Trí nhớ chôn sâu trong nội tâm dần dần vỡ tan.
Cuối cùng dung nhập vào thức hải Gia Cát Cẩm, lúc này mới có thể nhớ rõ, nam nhân đối mặt với các Chư Thần, vô luận tướng mạo hay dáng người đều cực kỳ tương tự Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương chính là Chiến Thần, Chiến Thần cũng chính là Vân Phi Dương.
Nguyên lai mình phụng mệnh Đế Quân Thiên tiêu diệt 100 ngàn Thiên Uy Quân của hắn, trơ mắt nhìn hắn bị trấn áp, yên lặng chịu đựng thống khổ.
- Nam nhân đã từng cứu mình lại bị mình tham dự trấn áp!
Khó trách.
Nhớ kỹ Chúc Long, nhớ kỹ rất nhiều Thần khác.
Hết lần này tới lần khác lại quên nam nhân này, nhất định là do tiềm thức muốn trốn tránh, không còn mặt mũi nào đối mặt với hắn.
Trong mắt Gia Cát Cẩm ngậm đầy nước mắt.
Nàng nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt Vân Phi Dương, run rẩy nói:
- Thật xin lỗi!
Câu nói mà nàng đã muốn nói từ vạn năm trước nhưng lại không có cơ hội.
- Thật xin lỗi?
Vân Phi Dương xác định được nữ nhân này khôi phục trí nhớ, con ngươi lấp lóe lửa giận, bắt tay nàng, lạnh nhạt nói:
- Nếu như không phải cô, tại sao những huynh đệ kia của ta lại chết.
- Ta…
Gia Cát Cẩm đau lòng đến nổi hô hấp có chút khó khăn.
Nàng muốn nói mình chỉ phụng mệnh làm việc, thân bất do kỷ, nhưng cuối cùng sửa lời:
- Huynh có thể giết ta báo thù cho huynh đệ của mình.
"Xoát."
Vân Phi Dương buông nàng ra.
Sau khi bình phục lại tâm tình, hắn nói:
- Gia Cát Cẩm, chuyện xưa ta không nghĩ tới nữa, cô chỉ cần nhớ kỹ hiện tại cô là thuộc hạ của ta.
Nói rồi quay người rời đi.
- Đừng đi!
Gia Cát Cẩm cản trước mặt hắn.
Vân Phi Dương nói:
- Làm gì?
Gia Cát Cẩm nhìn hắn, hỏi:
- Huynh năm đó có nói qua muốn cưới ta.
Vân Phi Dương ngạc nhiên lặp lại:
- Ta nói qua?
Nỗ lực nghĩ lại trí nhớ bị phủi bụi.
Hắn bỗng nhiên nhớ lúc cứu cô bé kia từ trong tay Ma quân, mặt nàng bị binh khí lưu lại vết sẹo, không ngừng thút thít đi theo mình.
- Ngươi có phiền hay không, tối ngày chỉ biết khóc.
"Ô ô "
- Không phải chỉ là một vết thương nhỏ thôi à, đợi ngươi tu luyện võ đạo xong có thể nhẹ nhõm loại trừ.
- Thật…thật sao?
- Ta sẽ không lừa ngươi, nhất định có thể loại trừ.
- Lỡ như không loại trừ được thì làm sao?
Viêm Sương lại gần, nhếch miệng cười nói:
- Không có việc gì, Phi Dương ca không ngại ngươi xấu, hắn sẽ cưới ngươi.
- Xéo đi.
Vân Phi Dương đá hắn văng ra ngoài, thuận miệng nói:
- Không phải chỉ là một vết sẹo thôi à, không loại trừ được thì ta sẽ cưới ngươi, cũng không phải đại sự gì.
Hắn thật có nói câu này.
Trời đất chứng giám!
Lúc nói câu nói này là do tiểu tử thúi Viêm Sương khích tướng, căn bản không có để trong lòng.
Hắn chỉ tùy tiện nói.
Nhưng Gia Cát Cẩm lại ghi nhớ trong lòng.
Nàng chỉ mình mặt, nói:
- Năm đó huynh đã nói, nếu như vết sẹo trên mặt không thể loại trừ, huynh sẽ cưới ta.
Quả nhiên.
Là câu nói này.
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
- Cái kia chỉ là một vết thương nhỏ, cô không loại trừ được sao?
Gia Cát Cẩm nói:
- Trước kia ta không hiểu, luôn cảm thấy vết sẹo sẽ ảnh hưởng diện mạo của mình, vận dụng thần lực che giấu, về sau mới rõ ràng, có nó chứng giám để huynh thực hiện lời hứa cưới ta.
- Cho nên.
Nàng nhìn hắn nói:
- Từ đó về sau ta liền mang theo Thần Khôi, không để cho người khác nhìn thấy chân dung của mình, bởi vì ta giữ lại vết sẹo kia, một ngày khi nhìn thấy huynh thì sẽ gả cho huynh!
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
- Cô đây… lý do cùi chuối gì thế này!
Gia Cát Cẩm nhìn hắn chăm chú, chân thành nói:
- Vết sẹo của một mực tồn tại, huynh phải thực hiện lời thề cưới ta!
Nữ nhân này…
Vân Phi Dương linh cơ khẽ động, nói:
- Không có ý tứ, bây giờ trên mặt cô không có vết sẹo.
- Có!
Gia Cát Cẩm nói.
- Ở đâu, sao ta không thấy?
Vân Phi Dương quan sát tỉ mỉ một phen.
Trên gương mặt non mịn của Gia Cát Cẩm hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào.
Cỗ thân thể này cũng không phải Thần Thể ngày xưa của nàng, không có vết sẹo cũng rất bình thường.
"Xoát."
Đột nhiên, trong tay Gia Cát Cẩm xuất hiện một thanh chủy thủ, sau đó hung hăng vạch tới mặt mình, hoàn toàn không có bất cứ do dự nào.
Vân Phi Dương thấy thế nhanh chóng đoạt lại dao găm, quát:
- Cô điên à!
Gia Cát Cẩm cắn môi mỏng, nước mắt rơi như mưa nói:
- Ta muốn để huynh thực hiện hứa hẹn của mình, ta phải dùng cả một đời hoàn lại ân tình cùng thua thiệt của huynh.
- Vì ta hiệu lực đã là hoàn lại tốt nhất rồi!
Vân Phi Dương thu dao găm vào không gian giới chỉ, nói:
- Còn về nói cưới cô chỉ là một câu nói đùa, đừng coi là thật.
"Xoát."
Gia Cát Cẩm đột nhiên nhào tới, nhón chân hôn hướng Vân Phi Dương, hoàn toàn không còn rụt rè.
Vạn năm trước bởi vì rụt rè, nàng chỉ có thể thông qua khe hở Thần Khôi vụng trộm nhìn nam nhân này.
Thậm chí không dám lên trước nói lời trong lòng ra, không dám nói ra mình chính là nữ hài từng được hắn cứu kia.
Vân Phi Dương bị trấn áp, nàng mới hiểu được cái gì gọi là đau lòng, cái gì gọi là hối hận không kịp.
Bây giờ thức tỉnh trí nhớ.
Lần nữa nhìn thấy nam tử mình từng mơ thấy rất nhiều điêm đứng trước mặt, nàng sẽ không nhu nhược nữa.
"Uy!"
Vân Phi Dương cố gắng dịch chuyển ra khỏi môi nàng một chút, nói:
- Cô…cô muốn làm gì?
"Két."
Đột nhiên, dây lưng cởi ra.
Khải giáp nặng nề choàng trên thân Gia Cát Cẩm rơi xuống đất hiển lộ ra dáng người uyển chuyển.
Tuy nàng rất xấu hổ nhưng nghiêm mặt nói:
- Huynh không phải nói, muốn để ta thị tẩm à?
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
- Gia Cát Cẩm, cô đừng quá mức!
Thật sạo.
Rõ ràng rất chờ mong điều này, còn dám nói người ta quá phận.
"Ken két."
Tiếng khôi giáp va chạm vào sàn nhà truyền ra thanh âm nhiễu tâm thần người.
Sau khi giáp ngực được trút xuống, hai cái bánh bao trực tiếp hiện ra trước mặt, tuy còn có áo yếm che lại nhưng lại tràn ngập dụ hoặc vô hạn.
Thân thể Gia Cát Cẩm dán tới.
Nàng đưa hai tay bưng lấy mặt Vân Phi Dương, nói:
- Vạn năm trước ta vong ân phụ nghĩa, vạn năm sau lại lần gặp được huynh, cho ta cơ hội cứu rỗi, có được không?
- Dùng thân thể cứu rỗi?
Vân Phi Dương hỏi.
Gia Cát Cẩm khổ sở nói:
- Chẳng lẽ còn có phương pháp khác sao?
Vân Phi Dương ôm nàng vào lòng, nói:
- Cô đã cho rằng như vậy, ta sẽ thành toàn cho cô.
Nói rồi, đi đến phòng ngủ.
"Ông —— "
Phủ Tướng Quân hiện ra đại trận ngăn cách hết thảy.
Đối với Gia Cát Cẩm, Vân Phi Dương rất xoắn xuýt.
Một phương diện, hắn cần một trợ thủ như nàng, một phương diện khác lại canh cánh trong lòng vì sự việc đã từng xảy ra.
Khi đó.
Hắn chỉ nghĩ đến việc đè nữ nhân này lên giường, báo mối thù năm đó.
Hôm nay diễn ra một màn này thì hắn mới phát hiện không đơn giản như trong tưởng tượng của mình, bởi vì nữ nhân này còn có một thân phận khác, chính là thiếu nữ mình đã từng đã cứu.
Nói thật.
Nghĩ đến nữ hài từng theo sau lưng mình không ngừng khóc lóc, tâm cảnh Vân Phi Dương càng loạn, phần cừu hận kia cũng dao động theo.
Trong lúc suy nghĩ lung tung.
Gia Cát Cẩm nằm trên giường nhẹ nhàng nâng ngọc thủ lên, tựa như rắn nước quấn tới.
Nàng thổ khí như lan nói:
- Vân Phi Dương, huynh không phải ưa thích nữ nhân à, ta hôm nay chủ động như thế không phải như ý huynh muốn hả?
"Xoát."
Vân Phi Dương đè lên người nàng, nói:
- Ta thật ưa thích nữ nhân, nhưng chỉ là những nữ nhân ta nhìn trúng.
Gia Cát Cẩm giật mình.
Đột nhiên, nước mắt lăn dài nói:
- Ta không phải nữ nhân huynh thích hay năm đó phạm sai lầm để huynh khó có thể tiếp nhận ta?
Câu nói này nói trúng tim đen của Vân Phi Dương.
Không sai.
Hắn không thể tiếp nhận Gia Cát Cẩm.
Bởi vì Thiên Uy Quân của hắn bị nàng diệt đi.
- Vân Phi Dương.
Gia Cát Cẩm ôm chặt hắn, buồn bã nói:
- Ta không yêu cầu xa vời việc huynh có thể tha thứ ta, chỉ hy vọng huynh nhớ kỹ, đã từng có một cô gái, sau khi được huynh cứu một mực nhớ huynh, tưởng tượng có một ngày trở thành nữ nhân của huynh.
Vân Phi Dương hỏi lại:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!