Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Hồng Nê Viêm Nhân là sinh vật Hỏa hệ hiếm gặp, hỏa diễm dị thường kinh khủng, độ nóng mạnh hơn nhiều so với khảo nghiệm ý chí lúc trước, Vân Phi Dương dùng tay không nắm lấy nó, trong nháy mắt da thịt đỏ bừng, nhanh chóng bị phỏng.
Cùng lúc đó, hắn tiếp xúc sóng nhiệt quá gần, nếu không phải đã điều động tất cả Linh lực trong Linh Hạch để bảo vệ bản thân, chỉ sợ mái tóc đen của hắn đã sớm cháy sạch.
Đối mặt với nhiệt độ mãnh liệt, Vân Phi Dương cũng không lùi bước, cắn răng tập trung toàn bộ Linh lực vào cánh tay phải, cuối cùng đột phá phạm vi sóng nhiệt chộp lấy Hỏa Dung Thảo.
Hắn dùng lực kéo một cái, rút Hỏa Dung Thảo ra, sau đó lùi gấp về phía sau, toàn bộ Linh lực tập trung lên cánh tay, lông mày và tóc hắn đều đã bị thiêu cháy, bộ dáng trông qua rất thê thảm!
Ô ô ô
Nhưng vào lúc này, Hồng Nê Viêm Nhân hoàn toàn thành hình, ý thức được tên nhân loại này đã nhổ đi Hỏa Dung Thảo do mình nuôi dưỡng nhiều năm, lập tức giơ lên cánh tay vung tới, nhiệt độ trực tiếp tăng vọt.
Đáng tiếc, trong lúc nháy mắt đó, Vân Phi Dương đã sớm dùng Loạn Đôn Tạp Quái Bộ thoát đi, hắn đuổi kịp Lương Âm, một phát bắt được tay nàng, như cơn gió biến mất giữa rừng núi.
Hành động như thế, không thể nghi ngờ là nhổ răng cọp.
Hỏa Dung Thảo chính là báu vật của Hồng Nê Viêm Nhân, bị người rút đi một gốc, cũng đủ để nó tức giận điên cuồng, sau khi bùn đất hình thành thân thể, gầm thét đuổi theo, những nơi nó đi qua, hoa cỏ cây cối không khỏi bị đốt cháy.
Ầm ầm
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Vân Phi Dương không quan tâm đến nỗi thống khổ do tay phải bị phỏng dẫn đến, dắt Lương Âm phi nước đại giữa rừng núi, tốc độ đạt đến cực hạn, nhưng so với nhị phẩm hung thú Hồng Nê Viêm Nhân, còn kém xa lắm, chỉ trong chốc lát, khoảng cách hai bên chỉ còn mấy trăm mét.
- Thoát không nổi…
Ý thức được Hồng Nê Viêm Nhân đuổi không rời, Vân Phi Dương rất xoắn xuýt. Trước kia bị một đầu Sư Thú truy đuổi, hiện tại lại bị một bãi bùn truy đuổi, hắn chưa từng trải qua ủy khuất như thế này a.
- Vẫn là vì không đủ thực lực!
Vân Phi Dương căm hận.
- Nếu như có thể khôi phục lại tu vi kiếp trước, đừng nói quái vật màu đỏ này, dù Thần Giới Thần thú, ta cũng có thể dùng tay không hành hạ nó đến chết!
Nhờ vào Ma Linh Thảo mà luân phiên đột phá, nhẹ nhõm giải quyết Hà Nhân Quốc Vũ Lực thất đoạn, nhưng hắn vẫn còn quá yếu, dù sao bị trấn áp vạn năm, chịu thống khổ dằng dặc, có thể còn sống sót đã không tệ, muốn khôi phục tu vi từng có, chẳng khác nào - bắt đầu lại từ đầu!
- Mau ném dược thảo ra đi!
Lương Âm tức muốn khóc.
Trước khi Hồng Nê Viêm Nhân thành hình, vốn có thể thoát đi, tên kia hết lần này tới lần khác nhất định phải sờ mông hổ, còn nhổ vài phát trên lưng người ta, hiện tại tốt rồi, chọc nó phát bực lên!
Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không vứt bỏ Hỏa Dung Thảo, hắn dắt Lương Âm một đường phi nước đại, đồng thời dò xét cảnh vật xung quanh, ngay lúc Hồng Nê Viêm Nhân sắp đuổi theo, thời khắc mà khoảng cách hai bên không tới trăm mét, hắn đột nhiên phát hiện phía trước có một hồ nước!
- Haha, trời không tuyệt đường người!
Vân Phi Dương ôm lấy Lương Âm tiến lên, tiêu sái nhảy lên một cái, hai người phù phù một tiếng rơi vào trong hồ, tóe lên vô số bọt nước.
Hồng Nê Viêm Nhân là sinh vật thuộc tính Hỏa, vô cùng kiêng kị đối với nước, cho nên chỉ có thể đứng trên bờ, không ngừng vung vẩy cánh tay, phát ra thanh âm ô ô, tựa như rất phẫn nộ.
Hoa
Vân Phi Dương thò đầu từ trong nước ra, thấy Hồng Nê Viêm Nhân không dám xuống nước, thở một hơi dài nhẹ nhõm, Lương Âm còn phù trong nước, cắn răng nói:
- Ngươi có bệnh không?!
- Đừng làm chậm trễ thời gian, nhanh bơi tới bờ bên kia đi.
- Đáng giận…
Lương Âm nhịn cơn giận, chậm rãi hướng bờ bên kia bơi đi, nhưng mà, giờ phút này nàng hoàn toàn không biết, đáy hồ đang có một sinh vật tựa như cá sấu đang chậm chạp đến gần.
Ục ục
Trong nước xuất hiện một ít bọt khí.
Vân Phi Dương dường như ý thức được điều gì, sắc mặt đại biến, bỗng nhiên bắt lấy Lương Âm.
- Ngươi...
Lương Âm xấu hổ giận dữ không thôi.
Nhưng vào lúc này, nghe được một hồi xôn xao, bọt nước văng khắp nơi, mặt hồ lộ ra một cái đầu khủng bố, miệng rộng tựa bồn máu, lộ ra hàm răng sắc bén, mang theo mùi vị buồn nôn táp đến.
A
Lương Âm hét lên một tiếng, bị dọa nhào vào trong ngực Vân Phi Dương.
Bành!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Lương Âm quay người nhìn lại, thấy cánh tay Vân Phi Dương đã vươn vào bên trong miệng cá sấu, hàm răng của nó hung hăng cắn cánh tay hắn, máu tươi ào ào rơi xuống, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả mặt nước.
Ô
Bỗng nhiên, cá sấu phát ra thanh âm đau khổ, sau đó hé miệng rồi ngã quỵ, làm lộ ra hoàn toàn cánh tay của Vân Phi Dương, Lương Âm lúc này mới thấy trong tay hắn đang nắm một thanh chủy thủ.
- Đi mau!
Sắc mặt Vân Phi Dương dữ tợn, chịu đựng thống khổ bơi qua hướng đối diện, tuy rằng đã xử lý cá sấu, nhưng cánh tay bị cắn một cái, vẫn rất đau!
Mảnh hồ này rất lớn, qua thời gian dài bơi lội, hai người rốt cục cũng leo lên bờ, bất quá, ngay sau khi lên bờ, Vân Phi Dương suy yếu ngã trên mặt đất, mí mắt nặng nề, cuối cùng hôn mê.
- Này này, ngươi tỉnh lại!
- Ngươi... Ngươi có phải lại giả vợ bị thương!
Lương Âm hoảng hốt lay Vân Phi Dương, lần này hắn bị thương thật, cũng không phải giả bộ, dù sao lúc đoạt lấy Hỏa Dung Thảo, cánh tay bị phỏng, lúc giết chết cá sấu lại bị cắn. Mà mấu chốt quan trọng là, trải qua hai lần điều động Linh Hạch, linh lực sớm đã hao hết!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Bùm bùm!
Thanh âm củi lửa thiêu đốt làm Vân Phi Dương bừng tỉnh – người đã hôn mê thật lâu, hắn suy yếu mở hai mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trong sơn động, cánh tay còn truyền đến đau đớn kịch liệt.
Tê
Hắn hít một hơi khí lạnh.
- Ngươi tỉnh rồi?
Lương Âm vội vàng lại gần, trên gương mặt xinh đẹp biểu hiện vẻ mừng rỡ.
Vốn nàng rất chán ghét Vân Phi Dương, nhưng bây giờ lại vô cùng quan tâm hắn, thân ở sâu trong núi rừng, mất đi phương hướng, nếu lỡ hắn xui xẻo chết đi, mình biết dựa vào ai mà thoát ra.
- Ngươi... Ngươi là đồ ngốc sao?
Vân Phi Dương nỗ lực đứng dậy, ý thức được hiện tại đã là ban đêm, yếu ớt nói:
- Nhanh dập tắt lửa. Nếu không rất dễ dẫn thú dữ đến.
Lương Âm nghĩ thấy đúng, vội vàng rút củi ra, thế lửa trong nháy mắt yếu dần cho đến khi dập tắt, mới ấp a ấp úng nói:
- Ngươi... Ngươi không sao chứ?
- Ta cần phải điều dưỡng thật tốt.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết được vài Tiểu Chu Thiên, dặn dò:
- Bảo vệ tốt cửa động, không nên quấy rầy ta.
- Hừ.
Lương Âm lườm hắn một cái, nhưng vẫn đi đến cửa động ngồi xuống, trong tay cầm dao găm của Vân Phi Dương, mở to đôi mắt sáng ngời, cẩn thận nhìn chằm chằm từng cọng cây ngọn cỏ bên ngoài động.
Rống
Bên ngoài vẫn thường truyền đến tiếng sói tru, khiến người ta rùng mình,, Lương Âm nắm thật chặt dao găm, trong lòng cầu nguyện, tuyệt đối đừng tới đây, để tên này điều trị thương thế cho thật tốt rồi muốn tới cũng được.
Nàng hiện tại vô cùng ỷ lại vào Vân Phi Dương, dù sao bây giờ đang ở sâu trong núi rừng, lúc nào cũng có thể xuất hiện hung thú cường đại, nàng đối phó với Hạ Cấp Hung Thú còn được, chứ đối mặt Cao Cấp hung thú thì chỉ có thể dựa vào tên này.
Nhưng mà.
Lương Âm yên lặng cầu nguyện cũng không có tác dụng.
Tiếng sói tru càng ngày càng rõ ràng, rất nhanh đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân xào xạc, từng đôi mắt màu hồng trông thật quỷ dị xuất hiện trong góc tối!
Nhất thời, Lương Âm cảm thấy lạnh lưng.
Nàng có thể khẳng định rằng đây là bầy sói và chúng đã phát hiện mình!
Nhưng mà.
Những con sói không ngừng tụ tập bên ngoài động, số lượng vượt qua mấy chục con, chúng nó phát hiện hai nhân loại, bởi vì vừa rồi trong động lập lòe ánh lửa!