Hắn suy đoán, Vân Phi Dương bị Âm khí quấy rối, cảnh giới cao nhất chỉ đến Vũ Vương cấp, giết đối phương dễ như trở bàn tay.
Nhưng.
Nhẹ nhõm phá mất vạn trọng Ma khí của mình đã chứng minh, cảnh giới người ta căn bản không bị khống chế!
Vân Phi Dương cười nói:
- Năng lực món bảo vật này của người vô hiệu đối với ta.
Nghịch Thiên Quyết điên cuồng vận chuyển, Âm khí thâm nhập thể nội không ngừng bị luyện hóa và loại trừ!
Quả nhiên.
Thời khắc mấu chốt.
Tâm pháp thần kỳ này lần nữa phát huy tác dụng.
- Đáng giận!
Ánh mắt Tiêu Kha Ái sắc bén.
Mình vận dụng chí bảo vốn định cấp tốc giải quyết, không ngờ hiểu quả ngược lại, không có kết quả gì.
"Hưu —— "
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ Hàn Thiên Kiếm lên, động tác này rất chậm, nhưng đám người chỉ thấy, một bóng dáng như ẩn như hiện xuất hiện sau lưng hắn.
Đây là, Kiếm Hồn!
"Ong ong."
Kiếm sau lưng Độc Cô Cần lấp lóe phảng phất như bị Kiếm Hồn dẫn dắt, hắn cả kinh nói:
- Không nghĩ tới, trong kiếm của hắn cũng có Kiếm Hồn!
Sau khi Kiếm Hồn xuất hiện hóa cao hai trượng, cũng nhẹ nhàng giơ tay phải lên, chạm vào tại trên tay Vân Phi Dương cầm kiếm.
"Vù vù!"
Vân Phi Dương cùng Kiếm Hồn hòa làm một thể, cuồng bạo kiếm khí như thủy triều hướng khuếch tán bốn phương tám hướng.
"Ong ong!"
Trong trăm dặm, bội kiếm võ giả mang theo nhao nhao run rẩy, giống như nhận được một loại triệu hoán nào đó, có khả năng bay ra khỏi vỏ!
Độc Cô Cần ngừng hô hấp, nói:
- Muốn thi triển Kiếm Cấm!
Thời điểm Vũ Vương.
Vũ kỹ của Vân Phi Dương tương đối phong phú, có Tam Thức Cầm Long Thủ, có Ta Trảm, còn có Thiên Tượng Quyết các loại.
Sau khi đột phá Vũ Vương.
Những võ kỹ cấp thấp này đã không còn đủ sức, Vân Phi Dương cơ hồ không thi triển qua.
Còn về kiếm thuật.
Tuy Tứ Hải Kiếm Đế truyền thụ không ít, nhưng chân chính để Vân Phi Dương dùng được cũng chỉ có Nhất Kiếm Trảm Thương Khung.
Cho nên.
Đạt tới Hoàng Cấp hậu kỳ.
Vân Phi Dương trừ một loại kiếm kỹ, thật không còn vũ kỹ nào ra dáng, quả thật biệt khuất.
Thực ra.
Cảnh giới càng cao.
Vũ kỹ sẽ ngày càng duy nhất hóa, bởi vì cao cấp vũ kỹ cần phải dùng thời gian lắng đọng lĩnh ngộ.