Chiến giáp hộ thể, ngạnh kháng nổ tung 20 ngàn trọng cũng không bị thương tổn, suy yếu như vậy là do cấm thuật cùng Linh Hạch khô kiệt gây ra.
- Muốn khôi phục, chí ít cần một tháng.
Vân Phi Dương nỗ lực ngồi xuống, trong ánh mắt lấp lóe vẻ không cam lòng.
Ma Tôn năm đó bị mình tùy ý mạt sát, bây giờ lại đánh mình chật vật như thế, thực quá khó chịu.
- Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương nắm quyền, nói:
- Chờ đó cho lão tử!
Tiêu Kha Ái cường đại để hắn tức giận cũng kích phát hắn lần nữa có xúc động tu luyện.
Thực ra, sau khi trở về từ mảnh đất thí luyện, Vân Phi Dương đã rất nỗ lực, ngắn ngủi mấy tháng đã đột phá đến Kiếm Vũ song Hoàng.
Không biết sao.
Tiêu Kha Ái tu luyện sớm hơn hắn, cảnh giới cao hơn hắn, vậy mới chết.
Bởi vì tác dụng phụ khi thi triển cấm thuật.
Vân Phi Dương chỉ có thể xếp bằng điều dưỡng trong không gian, cũng may có thể câu thông Phi Dương đại lục, Linh Niệm đưa vào đó giao Mục Oanh cho Trà Mộc, an trí La Mục bọn người rồi trở về hiện thực.
Chắc do thương thế duyên cớ.
Hắn không thể ở trong thế giới của mình quá lâu, xác định Mục Oanh chỉ hôn mê, không còn gì lo ngại, triệt để buông lỏng, bắt đầu an tâm điều dưỡng.
Một tháng sau.
Cảm giác suy yếu tiêu trừ.
"Xoát!"
Hắn nắm nắm quyền đầu, nói:
- Rốt cục khỏi hẳn!
Nói rồi, dung nhập vào Phi Dương đại lục, xuất hiện Trà nội thành do Trà Mộc quản lý.
- Phi Dương ca!
La Mục đang tu luyện, nhìn thấy Vân Phi Dương xuất hiện, lúc này hô một tiếng, mấy người Long Chấn Vũ đang ngồi xếp bằng trên thành lâu cũng nhao nhao nhìn qua.
Ba người trong khoảng thời gian này trong thế giới có linh khí gấp mười lần tu luyện, thật sự rất thoải mái.
Đương nhiên.
Thủy chung vẫn đang hoang mang, đây rốt cuộc là địa phương nào.
Có quan hệ với Vân Phi Dương đại lục, bọn người La Mục không được tùy tiện nói lung tung.
- Oanh Oanh tỉnh chưa?
- Vẫn chưa.
- Suốt một tháng nay vẫn không có tỉnh?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Hắn đoán Oanh Oanh chỉ hôn mê bốn năm ngày thì có thể thanh tỉnh, không nghĩ tới thương thế còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng nhiều.
- Một tháng?
La Mục mờ mịt nói:
- Phi Dương ca, ngươi không hồ đồ chứ, mới đi qua ba ngày thôi.
- Ba ngày?
Vân Phi Dương ngớ người.