Lục Hạo Chi đi theo sau hai người cảm thấy chấn động, hắn ta che miệng lại, trợn to mắt.
Lục Hàm Chi ra dấu im lặng, sau đó theo sau Ẩn Nhất yên lặng rời đi. Bọn họ không tới bắt gian mà là tới thám thính tin tức nên đành chờ trận “yêu tinh đánh nhau” kịch liệt kia kết thúc rồi mới hành động.
Khi núp sau núi giả, Lục Hạo Chi mới khiếp sợ nói: “Ca, nàng ta, nàng ta…”
Lục Hàm Chi thở dài: “Nàng ta vốn gian gian díu díu mập mờ với Vũ Văn Minh Cực, không có gì đáng kinh ngạc.”
Lúc này Lục Hàm Chi đã hơi hiểu ra, khó trách Tô Uyển Ngưng vẫn luôn không sinh con, dâm loạn với nhiều người như vậy, sinh ra thì biết là con của ai?
Có skill khống chế tinh thần đúng là ghê gớm, nữ chính vạn người mê cơ mà, tùy tiện “làm” với cả quân đoàn biến thái của gia tộc Vũ Văn. Không biết sau khi nàng làm xong thì có hút được tinh khí gì đó hay không.
Cho dù là Vũ Văn Quân, Vũ Văn Cảnh hay là Vũ Văn Minh Cực, tất cả đều là những mỹ nam. Mặc dù so với boss cuối biến thái Vũ Văn Mân thì có phần kém sắc hơn nhưng vẫn là hiếm có khó tìm trong đám người thường rồi.
Lại nhìn sang Lục Hạo Chi ở đối diện, chắc đã bị dọa sợ rồi, có lẽ hắn ta không thể ngờ Tô Uyển Ngưng sẽ làm ra loại chuyện này. Trong trí nhớ của hắn ta, tam ca Lục Hàm Chi đã là một đại diện về việc trái quy củ, ngờ đâu còn có người đỉnh chóp hơn cả cậu.
Lục Hàm Chi búng tay một cái với hắn ta: “Làm sao vậy? Bị dọa sợ rồi?”
Lục Hạo Chi lắc đầu: “Ngày thường nàng ta tỏ vẻ nhu nhược nghe lời, có nằm mơ đệ cũng không nghĩ tới nàng ta lại là loại người như thế này! Uổng cho Thái Tử nuông chiều, trăm đường thuận theo nàng ta, coi nàng ta là một thiên kim tiểu thư vô cùng thánh khiết. Nhưng thật ra lại là loại người… dâm ô.”
Lục Hàm Chi nói: “Bây giờ đệ đã biết phủ Thái Tử là nơi thế nào chưa?”
Sau này Lục Hạo Chi mới hiểu ra, khó trách lúc trước Tam ca thà mang tiếng xấu trên lưng chứ không chịu gả, hẳn là đã nhìn thấu tình cảnh nước sôi lửa bỏng của phủ Thái Tử.
Lục Hàm Chi thấy hắn ta đần mặt bèn nói: “Lúc trước ta muốn nhắc nhở đệ, nhưng đệ không thèm nghe ta nói. Đứa bé đầu tiên của đệ vốn dĩ có thể giữ được.”
Sống mũi Lục Hạo Chi cay cay: “Tam ca, đệ…”
Lục Hàm Chi phất tay: “Đừng nói về chuyện này nữa, dù sao chúng ta vẫn là huynh đệ, bây giờ đệ đã hiểu thì cũng nên học được cách tự bảo vệ mình.”
Lần trước Lục Hàm Chi cho Lục Hạo Chi một lá bùa phòng ngự, lúc này cây trâm ngọc kia còn đang cài trên đầu hắn ta.
Sau khi khôi phục lý trí, quả nhiên đầu óc của Lục Hạo Chi đã thanh tỉnh không ít, hắn ta cúi đầu đáp: “Đệ biết rồi Tam ca, cảm ơn huynh. Lúc trước đệ đối xử với huynh như thế, vậy mà huynh còn ra tay giúp đỡ đệ, tóm lại… đệ sẽ tự có chừng mực.”
Trải qua những việc này, Lục Hạo Chi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thái Tử đối xử không tốt với hắn ta, đôi chân này của hắn ta chính là bị Thái Tử đánh gãy. Sẹo đã lành nhưng nỗi đau vẫn còn như ngày hôm qua. Hắn ta đã không còn mong cầu gì hơn, giờ chỉ muốn thuận lợi sinh con ra.
Lục Hàm Chi nghĩ nghĩ, lại nói: “Chuyện này đừng nói cho Thái Tử biết.”
Lục Hạo Chi đáp: “Đệ biết, đệ có nói thì hắn cũng sẽ không tin, hắn chỉ tin Tô Uyển Ngưng thôi.”
Quả nhiên sau khi khôi phục lý trí, chỉ số thông minh của Lục Hạo Chi xem như còn online.
Lục Hàm Chi gật đầu: “Ừ… Nhân tiện ngày mai đệ quay về Lục phủ đi! Ta sẽ cử người đi đón đệ, dẫn đệ đi gặp một người.”
Mặc dù không biết Lục Hàm Chi muốn dẫn hắn ta đi gặp ai, nhưng có thể trở về Lục phủ, Lục Hạo Chi đã vui lắm rồi.
Hắn ta suýt không thể kìm giọng, liên tục gật đầu: “Được được, cảm ơn Tam ca!”
Lúc này Ẩn Nhất quay lại nói với Lục Hàm Chi: “Đã xong.”
Cũng khổ cho Ẩn Nhất, vì thám thính tin tức mà còn phải âm thầm quan sát người khác play dã chiến.
Lục Hàm Chi đáp lại, đi theo Ẩn Nhất đến một chỗ nấp gần nhất, vừa hay có thể nghe thấy tiếng thì thầm của một đôi uyên ương trong bụi cây.
Tiếng khóc nức nở của Tô Uyển Ngưng từ xa truyền đến: “Ta không nên làm vậy, ta thật có lỗi với Thái Tử.”
Vũ Văn Minh Cực lại phẫn nộ: “Rõ ràng là hắn không bảo vệ được nàng! Lúc sáng ta đã nói, nếu hắn khiến nàng không vui, ta sẽ đoạt nàng lại từ tay hắn!”
Tô Uyển Ngưng vừa khóc, Vũ Văn Minh Cực nhỏ giọng an ủi: “Nàng yên tâm, sẽ có một ngày bổn vương lập công dựng nghiệp, chắc chắn sẽ sắc phong nàng làm Hoàng Hậu. Uyển Nhi hẳn đã sớm hiểu rõ được trái tim của bổn vương, cớ gì một hai phải làm trắc phi của Thái Tử, để bản thân chịu uất ức?”
Tô Uyển Ngưng thỏ thẻ: “Ngày xưa ngài ấy đối xử với ta, cũng ngàn tốt vạn tốt…”
Vũ Văn Minh Cực càng tức giận: “Nếu hắn thật sự đối xử với nàng ngàn tốt vạn tốt như thế, vậy thì sao lại để cho người khác ức hiếp nàng? Tam thê tứ thiếp thì thôi đi, nhưng ngay cả An Vương phi lai lịch không rõ ràng kia cũng có thể làm nhục nàng, chưa kể hoàng huynh chẳng phân biệt đúng sai mà phạt nàng bị cấm túc!”
Tô Uyển Ngưng lắc đầu: “Ngài ấy cũng không còn cách nào, ta không trách ngài ấy.”
Vũ Văn Minh Cực thấp giọng cười, ôm mỹ nhân trong lòng ngực, từ trên cao nhìn xuống nói: “Nếu nàng không trách hắn thì sao lại đến chỗ ta kể lể? Uyển Nhi nàng yên tâm, ta sẽ thay nàng làm chủ. Không tới hai tháng, ta sẽ khiến kinh thành đổi chủ!”
Tô Uyển Ngưng duỗi tay bịt miệng gã: “Vương gia không thể nói bừa, sắc trời không còn sớm, ta nên trở về… ưm…”
Ngay sau đó lại là từng đợt âm thanh mê loạn khó lọt tai.
Lục Hàm Chi thấy biểu cảm của Lục Hạo Chi ngày càng khó coi, lập tức vẫy Ẩn Nhất để hắn tiếp tục thám thính, còn mình dẫn Lục Hạo Chi rời đi trước.
Vừa ra khỏi rừng trúc, Lục Hạo Chi lập tức chạy đến ven đường nôn mửa một trận.
Lục Hàm Chi đợi hắn ta nôn xong bèn đưa khăn tay: “Rất ghê tởm đúng không?”
Lục Hạo Chi đáp: “Quá ghê tởm.”
Lục Hàm Chi nói: “Còn có cái ghê tởm hơn cái này, chỉ là đệ chưa thấy thôi.”
“Còn ghê tởm hơn sao?” Sắc mặt Lục Hạo Chi tái mét.
Lục Hàm Chi tiếp lời: “Ta đưa đệ trở về trước, tránh khiến kẻ khác nghi ngờ.”
Lục Hạo Chi xua tay: “Hôm nay đệ đi ra từ hậu viện của quận chúa Chiêu Vân, nàng ấy sẽ che giấu giúp đệ. Chỉ là… Tam ca, đệ có hơi sợ.”
Trong lòng Lục Hàm Chi thầm nói, hiện giờ ngươi chỉ mới nhìn thấy một góc của núi băng mà đã bắt đầu sợ hãi? Nếu ngươi biết Tô Uyển Ngưng đã làm những chuyện gì, có lẽ sẽ bị dọa tiểu ra quần. Nếu nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của biểu muội thật sự, có lẽ ngươi sẽ còn nghi ngờ cuộc đời nữa ấy?
Nghĩ đến đây mới thấy, người đơn thuần nhất nơi này thế mà lại biến thành Lục Hạo Chi.
Sau khi Lục Hàm Chi đưa Lục Hạo Chi về đến cửa của Vân Khởi Cư ở phủ Thái Tử, Lưu ma ma vẫn luôn tận chức tận trách đứng chờ ở cửa hậu viện.
Vừa thấy hắn ta trở về, bà lập tức từ chỗ gác cổng chạy ra, nôn nóng lên tiếng: “Thị quân đã trở lại rồi, nếu không trở lại, sợ là Quận chúa sẽ phái người đi tìm người. Người đang có thai, ban đêm vẫn không nên chạy ra ngoài thì tốt hơn.”
Lưu ma ma cũng để ý thấy Lục Hàm Chi ở sau người Lục Hạo Chi, vừa thấy Lục Hàm Chi, bà lập tức hiểu rõ: “Vương phi có việc gì dạy bảo ạ?”
Lục Hàm Chi dặn: “Giúp ta chăm sóc đệ ấy thật tốt, cảm ơn Lưu ma ma.”
Lưu ma ma gật đầu: “Vương phi yên tâm.”
Khi Lục Hàm Chi trở lại phủ An Vương, Vũ Văn Giác còn đang đốt đèn chờ cậu.
A Thiền đang ngủ bên người hắn ta, có lẽ vì trước khi ngủ bé có khóc nên trên trán còn có mồ hôi.
Vừa thấy cậu trở về, Vũ Văn Giác lập tức hỏi: “Sao rồi?”
Lục Hàm Chi kể những gì cậu nghe được cho Vũ Văn Giác, biểu cảm của hắn ta cũng vô cùng phức tạp.
Vũ Văn Giác khó hiểu: “Nàng ta có mục đích gì chứ?”
Lục Hàm Chi lại có sự tỉnh táo của người ngoài cuộc, những nữ chính vạn người mê kiểu này đều sẽ mang theo sức hấp dẫn khiến các mỹ nam của mọi phe thưởng thức. Nếu Tô Uyển Ngưng là nữ chính vạn người mê, đương nhiên không thể thỏa mãn chỉ với một người đàn ông là Thái Tử.
Nàng ta có thể giữ thân trong sạch để gả cho Thái Tử đã là một điều không dễ dàng, chẳng qua là hẹn chịch sau khi kết hôn thôi mà, có gì đâu.
Nhưng Lục Hàm Chi cũng không thể nói toạc ra như vậy, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta đoán chắc là nàng ta muốn kích động dục vọng tranh đoạt của Vũ Văn Minh Cực, khiến gã đối phó với tất cả những thế lực đối địch.”
Vũ Văn Giác nghĩ đến khả năng này bèn ngẩng đầu nói: “Điều đó có phải chứng minh rằng A Mân và Húc lang ở biên cương đang gặp nguy hiểm?”
Lục Hàm Chi đáp: “Trước khi bọn họ đi đều đã có chuẩn bị, thật ra ta không lo lắng về điều này. Chỉ là ta nghĩ, Vũ Văn Minh Cực muốn đoạt như thế nào?”
Vũ Văn Giác nói: “Khắp nơi trong kinh đều có binh mã, sợ là không dễ xuống tay.”
Lục Hàm Chi tiếp lời: “Nếu Thái Tử bất động thì sao? Thái Tử bất động, An Vương không ở trong kinh, điều này đối với Vũ Văn Minh Cực và Vũ Văn Cảnh không phải là cơ hội tốt nhất sao?”
Vũ Văn Giác đáp: “Thái Tử bất động? Ta không hiểu cho lắm, Vũ Văn Minh Cực đoạt vị, Thái Tử bất động là chờ bị lật đổ sao?”
Lục Hàm Chi cười nói: “Nhị tẩu, nếu Vũ Văn Minh Cực đã được định trước là sẽ thất bại thì sao? Tô Uyển Ngưng lợi dụng Vũ Văn Minh Cực tới đối phó chúng ta, đợi chúng ta chém giết lẫn nhau, vậy phủ Thái Tử không phải là ngư ông đắc lợi sao?”
Sau lưng Vũ Văn Giác đổ một lớp mồ hôi lạnh: “Tô Uyển Ngưng này thật đúng là có thể hy sinh tất cả vì Thái Tử.”
Có thể sử dụng bản thân mình như một công cụ cũng coi như quá bất chấp. Vũ Văn Giác không khỏi sợ hãi, không biết rốt cuộc Tô Uyển Ngưng đang mong cầu cái gì.
Hắn ta lại hỏi: “Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”
Lục Hàm Chi bật cười: “Làm bộ như không biết! Âm thầm quan sát, bình tĩnh ứng phó. Gửi bồ câu đưa thư đến cho Vũ Văn Mân để nói rõ tình huống. Lạ thật, bọn họ đã đi nhiều ngày như vậy, tại sao chẳng có lấy một bức thư nhà?”
Nói xong, Lục Hàm Chi bèn ngáp một cái, mặc dù tình hình trong kinh thành đang gió nổi mây phun nhưng cậu vẫn muốn đi ngủ.
Cậu nằm lên trên giường, nói với Vũ Văn Giác: “Nhị tẩu, huynh ngủ bên trong đi.”
Vũ Văn Giác xoay người đến bên cạnh A Thiền, Lục Hàm Chi ngủ ở bên ngoài cùng.
Đã đến lúc này mà Lục Hàm Chi còn có tâm trạng đùa giỡn: “Nhị tẩu huynh xem, chúng ta như thế này có giống một nhà ba người không?”
Cảm xúc của Lục Hàm Chi lây qua cho Vũ Văn Giác, hắn ta cũng cười theo: “Đệ và A Mân bình thường đều ngủ như vậy à?”
Lục Hàm Chi đáp: “Đúng vậy, khi hắn có nhu cầu đặc thù sẽ bế A Thiền ra giường nhỏ ở bên ngoài.”
Vũ Văn Giác: “…”
Hàm Nhi chỗ nào cũng tốt, chỉ là luôn dạy hắn ta một số chuyện không tốt, cố tình là mình lại vô cùng thích những thứ không tốt này.
Ngày hôm sau hai người ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Tiểu Lục Tử vui vẻ phấn chấn chạy tới, trong tay cầm một phong thư, nói với Lục Hàm Chi: “Sư công, nhị sư thúc, thư nhà!”
Lục Hàm Chi vừa mới rửa mặt xong, vừa nghe có thư nhà, còn chưa kịp lau xong vệt nước trên mặt đã vội vàng nhận thư từ trên tay Tiểu Lục Tử.
Lục Hàm Chi vừa lật xem vừa hỏi: “Sao lại chỉ có một phong thư? Thư nhà của sư công con đâu?”
Tiểu Lục Tử đáp: “Không có ạ, chỉ thu được một phong thư này, nhưng mà người đưa thư nói Vương gia chỉ truyền lời 2 từ cho sư công.”
Lục Hàm Chi bỗng nhiên ngại ngùng, thầm nghĩ tên này còn rất lãng mạn đấy, nếu nhớ ta thì lặng lẽ mà nói thôi, viết trên thư cũng được vậy, sao lại còn nhờ người nói lại chứ?
Lục Hàm Chi hắng giọng, hỏi: “Ồ? Sư phụ ngươi nói cái gì?”
Tiểu Lục Tử đáp: “Sư phụ nói– ha ha.”
Lục Hàm Chi:… Ta ha ha cm ngài!
—————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Vũ Văn Mân: Ha ha, ghim thù!
Lục Hàm Chi: “…”