Ma Tôn nói ra hộ hắn, tên này là cường giả Thánh cấp, còn là địch nhân, chính mình thừa nhận, bọn họ có lẽ sẽ tin tưởng.
Tin, tin một trăm phần trăm.
Sau khi đạt được đáp án, bọn người Long Chấn Vũ chấn kinh một lúc rồi từ từ bình tĩnh lại.
Mẹ nó chứ.
Khó trách tên này yêu nghiệt như thế.
Nguyên lai là Thần Giới Đại Năng chuyển thế, mình chỉ là phàm nhân, bị hắn đạp dưới chân, hoàn toàn có thể tiếp nhận!
- Khó trách...
Bọn người Thác Bạt Lưu bừng tỉnh đại ngộ:
- Quốc sư không có khí tức nhân loại, nguyên lai hắn không phải người, hắn là Thần a!
Mình nghe lệnh của Thần.
Không mất mặt, đây là vinh dự!
- Ha ha ha!
La Mục cười to:
- Mẹ ta ơi, Phi Dương ca lại là Thần Giới Chiến Thần chuyển thế, ta đang nằm mơ à, đến đây, Vân Lịch, đánh ta một quyền để cho ta thanh tỉnh nào!
Đối với loại yêu cầu này, Vân Lịch không có lý do cự tuyệt, hắn giơ lên quyền oanh tới, nhưng vào lúc này, quyền đầu của La Mục đã trước một bước bay tới mặt hắn.
"Bành!"
Vân Lịch hoa lệ bay ra ngoài.
- Không phải là mộng!
La Mục xoa quyền đầu đang đau đớn, hưng phấn nói:
- Đây là thật, đây là thật!
Mọi người nhất thời xạm mặt.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Nhìn tên này kích động, nếu như biết mình chính là người thừa kế của Kim Cương Thần, không biết có hưng phấn đến ngất đi luôn không?
Tính toán một hồi.
Vẫn nên để khi khác, vạn nhất để hắn quá kích động mà xỉu luôn thì mệt.
- Vân Phi Dương!
Nhưng vào lúc này, Ma Tôn ánh mắt âm sâm quát hỏi:
- Ngươi có nhớ bản Tôn!
- Không nhớ.
Vân Phi Dương đáp.
Lúc trước hắn cũng nghĩ đến rất nhiều nhưng đáng tiếc, vẫn không biết đối phương là ai.
Ma Tôn nắm chặt quyền đầu, lạnh lùng nói:
- Năm đó tại Thiên Ma Tỉnh, ngươi đã nói, bản Tôn ở kiếp sau nên tu luyện thêm vạn năm mới có tư cách kêu gào trước mặt ngươi đó!
- Ách?
Vân Phi Dương cố gắng nhớ lại.
Đột nhiên, hắn nhớ tới, nói:
- Ngươi chính là rác rưởi Ma Tôn trẻ tuổi nhất Ma Giới từ trước tới nay bị ta một chiêu đánh ngã, giẫm dưới chân kia?
Tên Ma Tôn kia để Vân Phi Dương có chút ấn tượng.
Lúc đó hắn chủ động xin chiến, đứng trước mặt mình, được Ma tộc khen ngợi tận trời, nâng bi xuyên đại lục, ngạo nghễ không chịu được, cuối cùng vẫn bị một chiêu giải quyết.
Đánh người không đánh mặt, mắng chửi người không vạch khuyết điểm.
Lời nói này của Vân Phi Dương không thể nghi ngờ là xát muối trên vết thương, ánh mắt Ma Tôn dần trở nên đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn lên, hắn trầm giọng nói:
- Sỉ nhục tại Thiên Ma Tỉnh, bản tôn hôm nay sẽ đòi lại!