Mười dặm đối với cường giả như Vân Phi Dương, không tính quá xa, nhưng đã đi hai canh giờ, mới đi được bảy tám dặm.
Khắp nơi trên đường đi có hung thú ngủ lục phẩm du đãng!
Mà chúng còn kết bè kết đội.
Nếu động thủ không chừng sẽ dẫn ra càng nhiều hung thú, cho nên Vân Phi Dương chỉ có thể tránh né, như thế lãng phí không ít thời gian.
"Chậc chậc."
Đang đứng nấp trong một nơi nào đó đợi một đám thu húng cùng loại như Sư Thú đi qua, Vân Phi Dương cảm thán:
- Nhị bà bà của Lăng Sa La năm đó có thể sống sót đi qua nơi này, quả nhiên may mắn.
Khu vực hung hiểm này còn đáng sợ hơn so với sơn cốc mà năm đó hắn theo sư phụ Tứ Hải Kiếm Đế tu luyện, Vũ Vương tiến vào cũng phải nơm nớp lo sợ!
- Hửm?
Đột nhiên, Vân Phi Dương phát hiện, dưới tảng đá sương độc lượn lờ sinh trưởng một gốc dược tài rất có giá trị.
- Ít nhất cũng phải đến ngũ phẩm.
Hắn cảnh giác đi qua, thu dược tài vào không gian giới chỉ, cười nói:
- Cầm cây này đưa cho sư tỷ, nàng chắc sẽ rất vui.
Độc Vân Lâm quanh năm không người tiến vào, mặc dù có cự đại nguy hiểm, đồng dạng cũng là một bảo khố thiên nhiên.
Vân Phi Dương đi mấy chục bước đã phát hiện không ít cao cấp dược tài hi hữu, hắn không chút do dự thu thập tất cả, cấy ghép vào thế giới của mình.
Khi thế giới được mở rộng, có rất nhiều khu vực vẫn còn ở trạng thái chưa khai phát, trồng những dược liệu này vào thì không còn gì tốt bằng.
Dược tài tuy không ít, nhưng Vân Phi Dương vẫn nhớ mục đích chính của mình, vẫn đi dọc theo hướng Tây Nam.
"Rống!"
Dưới sự khinh thường, hắn bị một đầu lục phẩm hung thú cường đại phát hiện, vì ngăn ngừa quấy nhiễu càng nhiều hung thú, Vân Phi Dương lúc này bộc phát ra chiến lực mạnh nhất diệt sát nó.
Thời điểm thi đấu thiên tài còn cần bọn người Lâm Chỉ Khê hỗ trợ giải quyết, bây giờ đối mặt với hung thú Hoàng Cấp sơ kỳ thì đã có thể solo.
Điều này chứng minh Vân Phi Dương trưởng thành cực nhanh!
"Phù phù."
Hung thú vẫn lạc rơi ra một khỏa lục phẩm tinh hạch.
Vân Phi Dương nhặt lên, cảm thụ Mộc hệ thuộc tính bàng bạc, lẩm bẩm:
- Bị thuộc tính ảnh hưởng, một hung thú tàn nhẫn ăn thịt lại uẩn dục ra được Mộc tinh hạch, quả nhiên thần kỳ!
Sau nửa canh giờ.
Vân Phi Dương rốt cục đi vào cự sơn mà Dạ Phượng Kiều miêu tả. Bất quá, khi dò xét bốn phía lại không có phát hiện Thanh Xuân Vĩnh Cửu Thụ.
- Chẳng lẽ, có người đến đây mang gốc cây kia đi rồi?
Hắn không từ bỏ, tìm tòi xung quanh một phen nhưng vẫn không phát hiện.
- Xem ra không còn nữa
Vân Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
"Sưu!"
Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió.
Vân Phi Dương nhanh chóng tránh né, quay đầu lại liền thấy một hột đào nhanh chóng xẹt qua, sau đó đánh vào một gốc cây.
"Chi chi C-K-Í-T..T...T."
Phương xa, một con khỉ toàn thân xanh um đang nhảy tới nhảy lui trên tàng cây mà nhe răng nhếch miệng hướng về phía hắn, bạo phát khí tức ngũ phẩm.
- Được!
Vân Phi Dương chỉ con khỉ nói:
- Dám đánh lén ta!
Nói rồi giẫm Quỷ Bộ đuổi theo, nhưng vừa động, Tiểu Hầu đã sưu một tiếng chạy mất, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn không kém gì Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ!
Vân Phi Dương ngừng trên tàng cây, ngạc nhiên không thôi:
- Tiểu gia hỏa chạy rất nhanh!
Sau cùng hắn lắc đầu từ bỏ đuổi theo.
Một đầu ngũ phẩm hung thú không uy hiếp đối với mình, nhìn ra cũng không phải hung thú ăn thịt, chấp nhặt với nó làm gì.
Vân Phi Dương không từ bỏ tìm kiếm Thanh Xuân Vĩnh Cửu Thụ.
Hắn bắt đầu khuếch trương phạm vi lớn hơn, có lẽ Dạ Phượng Kiều nhớ sai chỗ.
"Sưu!"
Nhưng vào lúc này, sau lưng lại truyền tới âm thanh xé gió, Vân Phi Dương nhẹ nhõm né tránh, quay đầu vẫn thấy Tiểu Hầu xanh lè ngồi xổm trên tàng cây, nhe răng nhếch miệng nhìn hắn.
Nhẫn, nhẫn!
Hắn cưỡng chế khó chịu trong lòng, tiếp tục tìm kiếm.
Vừa đi hai bước, Tiểu Hầu lại quăng ám khí, lần này không phải hột đào, mà là cục đá!
Cái đ-t!
Bản Thần đã không chấp nhặt với ngươi, ngươi còn dám thách thức ta!
"Xoát!"
Vân Phi Dương giẫm thân pháp hóa thành một đạo lưu quang, cấp tốc chụp vào đầu Tiểu Hầu, đối phương giống như đã sớm chuẩn bị, một khắc khi hắn xuất thủ đã quay đầu chạy trốn.
"Xoát xoát!"
Một người một khỉ trình diễn một màn truy đuổi trong sơn lâm!
Bất quá, tiểu hầu tử xanh um chung quy vẫn yếu hơn, chạy một hồi đã bị Vân Phi Dương nắm chặt cái đuôi.
"Chi chi C-K-Í-T..T...T."
Tiểu hầu tử phát ra quái khiếu tựa như đang cầu xin tha thứ.
Vân Phi Dương xách ngược nó lên, cười nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi chọc giận ta, hậu quả chỉ có thể bị đưa vào ta tiểu thế…
Chữ “Giới” còn chưa ra khỏi miệng thì hắn đột nhiên ngửi được từng đợt mùi thơm, tiếp đó quay đầu nhìn lại, cả người nhất thời ngây ngẩn.
Giờ khắc này.
Vân Phi Dương đang đứng trong một khu vực tương đối trống trải bằng phẳng, xung quanh không có nhiều cây cối, cũng không có khói độc, có thể thấy rõ ràng mọi thứ.
Phía trước.
Từng cây dược tài hình thái khác nhau sinh trưởng, mỗi một gốc đều ẩn chứa linh lực bàng bạc, chứng minh phẩm chất cực cao!
- Đây là…
Nhìn từng cây lít nha lít nhít trước mặt, từng cái đều là cao phẩm dược tài, Vân Phi Dương há to miệng, cả kinh hô to:
- Một vườn thuốc!
"Chi chi C-K-Í-T..T...T!"
Tiểu hầu tử phát ra gọi tiếng.
Vân Phi Dương tựa hồ nghe hiểu, hắn để nó dưới đất, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi cố ý dẫn ta đến đây?
"Chi chi!"
Tiểu hầu tử học theo bộ dáng con người mà gật đầu.
Vân Phi Dương sờ sờ đầu nhỏ của nó, cười nói:
- Nói như vậy, ta trách oan ngươi rồi.
Tiểu hầu tử lẻn lên một cái cây gần đó, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu nhân tính hóa, hiển nhiên có chút tức giận.
Vân Phi Dương cười một tiếng, đi đến vườn thuốc tự nhiên hình thành trước mặt, cảm thụ được linh khí nồng nặc, nói:
- Tất cả đều là đồ tốt!
Nhiều cao cấp dược tài hiếm thấy như thế, không nói luyện chế, chỉ nói việc mang ra đi bán thì cũng sẽ kiếm được một khoản tiền lớn!
- Ừm?
Nhưng vào lúc này, ánh mắt Vân Phi Dương khóa chặt tại vị trí trung tâm vườn thuốc, trong con ngươi lóe ra ánh sáng nóng rực!
Bởi vì nơi đó sinh trưởng một gốc cây cao bằng một người trưởng thành, thân cây có mười nhánh, mỗi nhánh đều treo một quả trái cây màu cam cam giống như trứng gà!
Từ hình thái mà xem, rõ ràng là Thanh Xuân Vĩnh Cửu Thụ mà mình đau khổ tìm kiếm, hiện nó đã kết trái, điều này có nghĩa cây này cũng không phải gốc cây mà Dạ Phượng Kiều đã gặp được kia!
Thanh Xuân Vĩnh Cửu Thụ, ngàn năm nở hoa, ngàn năm kết quả, Dạ Phượng Kiều lần trước tiến vào đây cũng mới hơn ba mươi năm, thời gian ngắn như vậy, tuyệt không có thể lại kết quả.
- Nói cách khác…
Vân Phi Dương đi tới, quan sát tỉ mỉ Thanh Xuân Vĩnh Cửu Thụ, nói:
- Bên trong Độc Vân Lâm không chỉ có một gốc!
"Ha ha ha!"
Hắn cười ha hả.
Không nghĩ tới mình sẽ phát hiện ra một gốc Thanh Xuân Vĩnh Cửu Thụ đã kết quả, tuy còn chưa chín nhưng chí ít có thể tiết kiệm gần ngàn năm.
Huống chi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!