Gia Cát Cẩm nói ra câu này để Vân Phi Dương suy đoán chẳng lẽ nữ nhân này đã khôi phục trí nhớ?
Hoặc.
Nàng vốn chưa bao giờ tin tưởng?
Vân Phi Dương cúi đầu xuống, nhìn người ngọc trong ngực, lạnh lùng nói:
- Cô nói cái gì?
Gia Cát Cẩm nhìn hắn chằm chằm, đáp:
- Ngươi không phải Đế Quân Thiên.
Vân Phi Dương hỏi tiếp:
- Thế ta là ai?
Gia Cát Cẩm cười cười.
Ngươi là ai, ngươi không rõ ràng à?
- Vân Phi Dương.
Gia Cát Cẩm lạnh lùng nói:
- Đừng giả bộ, thực ra ta đã sớm hoài nghi, thẳng đến hôm nay mới khẳng định, ngươi không phải Thần Chủ Đế Quân Thiên.
- Ồ?
Vân Phi Dương cười nói:
- Nói nghe một chút.
Gia Cát Cẩm nói:
- Đế Quân Thiên là Thần Chủ cao cao tại thượng, cả đời chỉ yêu thương Thần Mẫu.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Tuy hắn không có cảm tình gì đối với Đế Quân Thiên, thậm chí có chút phản cảm, nhưng không thể không thừa nhận, lão gia hỏa này rất chung tình, trong suốt cuộc đời dài dằng dặt, trong tâm chỉ có một người Thần Mẫu.
Thần Mẫu cũng là thê tử của Thần Chủ.
Nếu như dựa theo hoàng thất Phàm Giới mà nói, có thể gọi nàng là Hoàng Hậu.
Vân Phi Dương cũng chưa thấy qua Thần Mẫu.
Bởi vì từ khi tiếp nhận Thiên Uy Quân đã nghe nàng đã chết một ngàn ba trăm năm trước, rất khéo là năm Thần Mẫu chết cũng là lúc hắn xuất sinh.
Có thể do sự trùng hợp này, Vân Phi Dương cố ý nghe ngóng tin tức về nàng, nhưng những tin có dính đến nàng đều bị Thần Chủ phong tỏa, chỉ lưu truyền một vài cố sự.
Trong tất cả cố sự đều có một điểm giống nhau, chính là Thần Mẫu nhân từ, xem sinh linh Thần Giới như hài tử của chính mình.
Nghe nói.
Nếu có Thần phạm sai lầm.
Chỉ cần đi Vân Hải Chi Điền cầu Thần Mẫu, nàng hơn phân nửa sẽ không từ chối, đi tìm Đế Quân Thiên cầu tình.
Thế sự vô thường.
Thần Giới chi mẫu cuối cùng cũng chết.
Còn về nàng chết như thế nào thì vẫn là bí ẩn chưa có lời đáp, mà Thần Chủ từ đó về sau không còn lập tân Thần Mẫu nữa.
- Tại sao không nói?
Gia Cát Cẩm nói:
- Lời nói dối bị vạch trần nên không phản bác được à?
- Không sai.
Vân Phi Dương thẳng thắn nói:
- Ta không phải Đế Quân Thiên.
Lời nói dối chung quy cũng là lời nói dối, hắn không trông cậy vào nó để giấu diếm, bị vạch trần cũng tốt, bớt phải giả làm lão già khốn nạn Đế Quân Thiên kia.
Gia Cát Cẩm nói:
- Còn không mau buông ta ra!
Vân Phi Dương cũng không buông tay, hắn cười nói:
- Khi nào cô bắt đầu hoài nghi ta không phải Đế Quân Thiên?
- Có trọng yếu không?
Gia Cát Cẩm nhìn hắn chằm chằm.
- Đương nhiên trọng yếu.
Vân Phi Dương nói:
- Nếu như cô hoài nghi ngay từ đầu mà còn phối hợp lấy diễn kịch, nghe theo mệnh lệnh của ta thì ta không thể không hoài nghi cô rắp tâm hại người.
Gia Cát Cẩm đáp:
- Từ khi ngươi dẫn Ma Linh về đại lục thì ta bắt đầu hoài nghi, bởi vì Thần Chủ không bao giờ muốn Ma Linh Tộc tồn tại, chớ nói chi cùng bọn hắn ở chung hòa thuận.
- Đúng thế.
Vân Phi Dương nói:
- Quên mất việc này ta.
Lão gia hỏa Đế Quân Thiên này đã từng ban pháp lệnh, muốn phế bỏ mảnh đất thí luyện, nguyên nhân là nếu như mất đi khống chế, tộc loại này có thể sẽ làm hại Phàm Giới.
Về sau.
Thần Ma chi chiến mở ra.
Việc phế bỏ mảnh đất thí luyện cũng bị trì hoãn vô thời hạn.
Bây giờ suy nghĩ một chút, Đế Quân Thiên người Thần Chủ này quả thật có thể dự đoán được tương lai, quả nhiên như hắn nghĩ, không còn Thần giới duy trì, Tinh Thần đại lục cuối cùng bị Ma Linh xâm chiếm.
- Vân Phi Dương.
Gia Cát Cẩm nhìn hắn, nói:
- Yên tâm đi, ngươi mặc dù không phải Đế Quân Thiên, Gia Cát Cẩm ta cũng sẽ nghe theo lệnh của ngươi.
- Tại sao?
Vân Phi Dương cười hỏi:
- Chẳng lẽ cô thích ta?
Gia Cát Cẩm hung hăng nguýt hắn một cái, nói:
- Bởi vì ta nhìn ra ngươi là một người làm đại sự, Gia Cát Cẩm ta chỉ có theo ngươi mới có thể bày ra hết năng lực của chính mình.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ánh mắt cô rất chính xác.
Nói rồi buông nữ nàng ra.
Vừa rồi chỉ đùa giỡn nàng cũng không có ý đưa vào phòng ngủ làm sự việc xấu hổ kia.
Gia Cát Cẩm đứng vững người, hỏi:
- Ngươi đến cùng là ai?
Nữ nhân này tuy đâm thủng lời nói dối của Vân Phi Dương, nhưng bởi vì trí nhớ bị xói mòn, vẫn không biết thân phận của hắn.
- Ta à.
Vân Phi Dương cười nói:
- Giống như cô, cũng là Chiến Thần.
Gia Cát Cẩm cả kinh hô:
- Ngươi là Chúc Long?
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
- Ta thế nào là gia hỏa đáng thương cả ngày bị đánh kia.
Chúc Long.
Thần Giới Chiến Thần chịu đòn nhất.
Thần sắc Gia Cát Cẩm đột nhiên ngốc trệ, tiếp theo thanh âm có chút khàn khàn, có chút run rẩy hỏi:
- Ngươi…ngươi là hắn?
Bỗng nhiên.
Trong thức hải của nàng hiện ra từng màn trí nhớ, tuy lộn xộn nhưng cuối cùng vẫn hoàn chỉnh hiện ra.
Trong trí nhớ.
Một nam tử thân khoác chiến giáp cầm kiếm đứng giữa bầu trời, thấy không rõ diện mạo, bởi vì trên người hắn phủ đầy máu tươi, sợi tóc lộn xộn, bị thương rất nặng.
Về sau.
Chư Thần hợp lực tấn công, hắn bị trấn áp xuống Phàm Giới, chịu nguyền rủa không được luân hồi chuyển thế, vĩnh thế phong ấn.
Gia Cát Cẩm không biết người kia gọi là gì, chỉ biết hắn giống mình - một trong tam đại Chiến Thần.
Sau khi người kia bị trấn áp, mình còn thường xuyên đến đỉnh núi đó, một người ngồi tại một chỗ, chảy nước mắt lẩm bẩm:
- Ngươi có còn nhớ thiếu nữ được ngươi cứu từ đại quân Ma quân hai ngàn năm trước kia hay không?
- Ngươi có lẽ đã quên, bởi vì đối với ngươi, chỉ có võ đạo mới là trọng yếu nhất.
Gia Cát Cẩm theo thanh âm trong trí nhớ lặng yên đọc ra từng chữ, trong lòng đột nhiên truyền đến từng đợt nhói nhói, đau nhức khó có thể hô hấp.
Trí nhớ xuất hiện để nàng hiểu rõ rất nhiều cũng biết mình thật rất để ý nam nhân kia, bởi vì khi còn nhỏ đã được hắn cứu.
Nước mắt Gia Cát Cẩm bắt đầu chảy xuống.
- Uy.
Vân Phi Dương ngạc nhiên không thôi:
- Sao cô lại khóc?
Gia Cát Cẩm ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói:
- Ngươi có còn nhớ thiếu nữ được ngươi cứu từ đại quân Ma quân hai ngàn năm trước kia hay không?
Hai ngàn năm trước?
Vân Phi Dương nhất thời choáng váng.
Khi đó mình còn bị trấn áp trong núi lớn, làm gì có năng lực đi cứu người.
Chờ chút.
Bỗng nhiên, Vân Phi Dương nhớ tới một chuyện.
Lúc mình còn chưa trở thành Đại Soái Thiên Uy Quân đã từng cùng Viêm Sương lén tiến về Thần Ma Chiến Trường, ở một nơi nào đó gặp được một đám Ma Quân cũng cứu được một nữ hài rất đáng yêu.
Tại sao lại có ấn tượng.
Bởi vì sau khi nữ hài được cứu đã đi theo Vân Phi Dương một đoạn thời gian.
Lúc đó Viêm Sương trêu ghẹo:
- Phi Dương ca, ta thấy cô bé này thật đáng thương, không bằng thu lưu nàng, đợi nàng lớn lên, huynh cưới nàng làm vợ.
- Xéo đi.
- Đại ca ngươi đời này chỉ hứng thú đối với võ đạo, mọi thứ khác đều không hứng thú.
Lấy lại tinh thần từ trong ký úc, Vân Phi Dương nhìn nữ nhân trước mắt, sụp đổ nói:
- Cô…cô chính là nữ hài kia?
Nghe hắn nói thế.
Nước mắt Gia Cát Cẩm như trân châu ào ào rơi xuống.
Sau cùng, nàng nhào vào trong ngực Vân Phi Dương, nức nở:
- Quả nhiên là ngươi, khó trách mỗi lần tới gần ngươi, ta đều dâng lên cảm giác kỳ quái khó nói lên lời.
Biết được mình từng được một người cứu sống.
Biết được người cứu mình kia chính là Vân Phi Dương trước mắt.
Gia Cát Cẩm rốt cuộc đã hiểu vì sao loại cảm giác kỳ quái bao hàm tưởng niệm, bi thương, áy náy kia xuất hiện mỗi khi tiếp xúc với tên này rồi.