện đó. Nhưng khi nhìn thấy bức thư này, Vũ Văn Mân muốn giận cũng không nổi.
Hắn lẩm bẩm đọc lá thư: “Ta nhớ những cái tốt của ngài, nhớ chiếc áo khoác của ngài, nhớ cả chiếc tất trắng và mùi hương trên cơ thể ngài…”
Vũ Văn Mân kéo bộ giáp của mình xuống làm lộ ra chiếc vớ trắng, miệng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Hắn gấp bức thư lại rồi nhét nó vào trong vạt áo của mình, sau đó lẩm bẩm: “Thậm chí cả tất của bản vương mà cũng nhớ, Vương phi còn dám nói không thích bản vương hay sao. Mạnh miệng quá, đợi bản vương về sẽ…”
Hắn không kìm lòng được mà nhớ lại đêm sắp ra chiến trận, hai người đã cuồng nhiệt trong tiểu viện như thế nào. Bởi vì hôm ấy hắn cũng không kiêng nể, hơn nữa còn mê mệt lưu luyến thân thể của Lục Hàm Chi.
Cứ tham lam ngắm nhìn vẻ đẹp của cậu.
Lục Hàm Chi có một cơ thể khiến hắn phải mê muội, vòng eo thon gọn khiến cậu không chẳng giống lang quân từng có con chút nào. Đôi chân vừa dài thẳng vừa mịn màng, bờ vai hơi gầy lại càng khiến cậu trông yếu đuối hơn. Bụng dưới phẳng lì, đúng là thật khó để nhận ra cậu đã từng sinh ra A Thiền.
Không biết mình đã len lén “đặt” A Thiền vào trong bụng cậu lúc nào nhỉ?
Nghĩ đến đây là Vũ Văn Mân đã sôi sục, cảm giác như sắp bị thiêu cháy.
Phải mau chóng chấm dứt trận chiến này. Chợt hắn nảy ra một ý–
Cứ đợi như thế này mãi thì mệt lắm.
Hắn muốn đi về gặp Lục Hàm Chi để nghe chính miệng cậu nói xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Vũ Văn Mân không đợi nổi dù chỉ là một giây, hắn không nói hai lời đã vén màn trướng lên, nói với phó tướng bên ngoài: “Đội chữ Minh tập hợp!”
Phía xa xa kinh thành, Lục Hàm Chi lại hắt xì một cái rồi xoa xoa mũi, cứ có cảm giác rằng Vũ Văn Mân đang mắng mình.
Giỏi thì cứ mắng đi!
Thật ra chuyện lúc trước là do mình không đúng, khổ sở che giấu hắn bao lâu, cuối cùng vẫn phải nói ra. Nhưng nghĩ lại, chuyện này thật không công bằng với A Thiền.
Nếu đến lúc đó mình đi thật, để lại cho Vũ Văn Mân đứa trẻ được cho là không phải con ruột của hắn, vậy vị trí Thái Tử sẽ không tới lượt A Thiền.
Rõ ràng là con trai của Hoàng đế, chân còn có 7 nốt ruồi son, nếu bởi vì chuyện mình nhất thời che giấu mà bỏ lỡ ngai vàng thì thật là đáng tiếc.
Hai ngày nay, lúc nào Lục Hàm Chi cũng trong trạng thái lơ mơ, cứ hở ra là suy nghĩ miên man.
Vũ Văn Giác cũng nhận ra, hôm nay hắn ta kéo cậu qua xem mô hình nỏ Bát Ngưu mà mình mới chế tác.
Nỏ vẫn chưa thể phát huy tác dụng thực sự vì chưa lắp được hoàn chỉnh các cơ quan.
Vũ Văn Giác thấy cậu vẫn không yên lòng bèn tiến lên nói: “Nếu đệ có chuyện gì bận thì đi làm đi, có phải đệ có đơn hàng mới cần phải xử lý không?”
Lục Hàm Chi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là hai ngày nay ta cứ thấy không yên.”
Vũ Văn Giác hỏi: “Không yên chỗ nào? Tối ngủ không ngon? Hay đang lo lắng cho A Mân?”
Lục Hàm Chi vẫn lắc đầu, xua tay nói: “Ta không sao mà nhị tẩu, chúng ta nghiên cứu tiếp nỏ Bát Ngưu đi. Ta thấy vẫn nó vẫn có thể to hơn một chút! Mũi tên có thể thô hơn nữa! Loại này… dùng cả cái cây làm nỏ của nó cũng được, nhị tẩu hiểu không?”
Vũ Văn Giác sáng mắt lên: “Được thôi! Ta sẽ làm nó to hơn tí nữa!”
Lục Hàm Chi dạo quanh cái nỏ mini kia một vòng, thầm nghĩ đây là thần khí công thành thì làm sao có thể nhỏ được? Vừa nghĩ đến thần khí công thành, cậu bỗng nảy sinh ra một ý tưởng, ngẫm lại một lúc rồi khẽ dặn mấy câu với thống lĩnh phụ trách về vũ khí.
Thống lĩnh nhận lệnh rồi quay đi, không mảy may nghi ngờ gì với mệnh lệnh của Lục Hàm Chi.
Xem ra Vũ Văn Mân đã dặn trước cả rồi, đây là thân vệ doanh của hắn và Sở Vương, tất nhiên lời hắn nói vẫn có uy quyền.
Doanh trại nằm ở biên giới phía đông, cách biên giới phía nam cũng không xa lắm.
Lục Hàm Chi và Vũ Văn Giác xem xét kỹ lưỡng chiếc nỏ xong, cả 2 cùng đi xe ngựa về thôn trang.
Lục Hàm Chi còn chưa tới ngắm khu vực mới mở khóa lần nào, vừa hay nhân cơ hội này đưa nhị tẩu đi xem, để coi lúc này cậu lại gặp phải trò hề gì.
Quả nhiên hệ thống đã không làm cậu thất vọng, thứ bị trói buộc lần này có thể khiến cậu ói máu 3 lần. Lục Hàm Chi ngó qua mảnh đất chừng 10 mét vuông, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Vũ Văn Giác không muốn làm tụt hứng của Lục Hàm Chi nhưng vẫn không nhịn được mà hắng giọng hỏi:” Đây là… món hời lớn mà Hàm Nhi nói tới sao?”
Lục Hàm Chi nuốt nước bọt, cảm thấy tư thế lật xe của mình cũng khó tả ghê.
Cậu hắng giọng đáp: “Khụ khụ, cái đó… nhị tẩu à! Dù bề ngoài của nó hơi khiêm tốn, cơ mà…”
Vũ Văn Giác lập tức hiểu ngay:” Hàm Nhi phát hiện ra mỏ quặng ở đây sao?”
Lục Hàm Chi sắp khóc thét rồi, nếu chỗ này có mỏ quặng, cậu đã đào hết cái đống đất cao lanh này lên từ lâu rồi, thế mà trừ mấy khối đá thạch anh rẻ tiền thì chẳng đào được tí kim loại quý hiếm nào cả.
Bốn phía kinh thành, tất cả mỏ vàng bạc và quặng khoáng đều đã bị hoàng gia kiểm soát. Nếu có thể đào được mỏ khoáng ở đây thì đó là gặp ma giữa ban ngày.
Nhưng Lục Hàm Chi đến chết vẫn cần sĩ diện, nói với vẻ mặt thần bí: “Là thứ gì thì chưa tiết lộ cho nhị tẩu được. Chờ nó hiện ra bộ mặt thật, nhị tẩu có thể tới chiêm ngưỡng sau!”
Khóe miệng Vũ Văn Giác phía đối diện bỗng giật lên, hàm ý của hắn ta là: Sao Hàm Nhi không đào lên rồi hãy bảo ta đến xem?
Một thai phu 8 tháng chịu xóc nảy cả ngày bên ngoài cũng khá vất vả.
Hết cách, Lục Hàm Chi đành phải bỏ ý định xúc phạm hệ thống, đưa nhị tẩu đang bụng to vượt mặt về phủ trước.
Vừa về tới phủ, Lục Hàm Chi đã nhận được lá thư nhà của Lục Húc Chi gửi tới.
Cùng lúc đó, Vũ Văn Mân vẫn bặt vô âm tín.
Lục Hàm Chi tức đỏ mắt, hỏi tên sai dịch: “Vương gia… không có gì muốn nói à?”
Sai dịch cười đáp: “Bẩm Vương phi, Vương gia lệnh tiểu nhân nói với Vương phi rằng “để xem thái độ của hắn đã”’. Tiểu nhân cũng không hiểu lắm, Vương gia là đang muốn người tự hiểu đó ạ.”
Lục Hàm Chi: “…”
Hiểu cái đầu hắn ấy!
Lục Hàm Chi tức lắm rồi, cái tên lòng dạ hẹp hòi này, rốt cuộc hắn còn muốn gì mới hết dỗi vậy?
Dù đang tức nhưng Lục Hàm Chi vẫn tận tâm viết thư cho Vũ Văn Mân.
Lúc này cậu không viết mấy cái như ca từ mà là vẽ một bức tranh.
Lục Hàm Chi từng làm công việc liên quan đến thiết kế đồ họa nên vẽ một bức tranh đơn giản thì vẫn được.
Cậu vẽ hai nhóc chibi, một là mình, một là A Thiền.
A Thiền tay cầm chong chóng, chạy từng bước ngắn tũn.
Trẻ con đúng là lớn nhanh như thổi, Vũ Văn Mân mới đi có nửa tháng mà A Thiền đã có thể tự mình đi hai bước ngắn rồi. Cũng có thể là do mau ăn chóng lớn, A Thiền đã trưởng thành hơn so với lúc trước rất nhiều.
Không biết tại sao mà vẽ mãi vẽ mãi, Lục Hàm Chi lại càng muốn khóc hơn.
Cuối cùng cậu vẽ một nhà ba người, Vũ Văn Mân ôm cậu và A Thiền vào trong lòng, ấm áp cực kỳ.
Sau khi vẽ xong, cậu nhét mấy bức tranh vào trong phong thư giao cho sai dịch.
Cậu đang định quay người, tên sai dịch đã gọi cậu lại, đưa cho cậu một tấm danh thiếp: “Vương gia dặn giao tấm danh thiếp này cho điện hạ.”
Lục Hàm Chi nhận tấm danh thiếp kia: “Ồ? Được rồi, đưa cho ta xem.”
A Thiền được Loan Phượng dìu dắt chạy tới, dáng chạy của bé nghiêng ngả như cương thi trong Plants vs Zombie.
Lục Hàm Chị bị A Thiền chọc cười, tiến lên phía trước ẵm bé lên rồi nói: “Cẩn thận với cái con xạ thủ bắn đậu ở phía trước đấy, đội mũ sắt lên đầu chưa?”(*)
(*)Ý của Hàm Chi là mấy cái con Zombie đội xô sắt để chống đạn trong Plant vs Zombie A Thiền sờ lên cái mũ của mình, ngây ngô nói: “Mũ…mũ…”
Thấy chiếc mũ con hổ trên đầu A Thiền, Lục Hàm Chi mỉm cười rồi bế bé lên đùi mình, mở tấm danh thiếp kia ra xem.
Vừa mở ra, cậu đã nhíu mày.
“Thi Định Khôn, Tào Giản Văn, Thư Dục, Lâm Nãi Hùng, Tần Lĩnh,…”
Đọc tên của từng tên quan viên, không hiểu sao Lục Hàm Chi lại thấy quen thuộc.
Cậu bỗng dưng nhớ tới nội dung trong phần sau của truyện gốc, sau khi giết Vũ Văn Minh Cực để cướp ngôi, bạo quân Chính Hạo Hoàng đế Vũ Văn Mân gần như ngày nào cũng sẽ giết người.
Những người trong tấm danh thiếp chính là người mà hắn đã từng giết lúc đó.
Ban đầu Lục Hàm Chi chỉ cảm thấy tên bạo quân này giết người vô tội vạ, ngứa mắt là ra tay ngay. Nhưng bây giờ Vũ Văn Mân tự dưng đưa cho cậu cái danh sách này, có phải ý đang nói rằng những vị đại thần này có vấn đề không? Mà thật tình cậu cũng không biết vấn đề của những người này nằm ở chỗ nào, bởi bọn họ không cùng một phe.
Có thể là đảng Thái Tử, có thể là đảng của hoàng thúc.
Có khi còn là kẻ đang đứng bên phe Vũ Văn Mân nhưng là kiểu làm gián điệp hai mang.
Cả một cái danh sách, sương sương cũng phải hơn mấy chục người. Từ trên xuống dưới trong triều đều nằm ở đó.
Lục Hàm Chi vẫn không hiểu, Vũ Văn Mân tự nhiên đưa cho cậu cái danh sách này để làm gì? Nếu những người này đều có vấn đề, vậy những người trên triều không có vấn đề chỉ chưa tới một nửa.
Lúc trước, khi Vũ Văn Mân giết những kẻ kia thì cả triều đã nháo nhào lên.
Người thì viện cớ bệnh tật, người thì xin cáo lão về quê, số người lên triều lúc ít nhất cũng chỉ có mười mấy người.
Có lẽ là do bạo quân này đã giết hết những kẻ đáng chết, coi như diệt sạch đám khối u ác tính của Đại Chiêu, thế nên lúc Thái Tử đăng cơ mới được hưởng 1 triều đình trong sạch.
Ân khoa năm đó mở ra, hàng loạt nhân tài trẻ tuổi văn võ song toàn được tuyển vào triều, lại tiếp tục một nước Đại Chiêu phồn vinh tràn đầy sức sống.
Dù những đại thần này có vấn đề gì hay không, Lục Hàm Chi vẫn quyết định sẽ bí mật điều tra.
Cậu cầm tấm danh thiếp, cảm thấy chuyện hiện tại của mình cứ lăn như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn, lăn mãi lăn mãi, ngày càng khó giải quyết hơn.
Mạch truyện dần lộ từng chút một, đầu của cậu như sắp nổ tung rồi. Bây giờ cậu chỉ muốn đóng cửa lại rồi ngủ quên sự đời cùng A Thiền. Nhưng Lục Hàm Chi biết rõ đây là thời khắc mấu chốt của mình và Vũ Văn Mân, phải lên tinh thần 100%, không thể để hắn ở tiền tuyến bị phân tâm.
Vũ Văn Mân đến tiền tuyến là vì không để những kẻ ngoại lai xâm lược Đại Chiêu, còn cậu thì phải dẹp nội loạn. Còn về phía Vũ Văn Minh Cực, cuối cùng cậu cũng xếp được nội gián vào phủ gã. Xếp được nội gián vào vô cùng khó khăn, nhưng nói chung cũng có thể biết được bước tiếp theo của gã là gì.
Tính theo sự phát triển của mốc thời gian trong cốt truyện gốc, Đại Chiêu lúc này đang bị rình rập bốn phía, sau đó còn có nhiều nơi nổi dậy làm phản. Nhưng hiện tại có nhà họ Nhung trấn áp nên chỉ còn chiến loạn ở biên cương phía Tây, coi như đã duy trì cục diện tốt lắm rồi.
Còn Vũ Văn Minh Cực, gã sẽ dùng thủ đoạn gì để cướp quyền đây?
Ngay lúc Lục Hàm Chi đang vừa ôm A Thiền vừa đắm mình trong suy nghĩ, bỗng nhiên có một người hầu chạy tới báo: “Bẩm thiếu gia, đối diện với Hàm Ký Hương phường mới mở tiệm Uyển Ký Hương, hôm nay khách khứa đều chạy hết tới quán Uyển Ký rồi. Trong lúc Ngự chưởng quỹ đang bận rộn xử lý đống giấy của phường Hàm Ký, mới sáng sớm mà kho giấy của chúng ta đã bị kẻ tiểu nhân nào thả cho 1 mồi lửa rồi. Tuy đã dập được lửa, nhưng nó đã phá hủy một kho giấy trúc tốt nhất của chúng ta.”
Lục Hàm Chi đứng phắt dậy, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”
Chết tiệt, cmn khốn nạn thật, nhà đã dột còn gặp mưa to.