- Vân đại ca, đây là ai?
Mục Oanh nhìn hài đồng đang hôn mê, trong con ngươi lộ vẻ khó hiểu.
- Cứu được từ trong tay đám Ma Linh.
Vân Phi Dương để hắn dưới đất, nói:
- Oanh Oanh, thế nào rồi, thôi diễn được vị trí chưa?
- Không có.
Mục Oanh nói:
- Bất quá, đã có chút manh mối, lại cho ta thêm một chút thời gian, nhất định sẽ tìm được vị trí chính xác của mộ địa.
- Không có việc gì, từ từ sẽ đến.
Vân Phi Dương cũng không vội.
"Xoát."
Thần Thần đi tới, nhìn thiếu niên đang hôn mê một cái, chợt che mũi, ghét bỏ nói:
- A Nông, tên này thối quá, chắc thật lâu rồi chưa tắm đó!
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Hắn có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích, đừng ngại người ta thối.
Ma Linh đột kích, nhân loại Tinh Thần đại lục thương vong thảm trọng, bách tính trong đại bộ phận thành trì đều bị tàn sát hầu như không còn, có người may mắn còn sống, mà còn là con nít, đã là kỳ tích rồi.
Thần Thần ngồi xổm xuống, đánh giá thiếu niên có tuổi không khác gì mình bao nhiêu trước mặt, không khỏi hiếu kỳ:
- Nhiều Ma Linh như vậy, hắn làm thế nào để sống sót không biết?
Ma khí tối tăm bao phủ toàn bộ Diệu Nhật Thành, khắp nơi một vùng tăm tối, phảng phất như ngày tận thế.
Tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng khóc.
Tiếng bước chân hoảng loạn vang lên trên đường phố, nhân loại hoảng sợ chạy trốn, không phân rõ đông nam tây bắc.
Trong đám người.
Một hài tử gần sáu tuổi đứng đó, trên mặt hắn không có hoảng sợ, không có sợ hãi, nắm quyền đầu, mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm giữa không trung.
Ở trên đó.
Cường giả Diệu Nhật Thành đang chống lại đám Ma Linh, từng người từng người bị trọng thương.
Qua một lúc sau.
Những cao thủ kia bị Ma Linh cường đại tàn nhẫn sát hại, thi thể cùng máu tươi phiêu đãng giữa không trung, tràn ngập mùi vị gay mũi.
Sau cùng.
Chính mắt thấy một cường giả Vũ Vương bị Ma Linh trảm thịt nát xương tan, rơi xuống nước mặt nam đồng tới, bởi vì người bị giết cái kia là phụ thân của hắn.
- Thanh nhi, nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải dũng cảm sống sót!
Lời nói của phụ thân trước khi chết một mực quanh quẩn bên tai nam đồng, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, nói:
- Thanh nhi sẽ sống sót!
Hài đồng lau nước mắt trên mặt, quay người xông vào đám thi thể chồng chất phía sau, dùng lực nâng một cái xác của người trưởng thành lên, sau đó nằm vào bên trong, để thi thể phía trên che mình lại.
Thông qua khe hở.
Hắn thấy càng nhiều người bị giết hơn, cuối cùng vì quá bi thương mà rã rời hôn mê.
Khi hắn tỉnh lại, leo ra từ trong đống xác chết mới phát hiện mình đang ở trong một cái hố sâu rất to, khắp nơi xung quanh đều là thi thể, đều là bách tính Diệu Nhật Thành.
Phụ thân chết.
Bọn họ đều chết.
Ta còn sống, ta nhất định phải sống sót!
Dục vọng cầu sinh xuất hiện trong thức hải một hài đồng gần sáu tuổi, cuối cùng chống đỡ hắn leo ra khỏi hố thi, trốn trong rừng sâu núi thẳm.
Hài đồng trong rừng núi dùng hai tay cào đất tụ thành một đống đất nhỏ, sau đó quỳ trước nó mà dập đầu, đây chính là một phần hắn lập ra cho phụ thân Y Quan Trủng của mình, nhưng bên trong không có hài cốt.
- Phụ thân.
- Ta sẽ thật tốt sống sót, khi nào thực lực cường đại sẽ giết sạch tất cả Ma Linh, báo thù rửa hận cho người, cho bách tính Diệu Nhật Thành!
Tiểu gia hỏa đang hôn mê gắt gao nắm quyền đầu, sau cùng phát ra thanh âm phẫn nộ đầy bi thương.
"Ba."
Đột nhiên, hắn cảm giác một trận đau đớn trên mặt, bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong ngủ mơ, liền thấy một nữ hài đáng yêu đang lệch đầu, đang kinh ngạc nhìn hắn nói:
- Chỉ ngủ một giấc, khóc lóc cái gì?
- Cô…
Hài đồng cảnh giác lên tiếng hỏi.
- Cô là ai?
Thần Thần nắm cổ áo hắn, âm trầm nói:
- Ta là Diêm Vương, chuyên môn phụ trách thu lưu cô hồn dạ quỷ như ngươi.
Hài đồng nghe vậy, cả kinh hô:
- Ta ta chết?
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Thần Thần xém chút nhịn không được cười một trận nhưng vẫn cật lực áp chế, cố gắng tỏ vẻ âm trầm nói:
- Ngươi đã chết, từ giờ trở đi sẽ trở thành là nô lệ của bổn Diêm Vương.
- Không!
Hài đồng cắn răng, hét lớn:
- Ta không thể chết, ta còn chưa báo thù cho phụ thân, Diêm Vương đại nhân, xin người tiễn ta về, làm ơn!
- Cắt.
Thần Thần nói:
- Chết rồi còn muốn trở về, có thể sao?
"Rống."
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ ở bên cạnh kêu một tiếng.
Hài đồng quay đầu nhìn lại, thấy một đầu Đại Bạch Hổ trắng như tuyết, bị dọa dọa thiếu chút nữa nhẩy dựng, bất quá khi hắn nhìn thấy thần tiên ca ca ngồi bên cạnh, đang mỉm cười nhìn mình, nhất thời mơ màng.
Hắn lắp bắp nói:
- Huynh…huynh cũng chết?
- Không đúng!
Hài đồng như nhớ tới cái gì, nói:
- Diêm Vương như thế nào là nữ nhân, lại còn tuổi nhỏ như vậy!
"Ha ha ha."
Thần Thần rốt cục nhịn không được, phình bụng cười to, nói:
- A Nông, tiểu tử người cứu ra thật ngốc a.
- Còn không phải ngươi quá nghịch ngợm.
Vân Phi Dương đi tới, ngồi xổm trước mặt hài đồng, nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi không chết, vẫn còn sống.
Hắn không nói.
Hài đồng cũng đã hiểu rõ.
"Xoát."
Hắn đột nhiên quỳ trên mặt đất, khấu đầu một cái về hướng Vân Phi Dương, nói:
- Đa tạ thần tiên ca ca cứu giúp!
Tuy hôn mê.
Nhưng cũng biết đối phương đã mình cứu ra từ trong tay Ma Linh kinh khủng kia.
Vân Phi Dương cười hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Hài đồng ngẩng đầu, đáp:
- Ta gọi Trầm Thanh.
"A."
Vân Phi Dương nói:
- Đói không?
- Không đói!
Trầm Thanh rất kiên định đáp, nhưng vừa nói xong câu đó, cái bụng đã kêu lên ục ục.
Thần Thần cười nói:
- Rõ ràng rất đói, còn không thừa nhận, quả nhiên là đại ngu ngốc!
Trầm Thanh xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn chân thành nói:
- Phụ thân nói qua, thân là võ giả, không thể thất thố.
- Cắt.
Thần Thần bĩu môi, nói:
- Ngu ngốc.
Trầm Thanh thấp giọng nói:
- Phụ thân còn nói qua, không chấp nhặt với nữ nhân, không tức giận, không tức giận!
"Uy!"
Thần Thần dữ dằn hỏi lại:
- Ngươi có ý gì?!
Nói rồi muốn xông tới đánh tiểu gia hỏa này một cái, Vân Phi Dương vội vàng ngăn nàng lại, nói:
- Được rồi.
"Hừ."
Thần Thần ngạo nghễ nói:
- Nếu không phải nể mặt A Nông, ta khẳng định đánh ngươi thành người không giống người, quỷ không giống quỷ.
- Không nghe thấy, không nghe thấy.
Trầm Thanh nhắm mắt lại, tĩnh tâm mặc niệm.
Vân Phi Dương dựng lên đống lửa trong sơn động, lấy thịt thú vật từ trong không gian giới chỉ, bắt đầu nướng.
Rất nhanh.
Từng trận mùi thơm phiêu đãng giữa không trung.
- Đây.
Vân Phi Dương đưa nướng chín thịt tới trước mặt Trầm Thanh, tiểu gia hỏa nuốt một miếng nước bọt, sau cùng nhận lấy, bắt đầu ăn ăn như hổ đói.
- Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.
Vân Phi Dương lấy ra một ấm nước, sau khi Trầm Thanh nuốt vào khối thịt lớn thì giơ ấm nước lên uống.
Mục Oanh thấy thế, theo sát đi tới thấp giọng nói:
- Vân đại ca, cậu bé nhất định đã lâu rồi không có ăn gì, thật đáng thương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!