Khống Thi Giáo.
Tà giáo tồn tại mấy ngàn năm trong một ngày này bị tiêu diệt, không ai ngờ tới, bọn họ sẽ chết trong tay thây khô do mình luyện chế.
Đương nhiên.
Cũng không ai sẽ nghĩ tới, không phải một thế lực to lớn diệt Khống Thi Giáo, cũng không phải một liên minh, mà chỉ là một người.
Điều này thực sự quá khó tin!
Phải biết.
Từ xưa đến nay, bao nhiêu tông môn liên thủ, lần lượt chèn ép, không chỉ không diệt trừ, mà còn thường xuyên tổn thất nặng nề.
Vân Phi Dương lại làm được.
Một mình hắn giết đến tận Âm Sơn, một người diệt tất cả giáo đồ, nói thật, thời điểm bắt giữ Lệnh Đạt Nhi, chính hắn cũng có chút bất ngờ.
Lúc tới đây.
Vân Phi Dương có tính toán bạo phát Thần lực, dù bỏ ra cái giá gì cũng phải toàn diệt Khống Thi Giáo.
Nhưng.
Một khắc khi triệu hồi ra Luyện Hồn Chung.
Hắn lại ý thức được thây khô bị Âm Sát khí bên trong ảnh hưởng, cho nên có tính toán lâm thời thao túng chúng.
Như thế.
Vân Phi Dương lấy phương thức đơn giản nhất, diệt đi tà giáo lâu đời làm hại Nam Cương, còn tiết được kiệm Thần lực.
May mà hắn nắm giữ Luyện Hồn Chung, vừa vặn câu thông được với đám thây khô. Nếu đổi lại người khác, dù cường giả Vũ Thánh, muốn toàn diệt Khống Thi Giáo cũng sẽ không dễ dàng.
Điều này có lẽ cũng là số mệnh.
Lệnh Đạt Nhi bị Vân Phi Dương đưa đến tổng đà, mặt xám như tro ngã trên mặt đất. Giờ phút này, hắn khóc không ra nước mắt.
Lúc trước vừa luyện chế thành công Thây khô Âm Sát tán, còn hăng hái quyết định mang theo giáo đồ đi tìm các đại thế lực báo thù.
Thậm chí.
Bắt đầu tưởng tượng, có Thây khô Âm Sát tán, Khống Thi Giáo chẳng còn e ngại bất kì thế lực nào!
Kết quả, còn chưa ra khỏi Âm Sơn.
Tất cả giáo đồ đã bị Vân Phi Dương giết hết, thây khô cũng bị hắn khống chế.
Quả nhiên.
Cục diện bất lực đánh trả từ đó kết thúc, bởi vì bọn họ trực tiếp đi đến hướng diệt vong, không cần đối mặt với bất cứ chuyện gì nữa.
Thác Nhĩ Đồ!
Là hắn hại Khống Thi Giáo ta!
Lệnh Đạt Nhi nghĩ đến đệ đệ cùng mẹ khác cha kia của mình, trong con ngươi lóe ra phẫn nộ khó nói lên lời.
Nếu không phải hắn đến đây, nếu không phải hắn thỉnh cầu, mình sao lại đi Vu tộc, sao có thể rơi vào kết quả này!
Khoan hãy nói.
Nếu Thác Nhĩ Đồ không đi cầu viện.
Lệnh Đạt Nhi chắc chắn sẽ không mang theo giáo đồ tiến về Vu tộc. Giờ phút này chắc vẫn vì luyện thành Thây khô Âm Sát tán mà hưng phấn đây.
Vân Phi Dương cũng không thể để mắt tới Khống Thi Giáo, sau khi trở về từ Vân Độc Lâm, chỉ sợ đã mang theo Lăng Sa La quay về đại lục.
Như vậy.
Hung thủ khiến Khống Thi Giáo diệt vong chính là Thác Nhĩ Đồ, mà hắn giờ ở đâu?
Hắn chạy rồi.
Thời điểm Vân Phi Dương bắt Lệnh Đạt Nhi trở về, Linh Niệm bao phủ cả tòa Âm Sơn cũng không phát hiện ra tung tích tên này.
- Kỳ quái.
Hắn lẩm bẩm:
- Tên kia bị ta phế một thân tu vi, không nên chạy nhanh như vậy chứ.
Vài trăm dặm bên ngoài Âm Sơn, mặt đất đột nhiên vỡ nát, liền thấy Chuột Đất mang theo Thác Nhĩ Đồ chui ra từ bên trong.
Khó trách Vân Phi Dương không phát hiện, nguyên lai tên này đi chui dưới đất, Linh Niệm khó có thể thẩm thấu.
- Thật đáng sợ!
Sau khi Thác Nhĩ Đồ ra ngoài, sắc mặt trắng bệch.
Biểu hiện của Vân Phi Dương tại Khống Thi Giáo mang đến cho hắn cự đại kinh hoảng, cũng minh bạch vì sao mấy ngày gần đây có dự cảm chẳng lành.
- Thác Nhĩ Đồ.
Chuột Đất thở gấp nói:
- Ta ngay từ đầu đã nói với ngươi, Vân Phi Dương này không dễ chọc, hiện tại đã rõ rồi chứ.
- Đáng giận!
Thác Nhĩ Đồ bất lực ngồi xuống, căm hận nói:
- Ca ca, ngươi thực khiến ta quá thất vọng.
Nếu Lệnh Đạt Nhi nghe tên này nói thế, có lẽ sẽ tức chết.
Ta…con mẹ nó giúp ngươi hả giận, kết quả khiến cả giáo phái bị diệt, ngươi lại còn thốt ra lời nói mất dạy như thế!
- Bây giờ không phải thời điểm oán trách.
Chuột Đất nói:
- Tiếp theo, ngươi có tính toán gì không?
Thác Nhĩ Đồ bình tĩnh trở lại, khổ sở nói:
- Còn tính toán gì nữa, chỉ có thể chạy trốn khắp nơi.
Tên này không còn tính toán báo thù, Khống Thi Giáo đều bị Vân Phi Dương diệt, có thể còn sống trốn ra được đã là may mắn trời ban rồi.
Chuột Đất nói:
- Vân Phi Dương người này có thù tất báo, ngày tháng sau này của ngươi sợ rằng không dễ chịu.
Thác Nhĩ Đồ nhanh khóc.
- Như vậy đi.
Chuột Đất đề nghị:
- Theo ta về đại lục đi.
- Đi đại lục?
Thác Nhĩ Đồ sụp đổ nói:
- Nơi đó là địa bàn Vân Phi Dương, nếu ta đi, chết càng nhanh hơn.
- Địa bàn của Vân Phi Dương?
Chuột Đất cười nói:
- Người này còn không có năng lực lớn như vậy, chí ít có một vài tổ chức, hắn không dám trêu chọc.
Thác Nhĩ Đồ ngạc nhiên hỏi lại:
- Tổ chức gì?
Chấp Pháp Tháp, Hiệp Hội Võ Đạo còn có Tổ Long Thành, tên này dám không nể mặt mũi, nhưng trong đại lục còn có một tổ chức nữa mà hắn không thể chọc?
Chuột Đất nói:
- Quỷ Các.
- Quỷ Các?
Thác Nhĩ Đồ chưa nghe nói qua.
Chuột Đất đứng lên, nói:
- Lấy độc thuật của ngươi rồi được ta dẫn tiến, khẳng định sẽ trở thành một thành viên của Quỷ Các, chỉ có khi tiến vào tổ chức này mới có thể bảo vệ ngươi không chết.
- Ta hiểu rồi!
Thác Nhĩ Đồ nói:
- Khó trách, lần này ngươi lại cứu ta!
Chuột Đất cười cười.
Tên này nhìn như trốn ở Nam Cương lánh nạn, kì thực là đang tìm kiếm thành viên thích hợp cho Quỷ Các, Thác Nhĩ Đồ tuy thành phế nhân, nhưng độc thuật vẫn còn, cho nên mới bất chấp nguy hiểm cứu hắn trước mặt Vân Phi Dương.
- Ngươi không còn lựa chọn.
Chuột Đất nói:
- Chỉ có Quỷ Các mới có thể cứu ngươi một mạng.
Thác Nhĩ Đồ hơi hơi trầm ngâm rồi trả lời:
- Đi thôi, chúng ta đi đại lục.
Lúc này, hắn không có lựa chọn nào khác.
"Oanh!"
Trong một địa lao của Âm Sơn, cửa lao do gạch đá đặc thù chế tạo bị Vân Phi Dương bạo lực oanh mở.
- Quốc... Quốc sư.
Trăm tên Linh Vương Bị giam trong đó nhao nhao xấu hổ cúi đầu xuống.
Bọn họ vốn phụng mệnh bảo hộ Vu tộc, kết quả bị thây khô đánh tinh bì lực tẫn (kiệt sức), sau cùng biến thành tù nhân.
Lệnh Đạt Nhi cũng không giết bọn hắn, bởi vì muốn dùng thủ đoạn đặc thù luyện chế thành tất cả thành thây khô.
Đáng tiếc.
Bây giờ không còn cơ hội nữa.
Vân Phi Dương thu những Ma Linh này vào Phi Dương đại lục, sau đó lại tìm tòi một lần trong đại lao, tìm thấy Dạ Phượng Kiều, một vài Vu tộc trưởng lão cùng số ít Vu tộc tộc nhân có tu vi không tệ.
Lệnh Đạt Nhi chỉ cần những thây khô ưu tú, những phổ thông Vu tộc tộc nhân sớm đã bị giết chết hết.
Nói cách khác.
Vu Tộc bộ lạc đã từng năm vạn người bây giờ chỉ còn khoảng ngàn người, cái này không khác gì diệt tộc cả.
- Nhị bà bà...
Lăng Sa La nhào vào trong ngực Dạ Phượng Kiều, khóc rống:
-... Là ta hại Vu tộc!
- Hài tử.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!