- Nơi này có người mang theo thần hồn hay không?
Vân Phi Dương lấy la bàn ra, rót Thần lực vào bên trong.
Đáng tiếc.
Không có bất kỳ tác dụng gì.
"Ai."
Vân Phi Dương nói:
- Chẳng lẽ vị diện này không có người mang theo thần hồn?
Đi vào Tiểu Thần Giới một năm, hắn từng vụng trộm lấy ra thử, kết quả đều không có phản ứng.
- Có thể bị hư hay không?
Vân Phi Dương tìm tới Liễu Nhu, nói hết tình huống ra, Liễu Nhu đáp.
- Sư đệ, phạm vi cảm ứng của la bàn dưới Phàm Giới cũng chỉ có vạn lý.
- Không gian bích lũy của Tiểu Thần Giới dày đặc, thiên địa pháp tắc mạnh hơn, sợ rằng phạm vi thăm dò sẽ bị rút ngắn đến ngàn dặm.
- Ngàn dặm?
Vân Phi Dương im lặng.
Tiểu Thần Giới trọn vẹn hơn Vạn Thế Đại Lục mấy trăm lần, ngàn dặm hoàn toàn không tính là gì.
- Xem ra, muốn tại được người mang theo thần hồn ở Tiểu Thần Giới tương đương với việc mò kim đáy biển a.
- Chưa hẳn.
Liễu Nhu nói:
- Thần lực sư đệ càng mạnh, cảm ứng sẽ càng mạnh, đến lúc đó có thể đột phá hàng rào, đánh phá thiên địa pháp tắc, kéo dài cự ly.
- Hi vọng như thế.
Vân Phi Dương cười cười.
- Sư đệ.
Liễu Nhu cười nói:
- Giúp sư tỷ tìm vài quyển thư tịch nói về Tiểu Thần Giới đi, ta muốn nghiên cứu lịch sử nơi này một chút.
- Có thể!
Vân Phi Dương nói:
- Ta đi hỏi Tông Chủ một chút.
- Thư tịch có quan hệ đến Tiểu Thần Giới?
Cuồng Ngạo Thiên biết ý đồ Vân Phi Dương, trả lời.
- Đi vào thư quán trong thành mà mua.
- Cái này…
Vân Phi Dương yếu ớt hỏi:
- Bao nhiêu linh thạch?
Cuồng Ngạo Thiên đáp.
- Một quyển hai ba khối thôi.
Vân Phi Dương nói:
- Đó cũng là linh thạch a.
Cuồng Ngạo Thiên im lặng.
Tên này thật keo kiệt, mua một quyển thư tịch có mấy khỏa linh thạch cũng đau lòng.
- Nhanh nhanh.
Cuồng Ngạo Thiên tiện tay ném cho hắn một trăm khỏa linh thạch.