Mà.
Nhật Nguyệt Vũ Thần còn có lương tâm, chí ít cũng không giống như Tiêu Dao Hoàng, trong động phủ bố trí đầy bẩy rập nguy hiểm đến hố người hữu duyên.
"Két."
Đột nhiên, Vân Phi Dương một chân giẫm lên sàn nhà, chỗ đó nhất thời lõm xuống, trên mặt hắn hiện ra vẻ đặc sắc, sụp đổ nói:
- Không phải chứ, cái miệng ta linh vậy sao, nói cái gì tới cái đó!
- Vân đại ca, sao thế?
Mục Oanh quay người đi tới.
- Đừng tới đây!
Vân Phi Dương ngăn cản nàng, vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta dẫm lên bẩy.
- A?
Mục Oanh biến sắc.
Căn cứ theo kinh nghiệm Vân Phi Dương, nếu đã đạp trúng cơ quan, chỉ cần không nhấc chân lên, hẳn cơ quan sẽ không phát động!
Khoan hãy nói.
Cứ bảo trì tư thế như vừa rồi, đại điện hết thảy như thường cũng không xuất hiện ám tiễn các loại bẩy rập.
Chỉ là.
Thủy chung duy trì như thế cũng không phải biện pháp.
Đối mặt với bẩy rập không biết, Vân Phi Dương phá lệ cảnh giác, nói:
- Oanh Oanh, muội lui về sau một chút đi.
Hắn muốn để Mục Oanh đi xa xa ra cách hắn một đoạn xa, sau đó dựa vào tốc độ lao ra, cùng nhau tiến nhập vào đường hầm vừa rồi.
Mục Oanh đứng không nhúc nhích.
Nàng cúi đầu, ngón trỏ hai tay nhẹ nhàng đụng vào nhau, ấp úng nói:
- Vân... Vân đại ca, ta cũng dẫm lên bẩy.
Vân Phi Dương cúi đầu xem xét, quả nhiên, chỗ sàn nhà chân phải Mục Oanh giẫm cũng bị lõm xuống, hắn vỗ đầu một cái nói:
- Xong.
Mới vừa rồi còn nghĩ Nhật Nguyệt Vũ Thần không tệ, không bố trí bẩy rập trong động phủ, vừa nói xong, Vân Phi Dương và Mục Oanh đã giẫm lên bẫy.
Bất đắc dĩ.
Hai người chỉ có thể đứng như vậy, không dám xê dịch, dù sao ai cũng không biết trong động phủ của Vũ Thần này có bẩy rập cường đại gì đang chờ đợi mình.
Nhưng.
Vào lúc này.
Ma Tôn cũng chạy tới.
Bời vì Linh Niệm không cách nào thi triển, rồi bị thạch trụ ngăn trở hai người Vân Phi Dương, cho nên hắn cũng không có chú ý tới họ, rất nhanh đã đi tới trước bức họa.
"Két."
Quay người lại, mất đất chỗ chân hắn đạp chân vào nhất thời lõm xuống, Ma Tôn cũng không để ý, muốn nhấc chân lên thì trùng hợp nhìn thấy Vân Phi Dương đang đứng như người mẫu trước mắt mình.
Thời điểm hắn đang suy tư làm cách nào để né tránh Vân Đại Tiện Thần, mà Vân Phi Dương cũng đang có suy nghĩ tương tự thì đột nhiên thấy dưới chân đối phương bị giẫm lõm, nhất thời sụp đổ.
Mẹ nó.
Trong đại điện rốt cục có bao nhiêu bẩy rập đây!
Ma Tôn nhìn thấy Vân Phi Dương, âm thầm kêu khổ, muốn nhấc chân chuồn đi, lại nghe đối phương nói:
- Đừng nhúc nhích!
Dát.
Ma Tôn không dám nhúc nhích.
- Tiểu tử.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!