Sau khi Vân Phi Dương suy đoán ra nguyên nhân Ma Tôn chạy trốn, nhất thời nhẹ nhõm không ít.
Chí ít.
Mình có thể dựa vào thân phận Chiến Thần hù dọa tên Ma Tôn có thực lực đạt tới Vũ Thánh mà trong tay còn cầm chí bảo cường đại kia, để hắn kiêng kỵ.
Bất quá.
Vừa đi mấy bước, Mục Oanh đột nhiên ngừng chân, nói:
- Vân đại ca, ta cảm giác được sự tồn tại của chí bảo!
- Hả?
Vân Phi Dương hỏi lại:
- Ở đâu?
Mục Oanh giơ tay chỉ qua một thông đạo bên trái, nói:
- Hẳn là hướng này.
Vân Phi Dương không nói nữa.
Dẫn nàng đi theo hướng kia.
Hai người đi vào không bao lâu, Ma Tôn được Huyết Âm châu dẫn dắt lại tới đây, sau khi cảm nhận được khí tức Vân Phi Dương, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn đi qua.
Sau nửa canh giờ.
Được Thác Bạt Lưu chỉ đường, mấy người La Mục cũng chạy tới, bọn họ đi vào đầu thông đạo kia, đợi sau khi tất cả đều đi vào, cửa đường hầm oanh một tiếng, bị cự thạch triệt để phong tỏa.
Vân Phi Dương cùng Mục Oanh lần lượt đi qua mấy sơn động, cuối cùng đi vào một đại điện.
- Ghê vậy nè.
Đứng trong đại điện trống trải, nhìn thạch trụ dựng đứng xung quanh, Vân Phi Dương cất lời:
- Rốt cục không còn là sơn động nữa.
- Vân đại ca.
Mục Oanh chỉ về phía trước nói:
- Nhìn kìa!
Vân Phi Dương theo phương vị nàng chỉ nhìn lại, thấy vách đá cuối đường trên đại điện treo một bức họa, trên tranh vẽ một trung niên, người này hình dáng vĩ ngạn, khí vũ hiên ngang, có một phong phạm của đại sư.
Trước người hắn treo hai khỏa ngọc cầu kỳ quái, đều là màu đỏ.
- Nhật Nguyệt Vũ Thần đây hả.
- Hai khỏa cầu trơn bóng kia chẳng lẽ đều là Xích Dương Châu?
- Không ngờ lại có hai khỏa!
Vân Phi Dương nói.
Mục Oanh đi tới, hai tay hợp thành hình chữ thập triều bái với bức họa Nhật Nguyệt Vũ Thần.
- Oanh Oanh.
Vân Phi Dương cười nói:
- Một Vũ Thần mà thôi, bái gì mà bái chứ.
Mục Oanh giải thích:
- Vân đại ca, ta đang theo quy củ Thần Mộ Tộc, một khi tiến vào mộ huyệt, nhìn thấy chủ mộ đều phải cúi đầu kính bái.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, nói:
- Nha đầu ngốc, chỗ này là động phủ người ta đã từng tu luyện, không phải mộ địa.
Mục Oanh nghĩ một hồi bừng tỉnh.
- Ờ há!
Nói rồi vội vàng lại về phía bức họa Nhật Nguyệt Vũ Thần một cái, nói:
- Tiền bối, ta không có ác ý, nếu như người trên trời có linh, đừng xem là thật.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!