Cuối cùng, năng lượng cầu cuốn tới, trong nháy mắt thôn phệ Vân Phi Dương, chợt cực tốc bành trướng, phát ra hào quang loá mắt, ầm vang nổ tung!
"Vù vù!"
Cuồng bạo khí kình lan tràn bốn phía, Đồi Tư Trí và Địch Ba gặp trùng kích nhao nhao thổ huyết lui lại.
Dư uy tan hết.
Cảnh sắc sơn thủy như thơ như hoạ bị Cuồng Ma Linh Bạo hóa thành phế tích, cả vùng hiện ra từng đạo liệt ngân.
Nơi xa.
Đồi Tư Trí và Địch Ba ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trong lòng sụp đổ không thôi.
Ma Tôn đại nhân.
Ngươi cũng nên chú ý chúng ta một chút chứ!
Phàn nàn thì phàn nàn nhưng vẫn nỗ lực ngẩng đầu nhìn về vị trí Vân Phi Dương, nghĩ thầm, nổ tung mạnh mẽ như vậy, tiểu tử kia chắc đã chết.
Nhưng.
Khi bọn hắn nhìn sang, nhất thời trợn tròn mắt.
Bởi vì Vân Phi Dương đứng yên tại chỗ, mặc dù xung quanh hóa thành hư vô, mặc dù mặt đất vỡ nát như mạng nhện, vẫn chưa lui một bước!
Giờ phút này.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mặt không có chút máu, thân thể vẫn thẳng tắp, bởi vì Chiến Thần ngạo cốt, xưa nay không cho phép cúi đầu, cho dù là chết!
Tiêu Kha Ái thấy thế khẽ giật mình.
- Chậc chậc.
Hắn cười nhạt nói:
- Không hổ là Thần Giáp Chiến Thần, có thể ngạnh kháng oanh tạc 20 ngàn trọng của bản tôn.
- Bất quá.
Tiêu Kha Ái tiếp tục nói:
- Ngạnh kháng xong một chiêu này chắc đã đến cực hạn.
Đúng thế.
Ngạnh kháng oanh tạc 20 ngàn trọng.
Thái Hư Bạch Kim chiến giáp đã đạt đến cực hạn, ánh sáng ảm đạm, nếu như chịu thêm một kích, khẳng định sẽ không đỡ nổi.
Đâu chỉ chiến giáp.
Kiếm Hồn Hàn Thiên Kiếm sau khi kích phát kiếm khí cũng lâm vào trạng thái cực độ hư nhược.
Càng bi kịch là.
Vân Phi Dương thi triển ra một kiếm mạnh nhất, máu tươi điên cuồng thiêu đốt, giờ phút này cũng đến cực hạn, tóc bạc rút đi, hóa thành tóc đen, ở vào trạng thái hư nhược.
Đây chính là chênh lệch giữa Hoàng Cấp và Thánh cấp, mặc dù có cường đại binh khí, cường đại chiến giáp, cũng chỉ có thể giữ được tính mạng!
- Bản tôn vừa rồi còn sợ sẽ lập tức đánh ngươi chết đó.
Tiêu Kha Ái đi tới, đứng trước mặt Vân Phi Dương, điềm nhiên nói:
- Như thế thì không vui.
- Vân đại chiến Thần.
Hắn âm u cười nói:
- Ta muốn chà đạp tôn nghiêm của ngươi từng chút một, để ngươi thể nghiệm sỉ nhục năm đó của ta.
Vân Phi Dương khó khăn cười rộ lên.
Kinh mạch trong cơ thể hắn bị hao tổn, thân thể suy yếu, đừng nói bước ra một bước, hơi động đậy đã có thể ngã xuống rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!