Vân Phi Dương xuất kiếm quá nhanh, nhanh đến nổi khiến Thác Nhĩ Đồ cảm giác hắn chỉ xuất một kiếm!
Sắc mặt Lệnh Đạt Nhi trở nên nghiêm túc.
Thực lực hắn cao hơn Thác Nhĩ Đồ, đạt tới Vũ Hoàng trung kỳ nhưng chỉ có thể miễn cưỡng bắt được động tác xuất kiếm của Vân Phi Dương, còn về việc đến cùng ra bao nhiêu kiếm, thực khó có thể thấy rõ.
Đương kim trên đời.
Có thể bắt được Vân Phi Dương xuất ra bao nhiêu kiếm trong một hơi thở, sợ rằng chỉ có Tứ Hải Kiếm Đế đỉnh phong kiếm khách này.
- Mẹ ta ơi.
Chuột Đất núp trong bóng tối, nuốt một miếng một cái, cả kinh nói:
- Không hổ là Kiếm Vũ Song Vương, tốc độ xuất kiếm quá nhanh!
"Xoát!"
Vào lúc này, cổ tay Vân Phi Dương chuyển một cái, lại liên tục xuất ra mấy chục kiếm với tốc độ mà mắt thường khó có thể thấy rõ.
Lần này.
Tốc độ xuất kiếm còn nhanh hơn vừa rồi.
Lệnh Đạt Nhi và Thác Nhĩ Đồ chỉ có thể bắt được kiếm quang, đợi đến khi hết thảy dừng lại, bọn họ đã thấy đối phương tiêu sái thu kiếm vào vỏ.
Đây là hắn đã tận lực thả chậm tốc độ.
Nếu không.
Từ khi xuất kiếm đến khi vào vỏ, bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy.
"Bang —— "
Trong nháy mắt kiếm vào vỏ, mười mấy Vương cấp thây khô đang vọt tới tứ phân ngũ liệt, tàn thi rơi xuống như mưa.
Hai kiếm.
Trảm gần trăm Vương cấp thây khô.
Vân Phi Dương dùng thực lực rung động Giáo chủ Khống Thi Giáo, thậm chí đến các giáo đồ, khiến bọn hắn lộ vẻ sợ hãi.
Mẹ ơi.
Gia hỏa này còn là người sao!
"Xoát —— "
Vào lúc này, Vân Phi Dương lại xuất kiếm, giống như lần trước, sau khi kiếm tiêu sái tra vào vỏ, mấy chục thây khô lần nữa bị giết.
Đây tuyệt đối là đơn phương, không chịu bất kì áp lực nào đồ sát.
Lệnh Đạt Nhi quát to:
- Toàn bộ rút về!
Không thể tiến lên, nếu không, không bao lâu nữa, ngàn Vương cấp thây khô sẽ bị tên này giết sạch.
"Vù vù —— "
Các giáo đồ nhao nhao thao túng thây khô rút lui.
- Chạy?
Vân Phi Dương cười lạnh, chợt huy kiếm.
Thất phẩm kiếm kỹ Nhất Kiếm Trảm Thương Khung được thi triển, cự đại kiếm khí trong nháy mắt được hình thành, mang theo uy lực rung chuyển trời đất, gào thét mà đi.
Lão tử hôm nay đến Khống Thi Giáo.
Mục đích chỉ có một, giết sạch thây khô, bây giờ tất cả đã từ dưới đất chui ra thì không cần trở về nữa!
- Tiểu tử, thôi cuồng!
Lệnh Đạt Nhi lúc này gầm thét, Linh Niệm nháy mắt thao túng đám Hoàng Cấp thây khô tiến lên hướng về kiếm khí cường thế.
"Ầm ầm!"
Bốn Hoàng Cấp thây khô hiệp lực ngăn trở kiếm khí do Thất phẩm Kiếm kỹ hình thành, thân thể nguyên bản cường đại lại bị gọt từng tầng da thịt.
"Tê!"
Lệnh Đạt Nhi hít một hơi lãnh khí.
Đây chính là Hoàng Cấp thây khô do chính mình luyện chế, tuy chỉ đến Vũ Hoàng sơ kỳ, nhưng lực phòng ngự cực mạnh, một kiếm đi qua, vậy mà tổn thương da thịt chúng!
- Tên này…!
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thiên Kiếm, nói:
- Nó hẳn là chí bảo cao phẩm!
Rốt cục ý thức được?
Chú Kiếm đại sư lấy nắp quan tài trong lăng mộ Vũ Hoàng cùng Hàn Thạch chế tạo thành Hàn Thiên Kiếm, phẩm chất xác thực cực cao.
Mà.
Bời vì có kiếm hồn.
Phẩm chất còn đang không ngừng thăng cấp, nếu như dựa theo phân chia đẳng cấp của Vạn Thế Đại Lục, Hàn Thiên Kiếm hiện tại chí ít đạt tới lục phẩm cao cấp!
Lục phẩm cao cấp.
Chẳng khác nào đến giai đoạn từ Vũ Hoàng hậu kỳ đến đỉnh phong.
Khó trách.
Vân Phi Dương lấy thực lực Kiếm Vương hậu kỳ lại có thể xuyên phá thân thể thây khô có phòng ngự so với Hoàng Cấp.
Đánh nhau đó giờ, một là dựa vào thực lực, còn hai là dựa vào trang bị.
- Hửm?
Tra kiếm vào vỏ, hai đầu lông mày Vân Phi Dương hiện ra một tia ngoài ý muốn, một kiếm này của mình cũng chỉ tước đi mấy lớp da thịt của đám thây khô, xem ra chúng có cấp bậc rất cao.
- Tiểu tử!
Lệnh Đạt Nhi cả giận nói:
- Làm tổn thương nhiều Thi Vương của Khống Thi Giáo ta, tội không thể tha!
Nói rồi thao túng Linh Niệm, bốn Thi Hoàng xông lên, bọn chúng đồng loạt ra tay, mỗi con ngưng tụ đòn tấn công ba ngàn trọng.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Một lần không được, thì thêm một lần nữa!
"Xoát!"
Hắn lăng không mà lên, Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, lại thi triển ra Nhất Kiếm Trảm Thương Khung, cường đại kiếm khí xuất hiện, ngang nhiên đánh về phía bốn Thi Hoàng.
Lệnh Đạt Nhi nhất thời mộng.
Cấp bậc kiếm kỹ tên này khẳng định rất cao, tiêu hao phải rất cao mới đúng, làm sao mới qua giây lát đã thi triển được nữa rồi.
Chẳng lẽ ý thức được không phải đối thủ của mình nên bắt đầu liều mạng?
"Ầm ầm!"
Kiếm khí lần nữa chém tới.
Bốn Thi Hoàng lại chống được thất phẩm kiếm kỹ, bắp thịt hai tay bị gọt sạch, hiển lộ xương cốt dày đặc.
Võ giả bình thường thụ thương đến trình độ này, khẳng định mất sức chiến đấu, nhưng đám Thi Hoàng vẫn không tỏ vẻ gì, tiếp tục oanh tới!
"Ầm ầm ầm ầm!"
Bốn Thi Hoàng đồng loạt ra tay, cuồng bạo lực kình nổ tung giữa không trung, thụ mộc sơn thạch giữa rừng núi nhao nhao vỡ nát.
"Sưu!"
Vân Phi Dương cầm kiếm bay ra ngoài, sợi tóc lộn xộn lơ lửng giữa không trung, lần nữa thi triển Nhất Kiếm Trảm Thương Khung!
Ta cũng không tin.
Bọn thây khô các ngươi còn có thể tiếp tục gánh vác!
"Oanh!"
Bốn Thi Hoàng lại lần nữa ngạnh kháng Thất phẩm Kiếm kỹ, hai tay không còn chỗ nào hoàn hảo chỗ.
"Hô!"
"Hô!"
Vân Phi Dương không cho bọn hắn cơ hội vọt tới, tục vung kiếm, đều là Nhất Kiếm Trảm Thương Khung!
Lệnh Đạt Nhi thấy thế, có chút ngây ngốc.
Kiếm kỹ cường đại như thế, thi triển hai lần đã đủ khoa trương, bây giờ liên tục thi triển, cũng quá liều mạng rồi!
Liều mạng?
Tên này nghĩ quá nhiều rồi.
Dù thuần linh hạch hay Kiếm Linh Hạch của Vân Phi Dương đều lớn hơn người khác nhiều, năng lượng dung nạp bên trong cũng cực cao.
Đừng nói liên tục thi triển hai lần.
Chỉ cần lần này không giải quyết được, hắn còn tính lần sau thi triển liên tục ba lần, thậm chí bốn lần kìa. Hắn cũng không tin, chặt không chết thây khô không có tư duy này!
"Ầm ầm!"
Cường thế kiếm khí lần nữa oanh đến đám Thi Hoàng.
Lần này, Vân Phi Dương rốt cục thấy được quả ngọt, một Thi Hoàng bị cường thế kiếm khí chém rụng hai tay!
Thây khô mất hai tay không khác gì hung thú mất đi nanh vuốt, hoàn toàn không có có bất kỳ lực sát thương nào.
Thác Nhĩ Đồ nhìn ngốc.
Vân Phi Dương biểu hiện quá kinh khủng!
Không thể không thừa nhận.
Tên này có thể trở thành đệ nhất thiên tài Vạn Thế Đại Lục cũng không phải hư danh, mà có chân tài thực học!
- Nhất kiếm trảm...
Vân Phi Dương lần nữa giơ kiếm, muốn chém xuống lần nữa, đã thấy ba Thi Hoàng hoàn hảo và Thi Hoàng mất hai tay cực tốc rơi xuống, sau đó tan nhập vào lòng đất.
Chạy!
Vân Phi Dương nhìn về phía Lệnh Đạt Nhi, lạnh lùng nói:
- Sợ?
Sắc mặt Lệnh Đạt Nhi cực kỳ khó coi.
Một Thi Hoàng bị chém thành bộ dạng này làm tâm hắn đau nhói, coi như chữa trị được thì cũng không phải năm ba tháng đã có thể khôi phục.
- Đáng giận!
Hắn đột nhiên đánh ra thủ thế quỷ dị, phẫn nộ quát:
- Ngươi đã chọc giận ta!
"Vù vù —— "
Giữa rừng núi đột nhiên run rẩy.
Cây cối xung quanh nhao nhao sụp đổ, mặt đất nháy mắt vỡ nát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!