Đại sơn tràn ngập khí thế hoang vu uy nghiêm lơ lửng giữa trời, hấp dẫn tất cả võ giả Ma Linh và nhân loại tranh nhau đến đây.
Sau khi hai người Vân Phi Dương tiến vào vách đá khoảng nửa canh giờ, người trẻ tuổi tự xưng Ma Tôn đã xuất hiện tại đỉnh núi.
Người này đứng vững thân thể, bắt đầu nhăn mày, bởi vì trong không khí phiêu đãng một mùi vị rất chán ghét.
- Cái mùi này...
Ánh mắt Ma Tôn đột nhiên âm trầm, nói:
- Thần tộc!
Thần Ma Lưỡng Tộc, trời sinh tử địch.
Khí tức Vân Phi Dương phiêu đãng ở chỗ này khiến Ma Tôn rất nhanh bắt được, cuối cùng theo khí vị ngừng lại trước thạch bích.
- Kỳ quái.
Ma Tôn khó hiểu nói:
- Khí tức ngưng tụ ở chỗ này, Thần tộc đi đâu rồi?
"Ông."
Nhưng vào lúc này, tiểu cầu đỏ như máu trong lòng bàn tay hắn phát ra ánh sáng, tự chủ bay ra, không ngừng đảo quanh phía trên thạch bích.
Ma Tôn lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ bên trong vách đá có giấu huyền cơ?
Cuối cùng.
Hắn bỗng nâng giơ quyền đập tới.
"Bành!"
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, vách đá bị nện ra một lỗ thủng, hiển lộ ra một đầu thông đạo hướng xuống dưới.
"Hưu!"
Thông đạo xuất hiện, huyết sắc tiểu cầu nhất thời đi vào, Ma Tôn lúc này đi theo, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ, Xích Dương châu ở bên trong?
- Nếu như đạt được bảo vật này, bản tôn có thể ngưng tụ ra Âm Dương, rời khỏi nơi đây, giết đến Thần Giới!
"Xoát!"
Đại khái qua không bao lâu, Đồi Tư Trí chạy tới, hắn không có ngửi được khí tức Thần tộc, bất quá lại phát hiện thông đạo do Ma Tôn oanh mở.
Lúc này không do dự cất bước đi vào.
Sau đó.
Địch Ba cùng đám Linh Hoàng chạy tới, bọn họ trước tiên đi một vòng bốn phía đại sơn, cuối cùng phát hiện thông đạo, lần lượt chui vào.
- Có nên đi vào không?
La Mục cũng chạy tới, hắn có chút do dự đứng trước thông đạo, Vân Lịch phía sau không nói lời nào, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
- Dương khí thật mạnh.
Hắn nói thầm:
- Bên trong chẳng lẽ có Thuần Dương Chí Bảo?
"Xoát xoát!"
Vào lúc này, Thác Bạt Lưu và năm Linh Hoàng khác cũng tới, sau đó mười người cùng kết bạn tiến vào thông đạo.
Như thế.
Tính cả Vân Phi Dương, mười bảy người tiến vào ngọn núi, trừ bỏ Mục Oanh Vũ Vương, tất cả đều là Hoàng Cấp trở lên.
Nhưng.
Khi bọn họ đi vào.
Võ giả đến sau lại bi kịch, bởi vì vừa mới xông lên đại sơn đã bị một kết giới ngăn cản trở về.
Võ giả và Ma Linh không thể tiến vào đại sơn đều có một điểm giống nhau, tu vi đều ở Vương cấp, điều này biểu thị, muốn tiến vào đại mộ, cảnh giới phải trên Vương cấp.
Bên trong không gian Hắc Ám, đưa tay không thấy được năm ngón.
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện ở đây, còn chưa đứng vững thân thể, đã vội vàng hô to:
- Oanh Oanh!
- Oanh Oanh oanh...
Hồi âm vang lên xung quanh.
"Xoát."
Đột nhiên, một mảnh đen kịt bị ánh sáng thay thế, có thể thấy rõ ràng xung quanh, Vân Phi Dương đang đứng trong một sơn động, dưới chân phủ đầy hài cốt.
Hắn không có thời gian để ý những thứ này, vội vàng ngắm nhìn bốn phía, nhưng cũng không phát hiện ra bóng người Mục Oanh.
- Đáng giận!
Vân Phi Dương nắm quyền, phẫn nộ không thôi.
Sơn động ẩn chứa một loại trận pháp nào đó hạn chế Linh Niệm, khiến cho hắn không cách nào điều tra đại quy mô.
Hắn đã nói phải bồi Mục Oanh đi vào mộ địa, kết quả vừa mới vào đã thất lạc.
- Vân đại ca...
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng Mục Oanh gọi, hồi âm lần lượt truyền lại.
Vân Phi Dương đại hỉ, vội vàng theo thanh âm đi lên thông đạo phía trước, đi chừng mấy trăm bước thấy Mục Oanh đang đứng trong một sơn động khác.
Giờ phút này.
Tiểu ny tử đứng tại khu vực trung ương, bên người nàng có rất nhiều hài cốt, trong không khí tản ra mùi vị mục nát.
Lẽ ra.
Mục Oanh đã nhiều lần tiến vào mộ huyệt, sớm nên quen thuộc, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên đang rất sợ hãi.
"Hô."
Vân Phi Dương vung tay lên, quét bay đống hài cốt ra ngoài, đi tới ôm nàng vào ngực, nói:
- Đừng sợ.
Nói thật.
Thời điểm khi nhìn thấy Mục Oanh.
Thần kinh đang căng cứng của Vân Phi Dương triệt để buông lỏng, hắn thực lo lắng Mục Oanh gặp nguy hiểm gì.
- Vân đại ca!
Đột nhiên, Mục Oanh chỉ vách tường nói:
- Trên tường có chữ viết!
Vân Phi Dương quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên vách tường trong sơn động khắc rất nhiều chữ, lít nha lít nhít, cứng cáp mạnh mẽ, đại khí bàng bạc.
Nội dung đại khái là.
Nhật Nguyệt Vũ Thần ta tham chiếu nhật nguyệt tinh thần, cảm ngộ Thiên Địa Âm Dương, cuối cùng dùng ba ngàn sáu trăm năm bước vào Vũ Thần cảnh, có thể phá vỡ hư không, nơi đây chính là nơi ta tu hành, người có duyên tiến vào có thể lấy được chí bảo của ta, Xích Dương châu!
Thì ra là thế.
Vân Phi Dương cười nói:
- Oanh Oanh, nơi này không phải mộ huyệt, mà là động phủ của một cường giả Vũ Thần.
Mục Oanh khó hiểu nói:
- Đã không phải mộ địa, sao muội có thể cảm ứng được nó tồn tại?
Vân Phi Dương đáp:
- Bởi vì Thần Mộ Tộc các muội không phải cảm ứng được mộ địa mà cảm ứng chí bảo.
- A.
Mục Oanh bừng tỉnh đại ngộ, tiếp đó hưng phấn nói:
- Vân đại ca, nơi này là động phủ Vũ Thần lưu lại, chúng ta sẽ phát tài đó!
Vũ Thần là tồn tại mạnh nhất trong mắt người bình thường.
Mục Oanh tuy đoán được nơi này lớn hơn Hoàng Lăng, nhưng không nghĩ đến lại là động phủ do Vũ Thần lưu lại!
Vân Phi Dương ngược lại không thèm để ý, hắn nâng cằm, lẩm bẩm:
- Xích Dương châu, nghe qua tên hẳn là bảo vật Thuần Dương?
Phi Dương đại lục đã có Ngũ Hành, thiếu khuyết Âm Dương nhị khí, bảo vật do Vũ Thần này lưu lại tất nhiên bất phàm, nếu như thu hoạch được chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu!
- Oanh Oanh.
Vân Phi Dương nói:
- Có cảm ứng được bảo vật hay không?
- Không có.
Mục Oanh lắc đầu.
- Sau khi tiến vào đây, triệu hoán mãnh liệt kia đã nhạt dần.
Vân Phi Dương hơi trầm ngâm.
Lúc này kéo ta nàng, nói:
- Đi, chúng ta đi tìm.
Trước khi tiến vào, hắn cảm giác được trời sinh dị tượng bên ngoài, như thế sẽ kinh động tất cả võ giả, thậm chí là Ma Linh.
Cho nên.
Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tìm ra chí bảo, nếu không, Ma Linh địch nhân, thậm chí là Ma Tôn đến đây thì khá phiền toái.
Như hắn suy nghĩ.
Sau nửa canh giờ, Ma Tôn đã đến, đồng thời ngửi được mùi vị Thần tộc trong không khí khi đứng trước vị trí của hắn trước khi tiến vào đây.
- Khó trách sẽ biến mất.
Ma Tôn lạnh lùng nói:
- Nguyên lai tên Thần tộc này đã sớm tiến vào, không được, bản tôn nhất định phải nhanh tìm ra hắn, nếu không bảo vật bị cướp thì sẽ phiền phức.
"Xoát."
Hắn cất bước mà đi.
Rất nhanh đã đến sơn động chỗ Mục Oanh lúc nãy, cũng nhìn thấy chữ khắc trên vách tường, sau một lúc trầm ngâm, lẩm bẩm:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!