Bản tôn sẽ không quên, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ giết đến tận Thần Giới, dùng thực lực giẫm ngươi dưới chân!
Nhưng Ma Tôn nằm mơ cũng không ngờ hôm nay, trong động phủ Vũ Thần của Phàm giới này lại gặp được cừu nhân không đội trời chung của mình!
Mẹ nó.
Không phải muốn hố chết ta à!
Trong ánh mắt Ma Tôn đột nhiên hiện ra vẻ kiêng kị, dù sao, thực lực mình bây giờ, nếu không có chí bảo, cũng mới đến Vũ Thánh sơ kỳ.
Nhưng đối phương là Chiến Thần đứng đầu Thần Giới!
Năm đó, mình ở trước mặt hắn không chịu nổi một kích, bây giờ gặp nhau, chỉ sợ một ánh mắt đã bị hắn cạo chết.
Ma Tôn vạn phần hối hận.
Nếu như biết khí tức Thần tộc phiêu đãng trên không trung là của tên này, hắn tuyệt sẽ không đuổi theo!
Làm sao bây giờ?
Ta còn cơ hội chạy trốn không?
Ma Tôn đang miên man suy nghĩ, hoàn toàn không biết, giờ phút này Vân Phi Dương cũng phi thường sụp đổ.
- Đ*t mẹ nó.
- Ma khí tên này vô cùng nặng, chẳng lẽ là gia hỏa tự xưng Ma Tôn kia?
- Bằng vào thực lực ta bây giờ, chỉ sợ không phải đối thủ của hắn.
Vân Phi Dương sở dĩ cho rằng như vậy vì Huyết Ngọc tiểu cầu đang lơ lững trước người Ma Tôn.
Trực giác nói cho hắn biết vật này là chí bảo cường đại, có tác dụng áp chế cảnh giới!
Cuối cùng.
Hắn nhẹ nhàng kéo Mục Oanh sát vào người mình.
Động tác này rất bí mật nhưng vẫn bị Ma Tôn phát hiện, tuy mặt hắn không đổi sắc, nhưng trong lòng lại càng sụp đổ:
- Tên này muốn xuất thủ cmnr!
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, mỗi người ý nghĩ, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
"Xoát."
Đột nhiên, Vân Phi Dương ôm lấy Mục Oanh.
Ma Tôn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn đột nhiên có cử động, sau một khắc, dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ tới giờ chạy mất dép.
Hắn thấy mình rất khó đào thoát từ trong tay Chiến Thần, nhưng do ý nghĩ muốn sống mãnh liệt, cho nên mặc dù không có khả năng, cũng phải thử!
Dát.
Ma Tôn đột nhiên chuồn đi để cho Vân Phi Dương đang chuẩn bị chạy trốn nhất thời ngây người.
Đệch!
Tình huống như thế nào đây?
Tại sao tên này lại chạy đi?
Hắn không suy nghĩ nhiều, lúc này ôm Mục Oanh đi về hướng ngược lại, tốc độ cũng cực nhanh.
Cứ như vậy.
Một tên Thần tộc và một tên Ma tộc, sau khi gặp nhau lại phát sinh ra một chuyện buồn cười như thế, cả hai đều kiêng kị đối phương.
Vân Phi Dương kiêng kị vì thực lực hắn không bằng tên kia, nhưng Ma Tôn kiêng kị, vậy thì có điểm bi kịch.
Một sơn động nào đó.
Ma Tôn cuối cùng dừng lại.
Khi hắn ý thức được Vân Phi Dương không đuổi theo mới dừng lại xóa đi mồ hôi trên trán, âm thầm may mắn nói:
- Ta còn có thể trốn được, thực khó tin.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!